“Đó ….đó là Chung Li
Lời giải thích trong giọng nói của1 biến mất, Hoắc Cảnh Thâm hôn lên môi cô, kiên nhẫn hôn từ nông đến sâu, dỗ dành cô buông lòng cảnh giác, suýt nữa mềm nhũn trong vòng tay anh… Đến khi Vân Thanh tỉnh lại, sau lưng của cô, Hoắc Cảnh Thâm không biết từ lúc nào đã mở khóa kéo, bàn tay hơi mát lạnh của người đàn ông không ngừng thò vào trong chiếc váy.
Vân Thanh đều rất nhanh làm quen, môi lưỡi khỏ tránh khỏi quấn lấy nhau.
“Hoắc Cảnh Thâm!”
Giọng nói này thật sự rất thiếu khí thế, nhuốm chút nhu tình cùng dục vọng, càng giống như lửa đốt.
Người đàn ông vui vè cười bên tai cô, cắn vành tai đỏ ửng của cô, xấu xa trêu chọc cô: “ở đây, không đủ phải không?”
Vân Thanh xấu hổ đắm vào ngực anh một cái.
Hoắc Cảnh Thâm nắm lấy tay cô, đặt lên môi cắn nhẹ, dường như cùng lúc đó, có một cuộc gọi đột ngột đến.
Vân Thanh liếc nhìn màn hình điện thoại khi anh lấy điện thoại ra, thoáng thấy cái tên ‘Hoắc Khải Lễ’, lúc đó trong lòng có chút chùng xuống.
Hoắc Cảnh Thâm trực tiếp tắt máy.
“Có phải xãy ra chuyện gì rồi không?” Vân Thanh có hơi cáng thẳng.
Hoắc Cảnh Thâm có địa vị đáng xấu hồ ở Hoắc gia, cô rất rõ lão cáo già Hoắc Khải Lễ đó đột nhiên tìm anh, chắc
chắn chẳng có chuyện gì tốt đẹp.
Vân Thanh giả vờ nở nụ cười thoải mái “Tôi đến Vân gia để tính nợ cũ, anh muốn đi tôi không cho anh đi đâu.”
Hoắc Cảnh Thâm câu môi “Nếu không liên lạc được cho tôi, thì gọi điện cho Hàn Mặc,”
“ừm.”
Hoắc Cảnh Thâm rời đi trước.
Lúc Vân Thanh đi ra từ phòng thử đồ, Chung Li đã quay lại, vừa nhìn thấy cô liền nỏ’ nụ cười xấu xa.
“Nhìn không ra Hoắc tiên sinh có hiệu quả cao thật, nhanh
như vậy đã kết thúc rồi.
“….” Vân Thanh vừa giận vừa buồn cười, lấy túi của cô “Bỏ mấy thứ vớ vần trong đầu chị ra đi ha.”
Cô quay một vòng trong gương, nhớ tới lời nhận xét của Hoắc Cảnh Thâm, bộ váy này hình như không hợp bằng bộ kia.
Vân Thanh gọi quản lý cửa hàng “Xin chào, tôi vẫn muốn bộ váy trước hơn.”
Quản lý cửa hàng xin lỗi “Cái trước mà cồ thử đã bị Hoắc tiên sinh mua rồi.”
Vân Thanh “ ”
Cô gửi tin nhắn cho Hoắc Cảnh Thâm [Không phải là nói bộ váy kia đẹp hơn sao?]
Hoắc Cảnh Thâm trả lời [Chỉ hợp với cho mình tôi xem.]
“….” Vân Thanh không nhịn được cười.
Người đản ông hai lòng đen tối này.
Tám giờ tối.
Bên ngoài khách sạn InterContinental, phóng viên đã tập trung dài ở hai bên thảm đỏ rất được mong chờ.
Dạ tiệc ánh sao tối nay do hiệp hội doanh nhân Bắc Thành tổ chức, các công ty ló’n nổi tiếng đều đã nhận được lời mời, đêm nay không nghi ngờ gì nữa mà là cơ hội tuyệt vời đề mỏ’ rộng quan hệ và thu hút đầu tư.
Những người tham gia đều là những người nổi tiếng đến từ Bắc Thành, nồi tiếng thuộc mọi tầng lớp xã hội và những ngôi sao lớn lần lượt xuất hiện trên thảm đỏ.
Ánh đèn chóp lập lòe dữ dội, khung cảnh vô cùng hoành tráng.
Một chiếc Rolls Royce đậu ở cuối thảm đỏ, cửa mở ra, cố
Tây Trạch bước ra.
Anh ta mặc một bộ vest hoa vàn màu xanh sẫm, vô cùng đẹp trai, khí chất xuất chúng.
Đây là lần đầu tiên cố Tây Trạch xuất hiện sau khi trải qua bê bối về việc đính hôn với Vân Nghiên Thư và sau đó giải nghệ, anh ta dường như đang ở trong tình trạng khá ổn.
Anh ta đi vòng qua ghế sau xe bên kia, mở cửa ra, rất phong độ đưa tay ra, chỉ thấy một bàn tay trắng nõn thon dài từ trong xe đưa ra, đặt vào lòng bàn tay cố Tây Trạch.
Cố thiếu gia có bạn gái mới?
Phải biết rằng địa vị của tập đoàn cố gia ở Bắc Thành là không tầm thường, nguồn lực tài chính của gia đình rất mạnh và chủ đề cực kỳ cao.
Cộng thên cố Tây Trạch ngoại hình đẹp, luôn là chủ đề được chú ý, mọi người đều rất tò mò, sau Vân Nghiên Thư ai có thể lọt vào mắt xanh của cố thiếu gia và trở thành phu nhân tương lai cùa tập đoàn cố gia!
Các phóng viên truyền thông dồn dập xông tới, suýt chút nữa chen chúc đến vỡ đầu, bọn họ nóng lòng muốn chụp ảnh bạn gái bí mật của cố Tây Trạch tối nay!
Người phụ nữ trong xe nắm tay cố Tây Trạch, cúi người xuống xe, dáng người uyển chuyến, không vội quay đầu lại, khi khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo đó lộ ra dưới ánh đèn sân khấu chói lọi, khán giả im lặng một cách kỳ lạ….Sau đó, hiện trường nồ tung như nước sôi!
Có người kinh ngạc kêu lên: “Trời ơi! Bạn gái của cố Tây Trạch hiển nhiên vẫn là Vân Nghiên Thư!!”