Tiểu Tổ Tông Ngang Bướng Của Hoắc Gia

Chương 283




Chung Li hiếm mới mắc nghẹn một lần, nhưng

cô cũng không chịu thiệt “Vậy thì mắt anh mù rồi!”

Tư Mộ Bạch thắp giọng cười “Đúng, tôi mù.”

Chung Li cũng không vừa “Tôi xing đẹp hơn ôn Như Nhứ, cơ thể cũng đẹp hơn nhiều, còn trẻ hơn cả cô ta!”

Tư Mộ Bạch “ừm, nói rất đúng.”

An Triều Nhân đứng bên cạnh dường như không thấy, anh ta liếc mắt qua ôn Như Nhứ đang khóc lóc không ngừng, thậm chí cỏ chút đồng tình với cô

“Muốn giải quyết cô a thế nào?” Tư Mộ Bạch hỏi ý Chung Li.

Anh giao quyền quyết định cho cồ.

Đây là con đường sống cuối cùng của ồn Như Nhứ.

“Chung tiểu thư Chung tiểu thư cầu xin cô, đừng

giết toi, cầu xin cô         ” Cô ta không ngừng lạy, đập đầu

xuống đất đến khi bê bết máu.

Cô ta nghĩ phụ nữ sau tất cả sẽ thông cảm hơn đàn ông.

Nhưng cô ta nghĩ sai về Chung Li rồi.

“Lúc tôi ờ M Quốc, thấy qua rất nhiều làng chơi, chất lượng của những tiểu thư trong đó không đồng đều ” giọng

nói lười biếng của Chung Li ở đầu dây bên kia ôn Như Nhứ nghe thấy được, như lời thì thầm của quỷ dữ “Tôi thấy nhan sắc của Ôn tiểu thư có thể đủ để chống đỡ cả một con đường. Hay đưa cô ta đến đó nhỉ!”

“Được.” Tư Mộ Bạch qua loa đồng ý, dường như đang nói chỉ là chuyện nhỏ.

Khuôn mặt ôn Như Nhứ tái nhợt chết trân trên mặt đất.

“Không….em không đi M Quốc, em không đi…. Tư Mộ Bạch, em thật lòng yêu anh         Anh không thể đối xử như

vậy với em!!”

Cô ta bò về phía Tư Mộ Bạch, nhưng ngay cả ống quần anh cô ta cũng không bắt tới, cô ta bị hai vệ sĩ kéo vào lồng, nhốt như một con thú.

“Tư Mộ Bạch!” Tiếng hét của ôn Như Nhú’ vang vọng trong tầng hầm.

Tư Mộ Bạch không thèm quay đầu lại, cứ thế bước đi, bóng lưng lạnh lẽo hơn ánh tráng.

Mọi người đều ca ngợi Tư Mộ Bạch ôn nhu như ngọc, phong thái quân tử, nhưng trong xương lại máu lạnh, ánh mắt cao cao tại thượng, nhìn người đời như mây khói, chì có Chung Li là lọt vào tim anh.

Cô ta không thể ra ngoài, anh cũng sẽ không cho bất kỳ ai khác vào.

Phòng VIP ở khách sạn.

Trên chiếc giường ló’n mềm mại, Vân Thanh không biết khủ sâu từ lúc nào.

‘Cốc     ’

Đột nhiên cỏ tiếng gõ cửa, Vân Thanh bỗng bị đánh thức.

Âm thanh đó truyền đến từ phòng tắm.

Vân Thanh lập tức nghĩ đến lần trải qua bị bệnh trước đây cùa Hoắc Cảnh Thâm, lúc đó cô lo sợ. Cô lập tức nhảy ra khỏi giường, giày cũng không mang, lao vào phòng tắm.

“Hoắc Cảnh Thâm!”

Cửa đã bị khóa trái, mở không ra.

Vân Thanh dùng hết sức đập cửa “Hoắc Cảnh Thâm, anh sao thế? Anh đừng dọa tôi? Anh nói chuyện đi!”

Tiếng nước chảy bên trong cũng không có, yên tĩnh đến mức làm Vân Thanh sợ hãi.

“Hoắc Cảnh Thâm!”

Cô không chịu được nữa, liền lấy ra mấy chiếc kim bạc mang theo bên người và xoắn chúng thành sợi, muốn cạy khỏa cửa.

Lúc này, cánh cửa phòng tắm đang đóng chặt đột nhiên bị kéo ra từ bên trong, Vân Thanh không kịp chuẳn bị mà ngã vào, đụng phải một bức tường thịt rắn chắc.

“Em đang làm gì vậy?”

Hoắc Cảnh Thâm trầm giọng nói, truyền xuống từ đỉnh đầu cô.

Anh vừa tắm xong, choàng khăn tắm nửa người, tóc cũng chưa lau khô, mái tóc đen ở trong ánh nước càng đen càng sáng, lông mày sâu mê người, anh nhàn nhạt nhìn chằm chằm người phụ nữ trong lòng, dùng giọng điệu giễu cợt nói: “Luyến tiếc không chịu buông ra à?”

Nhưng lần này, khuôn mặt cùa người phụ nũ’ nhỏ bé dán chặt vào cơ bắp săn chắc của anh lại không hề xấu hổ.

Khuôn mặt Vân Thanh nghiêm trọng, tay trực tiếp cởi áo choàng tắm của anh.

“Cởi ra để tôi kiềm tra một chút!”

Hoắc Cảnh Thâm “        ”

Anh muốn tóm lấy người phụ nữ nhỏ bé đang cúi xuống cởi thắt lưng cho anh, nhưng Vân Thanh đã cho anh một lực

mạnh và trực tiếp ấn vào tường.

Hoắc Cảnh Thâm bất đắc dĩ xoa lông mày.

“Tôi không sao, vừa rồi tôi vô ý làm đồ sữa tắm.”

Vân Thanh không tin: “Vừa rồi tôi gọi anh, sao anh không trả lời?”

Xem ra hôm nay cô không kiềm tra toàn thân anh cô sẽ không chịu thôi.

Hoắc Cảnh Thâm nắm lấy bàn tay đang định cởi áo choàng tắm của cô, ẩn ý nói: “Kiểm tra xong, có hậu quả gì tôi không bảo đảm đâu nhé.”

Vân Thanh nghiến răng nghiến lợi, hung hăng trừng mắt nhìn anh: “Cùng lắm thì tôi ngủ với anh! Tôi chịu trách nhiệm!”

Hoắc Cảnh Thâm: “       ”

Cô thắng rồi.