Tiểu Tổ Tông Ngang Bướng Của Hoắc Gia

Chương 263




Đêm khuya yên tĩnh, toàn bộ biệt thự So’n Trang chìm trong im lặng.

Vân Nghiên Thư lo lắng chờ đợi trong phòng, cuối cùng, bóng dáng của Mặc Từ lướt qua cửa sổ đi vào.

“Tìm được chưa?” Vân Nghiên Thư sốt ruột hỏi.

Ngày mốt là trận chung kết, Vân Nghiên Thư chì có thề bí quá hóa liều, sai Mặc Từ đi ăn cắp công thức nước hoa bí mật từ phòng của Vân Thanh.

Mặc Từ lấy trong túi ra một tờ giấy đã ố vàng.

“Đây là công thức nước hoa của Vân Thanh vào trận chung kết ngày mai! Cồ ta khóa nó trong vali, bên trong còn có nước hoa của cô ta, đây là mùi của nó!”

Bởi vì Vân Nghiên Thư thích điều chế nước hoa, Mặc Từ đã nghe nhiều thành quen nên cũng có phần hiểu được, anh ta có thể phân biệt mùi nước hoa.

Vân Nghiên Thư đọc thật kỹ công thức, thờ phào nhẹ nhõm, vẫn may, không giống mùi thơm của cô ta.

Nhưng công thức này thật sự không gì sánh bằng.

Vân Nghiên Thư vẫn chưa thấy bí mật điều chế nước hoa, chẳng lẽ có hai quyển?

Cô ta lẩm bẩm trong lòng.

Nhưng bây giờ không phải là lúc lo lắng về điều này, Vân Nghiên Thư đã có một ý tường trong đầu để đối phó với Vân Thanh …

Cô ta xác nhận với Mặc Từ: “Anh không bị phát hiện chứ?”

“Không. Trước khi vào phòng tôi đã thổi mê hương vào bên trong, ba con bò cũng có thể bị hạ gục! Vân Thanh sẽ không bao giờ phát hiện ra!”

Mặc Từ luôn cẩn thận và thận trọng trong cồng việc, sau khi nghe anh ta đảm bảo, Vân Nghiên Thư cũng thấy yên tâm, nhìn chằm chằm vào công thức nước hoa trong tay, nở một nụ cười ranh mãnh sởn cả da dầu.

“Mặc Từ, đặt xe cho tôi.”

Vân Nghiên Thư vội vàng rời khỏi biệt thự Sơn Trang.

Cồ ta không nhận ra trong Thính Vũ Lâu tối đen phía xa, có

một đôi mắt đang nhìn cô ta.

Ánh tráng nhàn nhạt rơi trên bục cửa sồ.

Vân Thanh đứng ở nơi tối tăm ngoài tầm ánh trăng, bình tĩnh nhìn bóng dáng Vân Nghiên Thư vội vã rời khỏi biệt thự Sơn Trang.

Khóe mồi cồ cong lên một đường cong tinh nghịch.

Cá, đã cắn câu.

Amanda bị tiếng gõ cửa đánh thức, bà mặc bộ đồ ngủ mở cửa ra thì thấy Vân Nghiên Thư nước mắt giàn giụa trên mặt đang đứng bên ngoài.

“Cô Amanda, công thức nước hoa của tôi đã bị đánh cắp rồi!”

“Cái gì?” Khuôn mặt của Amanda trong khoảnh khắc trở nên nghiêm túc.

Đây chắc chắn là hành vi xấu xa nhất trong cuộc thi nước hoa!

“Cô có biết ai làm không?” Amanda hỏi.

Vân Nghiên Thư lau nước mắt lắc đầu: “Tôi không biết, có lẽ ngày mai cô ta sẽ sử dụng công thức của tôi … Đó là công sức của tôi, nó đã được tôi dày công nghiên cứu trong nửa nàm nay …”

Amanda cau mày, trầm ngâm một lát rồi tức giận đạp bàn: “Thế này, bây giờ cô viết công thức ra! Ta ngược lại là muốn xem ngày mai người vô liêm sỉ nào lại trộm còng thức của cô! Tôi sẽ để cho cồ ta lưu danh muồn đời!”

Ánh mắt bà ta nghiêm khắc, hận không thể tự tay xé xác tên trộm đó!

Vân Nghiên Thư thầm vui mừng, đây là những gì cồ ta

muốn!

Thế là, Vân Nghiên Thư ngồi vào bàn khóc nức nở, im lặng viết ra công thức mà cô ta đã lấy trộm của Vân Thanh.

Sau khi Amanda nhìn thấy nó, sự ngạc nhiên hiện lên trong mắt bà.

“Cài này là cô nghiên cứu ra?” Bà có chút khó tin.

Mặc dù các tác phẩm dự thi ban đầu của Vân Nghiên Thư được coi là xuất sắc, có thề nhìn ra được thiên phú, nhưng công thức này, thật sự là không có gì sánh bằng!

Mang đi thi, rất có khả náng trở thành nhà vô địch của nám nay!

“Vâng.” Vân Nghiên Thư gật đầu một cách tự nhiên, cô ta nói, “May mắn vì đề đảm bảo an toàn, tôi đã đặc biệt chuẩn bị hai công thức, đế dự phòng tôi sẽ sử dụng công thức dự phòng cho cuộc thi ngày mai.”

Amanda gật đầu tỏ ý khen ngợi “Cô tuồi còn trẻ lại có thể suy nghĩ chín chắn chu đáo như vậy, rất hiếm có.”

“Cô Amanda,công thức dự phòng này tôi cũng mang đến. Bây giờ giao cho cô, tôi SỌ’ lại có sơ suất.”

Công thức điều chế nước hoa được ban tồ chức nhận vào sáng sớm ngày mai, đưa đến tay ban giám khảo, Vân Nghiên Thư đưa nó cho bà ta trước mấy tiếng, điều này cũng có lý.

Amanda đồng ý.

“Được.”

Vân Nghiên Thư lấy ra công thức mà cô ta đã thực sự dày công chuẩn bị trong hơn nửa nàm và đưa cho Amanda.

Cô ta cẳn thận quan sát vẻ mặt của Amanda, quả nhiên nhìn thấy dự liệu trong sự hớn hỏ’ vả sự mong đợi.

“Nghiên Thư, Lạc Phỉ nám nay đấu không lại cô!”

Amanda chưa bao giờ nói những lời chưa nắm chắc trong tay, có sự chứng thực của bà ta, Vân Nghiên Thư hoàn toàn yên tâm, quán quân nám nay nhất định thuộc về cô ta.

Hơn nữa, còn cỏ thể nhìn thấy con khốn Vân Thanh bị đóng đinh trên cột chịu sỉ nhục… Mỗi khi Vân Nghiên Thư nghĩ đến cảnh đó, cô ta phấn khích đến mức muốn hét lên!

Cô ta đang mong chờ trận chung kết!