Trước khi Lưu Cương rời đi, còn quay đầu nhìn Vân Thanh.
Đôi mắt đầy sợ hãi và kiêng dè … như thể cô là ma nữ cướp mạng sống.
Vân Thanh cau mày nghi hoặc, trong lòng cũng ngập tràn câu hỏi.
Lưu Cương người này cô chưa từng thấy … nhưng nhìn bộ dạng kia của anh ta, cô có vè cũng bị dọa.
Ai đang âm thầm giúp cô?
… Lẽ nào lại là Bạc Cảnh Sâm?
Vòng đấu loại chính thức bắt đầu, Vân Thanh cũng không có thời gian nghĩ kỹ, liền bắt tay vào chuẩn bị.
Người đầu tiên bước vào đương nhiên là Lạc Phỉ, chưa qua bao lâu, tin tức về cô ấy đã truyền qua loa phóng thanh.
Không ai thấy ngạc nhiên, bản lĩnh của Lạc Phỉ không thể thông qua ải mới đáng ngạc nhiên.
Vân Nghiên Thư là người thứ hai, mất nhiều thời gian hơn
Lạc Phỉ một chút, nhưng vẫn thông qua một cách suôn sẻ.
Sau khi đi ra, quét qua ánh mắt mù mịt, đặc biệt cố ý dừng lại trước mặt Vân Thanh, thậm chí không thèm giả bộ, trực tiếp chế nhạo: “Có thể tham gia được cuộc thi lớn thế này, cô thật may mắn! Có điều vòng đấu loại lần này là tạm thời được thêm vào. Tinh dầu mà ban tồ chức chuẩn bị có hạn, tôi vừa sơ ý làm đồ hai lọ loại thường dùng nhất, cô vẫn xếp hạng cuối cùng, đến lượt cô có thẻ chì còn lại vài giọt thừa thôi.”
Vân Thanh cúi đầu lau cẩn thận cây kim bạc, không để ý tới cô ta.
Vân Nghiên Thư bị phớt lờ như vậy, vẻ mẹt không tốt cho lắm, lạnh lùng buồng một câu: “Tôi chờ xem cô có thẻ lật ngược tình thế như thế nào!”
Vân Thanh vừa cất túi châm cứu liền nghe thấy trên loa thông báo một người thí sinh bị loại.
Sắc mặt Vân Thanh điềm tĩnh, yên lặng ngồi chờ thí sinh tiếp theo tiến vào.
Càng về sau, tỳ lệ bị loại càng cao.
Thí sinh trước Vân Thanh vừa vào chưa được hai phút liền
vừa khóc vừa chạy ra.
“Cái gì cũng đều không có bảo tôi lấy gì đề điều chế nước hoa đây!”
Tâm tình cô ta mất khống chế, la lối khóc lóc, cuối cùng bị bảo vệ ném ra ngoài.
Vân Thanh là người cuối cùng, cô bình tĩnh cầm hộp dụng cụ bước vào trường thi.
Trước mặt là một hàng ghế ban giám khảo ngồi ngay ngắn, ngồi chính giữa là Chủ tịch Amanda.
Cô ta nhìn biểu hiện của Vân Thanh có chút tiếc nuối, vì trên sân còn thừa lại rất ít nguyên liệu điều chế nước hoa, tâm trạng của mấy thí sinh vào trước Vân Thanh rất tệ, biết bản thân khó nâng hạng, dứt khoát hành động bất cần làm vở đồ đựng nước hoa cũng không cho người phía sau cơ hội.
Trong điều kiện như vậy, Amanda không tin Vân Thanh sẽ có thề tạo ra một loại nước hoa đủ tốt để được nâng hạng.
Nhưng đây cũng là chuyện không có cách, mà Vân Thanh tuy không muộn, nhưng cô nắm rõ được tình hình, chính là bản thân không tồn trọng cuộc thi.
Đôi khi may mắn và thái độ cũng là một phần của thực lực.
“Vân Thanh.” Amanda hỏi “Bây giờ cô cũng có thể chọn trực tiếp bỏ thi….”
“Tại sao phải bỏ thi?” Hôm nay Vân Thanh mặc một chiếc váy dài trơn, yên lặng đứng đó, rất có khí chất bụi trần, lạnh lùng lãnh đạm, cô bình tĩnh nói: “Tôi chuẩn bị xong rồi, tôi có thể bắt đầu.” Dưới sân khấu, Lạc Phỉ khoanh tay đứng trong góc, cô lạnh lùng nhìn Vân Thanh trên sân khấu, khinh thường nói: “Đúng là mỏ vịt án nói ngang ngạnh.”
Tinh dầu điều chế hiện có dưới sân khấu, Lạc Phì cũng không chắc bản thân có thể điều chế ra mọt loại nước hoa có thể nâng hạng.
Với cái xác này, ăn hại dựa vào đàn ông thì càng không thể!
Vân Nghiên Thư cũng chưa đi, cô ta chờ xem Vân Thanh mất mặt nghư thế nào trước mắt mọi người, Vân Nghiên Thư thậm chí còn lặng lẽ mờ điện thoại lên, định quay lại toàn bộ quá trình, đến lúc đó đàng lên mạng, để tất cả mọi người xem con khốn này bị loại như thế nào!
Nghĩ đến bộ dạng nhục nhã của Vân Thanh, Vân Nghiên Thư cảm thấy thật tự hào.
Con khốn chết tiệt này không biết may rủi thế nào mà tất cả những kế hoạch mà cô ta dày công bố trí đều bị con khốn này thoát khỏi!
Nhưng nội trợ giỏi mà không có gạo thì khó mà thành cơm, ngay cả nguyên liệu cũng không đủ, cho dù Vân Thanh bản lĩnh phi thường cũng không thể biến ra một lọ nước hoa!
Vân Thanh trên sân khấu chì chọn duy nhất một lọ tinh dầu vẫn đang khá tốt — Tuyết xạ hương.
Nó có vị chuyên lạnh, một chút mùi hắc của khói than mùa đông, các loại hương liệu thông thường không thể kìm hãm nó một chút nào, chứ đừng nói đến việc pha trộn với nó.
Vì vậy, loại tinh dầu này rất ít đưực ưa chuộng, không ai
chọn, vận mệnh may mắn thì mới sống sót được.
Sau đó, Vân Thanh thu thập một ít nguyên liệu.
Chỉ với những thứ này để điều chế nước hoa thơm thì hoàn toàn không thể!
Cô chẳng qua là đang đấu tranh mà thôi.
Lạc Phỉ đã nhìn ra được kết quả cuối cùng, cô ta hoàn toàn mất hứng thú, định rời đi.
Nhưng ngay lúc này, trên sân khấu xuất hiện một cảnh tượng bất ngờ …
Ngay cả người vốn quen nhìn nhíu cảnh tưởng lớn như Lạc Phỉ cũng hơi đổi sắc mặt, đồng tử run lên: “Cô ta đang làm gì vậy?!”
Chì thấy Vân Thanh trên sân khấu dùng kim châm đâm vào ba huyệt vị trên bàn tay trái, rồi dùng một con dao thủ công sắc bé tinh xảo cắt vào lòng bàn tay trái.
Máu không tuôn ra, thay vào đó nó nối thành dòng, nhỏ giọt từ lòng bàn tay đang nắm chặt của Vân Thanh, hòa vào nước hoa cô vừa pha chế.
Cô dùng máu của mình … đề làm nước hoa?!