Tiểu Tổ Tông Ngang Bướng Của Hoắc Gia

Chương 272




“Tuyệt vời, chị dâu tứ thật lợi hại!”

Trong phòng riêng, nãy giờ Lục Tu vẫn nhìn chằm chằm màn hình kích động nhảy dựng lên.

Sự phát triển của tình tiết này là kích động rồi!

Đặc biệt là khi Vân Thanh tự mình động thủ, nắm lấy đầu Vân Nghiên Thư đập xuống đất vài cái, thật là ngầu!

“Có điều, người phụ nữ Vân Nghiên Thư có lẽ kia sẽ không bò qua, sẽ kiện chị dâu cố ý gây thương tích thì sao?” Lục Tu trầm ngâm, anh ta nhất định phải chi viện thật tốt “Tôi sẽ gọi luật sư Thẩm!”

“Không cần thiết.” Giữa ngón tay Tư Mộ Bạch nhẹ nhàng vặn điếu thuốc chưa cháy, híp đôi mắt đào hoa, hứng thú nhìn Vân Thanh trên màn hình “Cô ấy hành động rất có chừng mực, bị thương nhẹ. Kiện không được.”

“          Cái này cũng có thề tính kỹ sao?” Lục Tu bái phục đến

mức anh ta muốn dập đầu lạy Vân Thanh “Sau này, chị dâu tứ sẽ là thần tưựng của tôi! Này! Anh Tư ….”

Lục Tu quay đầu lại, phát hiện chỗ ngồi Hoắc Cảnh Thâm

trống. “Này, anh Tứ của tôi đâu?”

Lục Tu có chút nghi hoặc “Vợ mình cũng không muốn nhìn?”

Vừa nói xong, điện thoại rung lên.

Hoắc Cảnh Thâm lần đầu gửi tin nhắn trong nhóm.

Hoắc Cảnh Thâm: [Đi thôi, đi đón cô ấy. Chuyện còn lại, mọi người chuẩn bị. ]

Lu Tu: “           ”

Anh có phải lại thể hiện nữa không trời?

Tư Mộ Bạch cũng cất điện thoại, đứng dậy.

“Lớp thanh nhạc của A Li sắp kết thúc rồi.”

Kết quả, trong cả căn phòng chỉ còn lại Lục Tu và anh trai Lục Kỳ Hữu.

Quả nhiên vẫn là anh trai thân thiết.

“Anh, anh sẽ không đề em âm thầm tìm chị dâu đúng đó chứ?”

Lục Kỳ Hữu hoàn toàn không để ý đến anh ta, chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại trong lòng bàn tay, là một mẩu tin tức.

[Nghê Hoan, cựu nữ diễn viên là tội phạm kinh tế hôm nay đã ra tù! ]

Chất lượng hình ảnh chụp lén, cũng không thể che lấp đưực khí chất lạnh lùng và xa cách của người phụ nữ, sau bảy năm bị giam cầm, Nghê Hoan vẫn là Nghê Hoan ngày xưa.

Xem ra bài học mà người phụ nữ này rút ra vẫn không đủ.

Khỏe môi Lục Kỳ Hữu cong lên thành một nụ cười nhạo báng…

Bên kia, cảnh cuối cùng của cuộc thi nước hoa.

Bởi vì Vân Nghiên Thư bị ngất, đã mang lại một kết thúc không trọn vẹn cho trò hề này.

Vân Nghiên Thưbị người ta mang đi, còn kết quả các mục trước đó của cô ta cũng bị xóa bỏ toàn bộ.

Cộng thêm trận chung kết hôm nay, toàn bộ quá trình được truyền hình trực tiếp.

Lần này, Vân Nghiên Thư về cơ bản đã bị giẫm vào vũng lầy, thối rữa và hôi hám.

Trên mặt Vân Thanh không có bao nhiêu vui mừng chiến thắng, cô từ đầu đến cuối lãnh đạm, tất cả đều nằm trong dự đoán của cô.

Kết cục của Vân Nghiên Thư là lỗi tự tạo ra, nhưng khó đối phó thực sự là những người đứng sau Vân Nghiên Thư …

“Cồ Khương!” Giọng nói phấn khích của Amanda khiến những suy nghĩ vẩn vơ của Vân Thanh trở lại.

