Tiểu Tổ Tông Ngang Bướng Của Hoắc Gia

Chương 279




Đúng vào lúc đỏ, cánh cửa mở ra, một người đàn ông trung niên bụng phệ người toàn mùi rượu bước vào trong.

“Tiểu mỹ nhân, muốn đi đâu thế?” ông ta xoa hai tay, mắt nheo lại đi về phía Chung Ly.

Chung Ly nhận ra người này, tên Quách Bảo Xương này rất có quyền thế.

“Quách tổng, có lẽ chúng ta có chút hiểu lầm…tôi bị người ta bắt cóc tới đây…” Chung Ly vừa co người lại về phía sau, vừa khó khăn giải thích.

Ngoại trừ dám làm càn trước mặt Tư Mộ Bạch, Chung Ly rắt biết điều, tuyệt đối sẽ không để mình chịu thiệt.

Trước mắt sức của cô sao có thể đối phó với tên đàn ông gần 100 cân này chứ?

Quách Bảo Xương vuốt cằm nở nụ cười dâm đãng.

“Em đến thế nào không quan trọng, điều quan trọng là, đêm nay em phải chiều tôi vui!” Anh ta nóng lòng cởi quần áo, khi đi tới trước mặt Chung Ly, đã cởi chỉ còn lại chiếc quần lót.

Bàn tay to béo của hắn ta nhanh chóng chạm vào gương mặt xinh đẹp của Chung Ly.

“Tiểu mỹ nhân đừng sợ, anh nhất định sẽ dịu dàng…”

Quách Bảo Xương đã kéo cổ áo của cô.

Làn da trắng muốt như tuyết lộ ra ngoài, ánh lên màu hồng nhạt.

Chung Ly hoảng loạn, la hét giãy giụa.

“Cút…cút ra!!”

Nhưng, nắm đấm của cô nhẹ, không cỏ chút lực nào, Quách Bảo Xương thậm chí còn thấy thích thú, nắm lấy tay cô chào cái bụng phệ của hắn ta, càng ngày càng hưng phấn.

“Tới đây, đánh hai cái nữa… gia thích cưỡi ngựa!”

Chung Ly thấy ghê tởm tới mức buồn nôn, cô ngạt thở, khi Quách Bảo Xương định bế cô lên giường, cô đột nhiên đứng dậy, dùng đầu đập vào cằm của hắn.

Quách Bảo Xương không ngờ rằng cô vẫn còn thủ đoạn khác, bị đập mạnh, một chiếc ráng trong miệng cũng bị rơi

xuống, đau tới mức gương mặt xấu xí của hắn ta cũng vô cùng cám phẫn.

“Khốn kiếp, cái thứ nể mặt thì không muốn!” Quách Bảo Xương thẹn quá hóa giận, căm ghét phun nước bọt, tiến lên tóm lấy Chung Ly đang lảo đảo bước tới cửa. Hắn ta nắm lấy tóc cô rồi kéo người lên giường.

Chung Ly lấy tay bảo vệ da đầu, đau tới mức sắc mặt trắng bệch, nhưng cũng không cầu xin.

Cô bị Quách Bảo Xương ném mạnh xuống giường.

Vóc người to béo của hắn ta giống như ngọn núi đè xuống.

Chung Ly sợ hãi run rẩy.

Cô dường như trở về lúc nhỏ, lần bị bắt có đó, cô cũng gặp phải một tên biến thái…sự bất lực nàm đó cũng giống như sự tuyệt vọng ngày hôm nay, nước mắt cô rơi xuống.

- Tư Mộ Bạch…cứu em!

‘Rầm—’

m thanh lớn vang lên, có tiếng đập cửa.

Quách Bảo Xương bị dọa tới mức run rầy, nồi cáu quay đầu lại.

“Ai…”

Nhìn rõ người đàn ông bước vào, Quách Bảo Xương đột nhiên suy sụp, bị dọa lân cả xuống giường.

“Tư…Tư thiếu?!”’

Tư Mộ Bạch lạnh lùng, gương mặt u ám, trong ánh mắt hiện lên sự tức giận đáng sợ.

Vân Thanh theo sau Tư Mộ Bạch thấy Chung Ly không mảnh vải trên người, nước mắt giàn giụa, trái tim thắt lại.

Cô định lao vào, bóng dáng Tư Mộ Bạch đã lao tới nhanh hơn.

Sắc mặt anh ta u ám, không nói lời nào, cởi áo khoác ngoài che cho Chung Ly, rồi quay người bước ra.

Quách Bảo Xương nhìn thấy cảnh tượng này ngây người ra.

Đây là chuyện gì??

Người phụ nữ này…lẽ nào là người của Tư Mộ Bạch?!

“ Tư thiếu…tư thiếu đây là chuyện ngoài ý muốn, tôi không biết…” Quách Bảo Xương bò xuống đất muốn giải thích với Tư Mộ Bạch, nhưng lại bị Tư Mộ Bạch đá mạnh vào ngực.

Tư Mộ Bạch có ý định giết người.

Lực chân rất mạnh, cú đá này mạnh đến nỗi nỏ có thế đá váng cơ thể to béo của Quách Bảo Xương ra ngoài, đập mạnh vào tường, Quách Bảo Xương phun ra máu, ngất tại chỗ…

Tư Mộ Bạch không quay đầu lại, lời nói lạnh lùng: “Phế hắn ta cho tôi!”

Vân Thanh lo cho Chung Ly, muốn lao lên, lại bị Hoắc Cảnh Thâm kéo lại.

“Tư Mộ Bạch sẽ chàm sóc tốt cho cô ấy.”

“Nhưng…”

Hoắc Cảnh Thâm thấp giọng nói: “Sự quan tâm của Tư Mộ Bạch dành cho Chung Ly, nhiều hơn em nghĩ.”

Vân Thanh mím mồi.

Cô ít nhiều biết chuyện giữa Chung Ly và Tư Mộ Bạch…

Hoắc Cảnh Thâm đưa ray ra vuốt nếp nhàn giữa hai lông mày, “Đừng lo nữa. Không còn sớm nữa, anh đưa em về.”

Trước mắt Chung Ly không có chuyện gì, lòng Vân Thanh cũng đã nhẹ nhõm hơn.

Thấy Hoắc Cành Thâm sắp rời đi, cô đưa tay ra kéo lấy tay áo anh.

Người đàn ông dừng lại, quay đầu, ánh mắt như muốn hỏi: “Hả?”

Vân Thanh nghiêm túc nói: “Em không muốn về sớm như

vậy.”