Bạc Cảnh Sâm ngồi dựa vào ghế, ngón tay trắng bệch ỏ’ trên tay vịn khẽ động đậy, trong ánh mắt đen sâu thẳm hiện lên sự nham hiểm.
Nhưng anh đã kiềm chế, không làm gì cả.
Cô nói việc này để cô xử lý, anh liền cho cồ tạm thời xử lí.
Dáng người mảnh khảnh của Vân Thanh đứng lặng hồi lâu, Phùng Bình Chi hung hãn, định tát vào mặt Vân Thanh.
Nhưng còn chưa kịp tát.
Bàn tay giơ cao của Phùng Bình Chi đã bị Vân Thanh giữ chặt, không thể cựa quậy.
“…Con súc sinh, mày buông tay ra cho tao!” Phùng Bình Chi mặt đỏ bừng.
“Được thôi.” Trong lúc Vân Thanh vung tay ra, đã dùng lực mạnh bóp chặt xương cổ tay của Phùng Bình Chi.
“Rắc rắc—” Một âm thanh nhỏ vang lên.
Phùng Bình Chi khi đó kêu la thảm thiết, xương cổ tay của
bà ta đã bị bẻ gãy!
“…Ôi trời ơi!!Mày, con súc sinh đại nghịch bắt đạo này! Tao là bà mày, mà mày dám bẻ gãy tay tao!”
Vân Thanh nhếch miệng cười khẩy, ánh mắt nham hiểm.
“Tôi thấy Phùng tổng già nên lú lẫn rồi, tôi sớm đã không còn quan hệ với Vân gia các người. Tôi là vợ của Hoắc Cảnh Thâm, đương nhiên là người của Hoắc gia!” Vân Thanh chậm rãi bước tới gần Phùng Bình Chi, cô mìm cười, nhưng nụ cười lạnh lùng tới mức Phùng Bình sờn cả da gà.
Trong mắt bà ta, Vân Thanh lúc này chẳng khác nào một ác quỷ đang đi đòi mạng.
“Con súc sinh…mày định làm gì?!” Phùng Bình Chi kìm nén nỗi sợ hãi của mình, mạnh miệng hét lên.
Vân Thanh càng cười tươi hơn: “Đương nhiên là muốn bày tỏ sự biết ơn với Phùng tồng, cảm ơn bà đã đóng góp tiền của, công sức, thu hút vốn đầu tư cho mấy dự án của tôi. Hơn 5 tỷ, tặng miễn phí cho tôi…Phùng tồng hào phóng quá.”
Từng lời như sát muối vào vết thương của Phùng Bình Chi, bà ta tức tới mức cơ mặt run rẩy.
Vân Thanh bất ngờ nắm lấy tay còn lại của bà ta.
“Không chịu được nữa rồi?” Vân Thanh khom người, tiến sát bên tai của Phùng Bình Chi, nói rõ từng chữ một, “Trò chơi này vẫn chưa kết thúc. Tôi muốn các người nợ máu phải trả bằng máu! Cả nhà các người phải rơi xuống vũng bùn, cả đời cũng không thề trở mình! Tôi muốn bà… Phùng Bình Chi chết cũng không được nhắm mắt!”’
Cả người Phùng Bình Chi run rầy, nỗi sợ hãi vô hình bao trùm lấy bà ta, bàn tay, bàn chân đều lạnh ngắt, nghe được câu cuối ‘chết cũng không được nhắm mắt’, khiến máu dồn lên não.
“Mày…cái con nghiệt chủng!” Phùng Bình Chi thốt lên được vài chữ, rồi khồng thở được nữa, mắt trợn trắng, ngất lịm đi.
Vân Thanh không chút biểu cảm, rút điện thoại ra, vẻ mặt thờ ơ gọi xe cứu thương.
Cô không định để Phùng Bình Chi chết thoải mái như vậy.
Vân Nghiên Thư khi nãy còn diễn cùng Phùng Bình Chi, giờ đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Cô ta trốn trong góc, lấy hợp đồng trong túi ra, đây là hợp
đồng Phùng Bình Chi đưa cho nên Vân Nghiên Thư không nghi ngờ gì, cũng không kiểm tra lại con dấu.
Giờ nhìn kĩ lại, phía trên không phải con dấu của Tập đoàn Vân thị mà là con dấu của công ty Thanh Tâm.
Vân Nghiên Thư tức điên lên!
Con hồ ly Phùng Bình Chi, bề ngoài giả vờ tình sâu nghĩa nặng, sau lưng lại đề phòng, lại định giấu cô ta để không Tập đoàn Vân thị, khiến cô ta không còn gì!
Bà già đáng chết!
Vân Nghiến Thư nghiến răng, nhân lúc hỗn loạn, để lại hợp đồng chuồn ra ngoài theo cửa nhân viên.
Tới con hẻm nhỏ, Vân Nghiên Thư định gọi điện thoại cho Mục Từ, bảo anh ta tới đón.
Đúng lúc đỏ, ánh đèn xe chói mắt chiếu vào, Vân Nghiên Thư bất giác quay đầu lại, một chiếc ô tô đen lao thẳng về phía cô ta…
“Rầm—”
Vân Nghiên Thư bị đâm, ngã xuống đất, người xứng đờ, máu trên người dần chảy ra…
Trong tầm mắt mờ nhạt, cồ ta thấy một người đàn ông mặc áo đen bước xuống xe.
Hắn nghe điện thoại, báo cáo lại với người ở đầu dây bên kia.
“Tần tiều thư, cô yên tâm, tôi đã bắt được người…”