Nhân lúc các nhân viên đang dọn dẹp hiện trường.

Amanda hào hứng bước đến.

Bây giờ bà ấy đã là một người có thể đứng độc lập một mình, nhưng trước mặt Khương Như Tâm, Amanda dường như lại trở thành một người hâm mộ nhỏ bé, căng thẳng đến mức không biết sao cho ổn.

“Cô Khương, tôi không biết liệu cô có còn nhớ tôi không …”

“Tôi nhớ.” Khương Như Tâm cười nhẹ “Cô là Tiều Uyển, phải không?”

Trong lòng của Amanda run lên dữ dội, tên thật của cồ là Mộc Uyển Hoa.

“…Vâng, là tôi!”

Trong hai mươi nám qua bà nhớ mãi không quên, lại vọng lại.

Khương Như Tâm thấy an tâm: “Năm đó tôi đã biết cô là một đứa trẻ thiên phú, nhất định sẽ thành tài. đảm nhiệm chức vụ chủ tịch Hiệp hội các nhà chế tạo nước hoa, hoàn toàn xứng đáng.”

Amanda cảm thấy xấu hổ khi nghĩ đến những việc mình đã làm riêng cho Vân Nghiên thu “Cô Khương, tôi …”

“Bà Amanda.” Vân Thanh ngắt lời bà nhắc nhở “Cuộc thi

vẫn chưa kết thúc, còn phải chủ trì nó.”

Lúc này, người dẫn chương trình cũng chạy tới nhắc nhỏ’ Amanda: “Bà Amanda, đến lúc cuộc thi tiếp tục rồi.”

Amanda lau khóe mắt, trở lại dáng vẻ uy thường ngày, bà hơi cúi đầu trước Khương Như Tâm, xoay người bước đi lên sân khấu, tiếp tục chủ trì cuộc thi.

Vân Thanh ngồi cùng Khương Như Tâm dưới sân khấu, lặng lẽ xem cuộc thi.

Cô trông bình tĩnh, nhưng lại nắm chặt tay Khương Như Tâm.

Khương Như Tâm giữ tay con gái lại, mũi bà chua xót, trong lòng tràn đầy cảm xúc.

Bà nhẹ giọng nói: “Đừng sợ, có mẹ ở đây, ta sẽ không bao giờ bỏ rơi con nữa.”

Vân Thanh suýt chút nữa rơi nước mắt.

Cô khẽ “ừm” một tiếng, tựa đầu vào vai Khương Như Tấm, đồng thời lấy điện thoại di động ra, gửi một tin nhắn cho sư phụ Tiêu Dao Tử, chủ nhân lâu đời của Y Tiên Các.

Vân Thanh: [Cảm ơn sư phụ.]

Tiêu Dao Tử: [ ít làm bộ đi, đợi về Y Tiên Các thì nấu cho sư phụ mấy món ngon, ít ra thì ta sẽ xem con là người có lương tâm.]

Vân Thanh không nhịn cười được, gần như có thể nghĩ đến dáng vẻ kiêu ngạo của Tiêu Dao Tử.

Tiêu Dao Tử tình cờ gặp khi cô lúc cô chín tuồi, được ông nhận làm người học việc.

Ông là một lão già bướng bình, Vân Thanh cũng quá quen thuộc với ông rồi, rất ít khi cảm ơn trang trọng như vậy.

Lần này Khương Như Tâm hồi phục, tất cả là nhờ Tiêu Dao

Tử.

Ông tình cờ đi đến vùng lân cận của Bắc Thành, thuận đường ghé qua, chữa bệnh cho Khương Như Tâm.

Vân Thanh vốn nghĩ rằng khả năng hồi phục của Khương Như Tâm lả 50% hoặc 60% là rất tốt rồi, nhưng cô không ngờ rằng Tiêu Dao Tử thực sự có thể khiến bà khôi phục lại trạng thái bình thường.

Có vẻ như cô vẫn còn rất nhiều điều phải học …

Vân Thanh cất điện thoại của mình vào, nhìn lên sân khấu, lại phát hiện rằng đôi mắt hồng phấn đã biến mất.

Không thấy Mạc Bắc Chu.

Cô cau mày nghi ngờ.

Quái dị này vô càn cứ mà xuất hiện… Rốt cuộc đến từ đường nào?