Tiểu Tổ Tông Ngang Bướng Của Hoắc Gia

Chương 239




Cô không chỉ muốn mắng anh, còn muốn đâm chết anh!

Vân Thanh cố nén lửa giận trong lòng, nhẹ giọng cầu xin sự thương xót: “Cảnh gia, tôi ngủ trên giường …”

Đôi mắt đen không thể dò được của người đàn ông nhìn chằm chằm xuống cô mấy giây, sau đó lán khỏi thân thể cô, sức nặng và áp lực trên người cô được dỡ xuống. Vân Thanh còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, eo bị siết lại, cô bị Bạc Cảnh Sâm ôm vào lòng từ phía sau.

“Tôi cần làm ấm giường.” Giọng nói trầm và khàn cùa người đàn ông vang lên sau lưng cô, bàn tay to ôm lấy eo cô thậm chí còn suồng sã, cau mày bất mãn “Gia Cát Hội Trung chuẩn bị bữa tối cho cô không hợp khẩu vị sao?”

Giọng điệu đó có chút lạnh sống lưng, chỉ cần cô dám gật đầu, anh sẽ đem Gia Cát Hội Trung làm bữa sáng cho ngày mai        chẳng trách bọn họ sợ anh như vậy!

“Không liên quan đến Gia Cát chủ lầu cả, là do tôi không muốn án nó …” Giọng cô khẽ run lên, đồng thời nắm cổ tay của Bạc Cảnh Sâm, may mà anh không có động tác gì thêm.

Bạc Cảnh Sâm nói muốn làm ấm giường, cũng thật sự chỉ là làm ấm giường mà thôi.

Anh ôm cô như vậy, yên lặng đến nỗi Vân Thanh dường như tưởng anh đã ngủ, đương nhiên cô sẽ không bó tay chịu chết, Vân Thanh lặng lẽ lấy ra chiếc kim bạc trong cồ tay áo …

“Sao lại khồng thèm án? Có ai gây sự với cồ sao?” giọng nói của Bạc Cảnh Sâm bất thình lình vang lên, như thể sự im lặng của anh lúc nãy chì là suy nghĩ về vấn đề này.

Vân Thanh không ngờ anh lại đột nhiên quan tâm đến vấn đề này, có chút ngoài ý muốn.

Bạc Cảnh Sâm không đợi cồ trả lời, rõ ràng là không hài lòng, dùng bàn tay to bóp chặt lớp da thịt mỏng trên bụng cô, hứng thú xấu xa vò bụng cô, rồi sốt ruột thúc giục cô: “Nói, còn không biết mách lẻo sao?””

Làm gì có chuyện ép buộc người khác mách lẻo?

Vân Thanh hít sâu một hơi, trong lòng châm biếm: Tên khốn này hứng thú xấu xa, thích véo bụng người ta. Nhưng miệng cô lại nói: “Có một chút chuyện, có điều tôi có thể

giải quyết. Cảnh gia anh có ngủ không đây?”

Bạc Cảnh Sâm không trả lời, nhưng bàn tay trên eo cô ấy từ từ an phận.

Cán phòng vô cùng yên tĩnh, Vân Thanh có thể nghe rõ tiếng thác nước bay chảy cửa sổ, cả tiếng thở nhịp tim đều đặn của người đàn ông phía sau.

Ngoài long diên hương, Vân Thanh còn ngửi thấy mùi dược liệu của Bạc Cảnh Sâm.

“Cảnh gia?” Cô nhẹ nhàng gọi một tiếng.

Không có phản ứng lại, có vẻ như anh đã ngủ thật rồi.

Vân Thanh nhìn xuống bàn tay của Bạc Cảnh Sâm đang ôm lấy eo, một tia do dự hiện lên trong mắt, cuối cùng vẫn là thận trọng đưa tay ra cồ tay anh kéo ra.

Trên xương cồ tay nhợt nhạt, sợi dây đỏ thắt nút an toàn vẫn nổi bật.

Đầu ngón tay Vân Thanh nhẹ nhàng vuốt ve, có chút mờ mịt.

Thật sự chỉ là trùng hợp sao?

Còn có vị Tần tiều thư kia          giọng nói cũng rất giống Tần

Dĩ Nhu….

Cỏ phải Bạc Cảnh Sâm  chính là Hoắc Cảnh Thâm?

Suy nghĩ to gan này đột nhiên nảy ra, lại giống như chiếc hộp của Pandora không bao giờ đóng lại được nữa.

Sau đó cô nhìn thấy điện thoại di động của Bạc Cảnh Sâm, liền ném nó trên đầu giường … Cơ hội trước mắt, không bằng thử xem1

Vân Thanh nhẹ nhàng lấy điện thoại di động từ trong túi ra, lướt đến số của Hoắc Cảnh Thâm, trực tiếp gọi.

Cô nín thở cáng thẳng nhìn chằm chằm vào điện thoại di

động của Bạc Cảnh Sâm, chờ nó sáng lên … Thế nhưng, điện thoại di động không phản hồi, thay vào đó cô lại kết nối được với điện thoại của Hoắc Cảnh Thâm, nhưng giọng nói kính cẩn của Hàn Mặc truyền đến.

“Phu nhân.”

“Hoắc Cảnh Thâm đâu?” Vân Thanh thắp giọng hỏi.

Hàn Mặc nói xin lỗi “Anh ấy đang có cuộc họp quan trọng. Bây giờ tôi khồng tiện làm phiền…”

“Không sao.” Vân Thanh trực tiếp cúp điện thoại, cảm thấy có chút bực bội, nhưng nghĩ bản thân thật buồn cười.

Cô điên mới cảm thấy Hoắc Cảnh Thâm và Bạc Cảnh Sâm là cùng một người…

Cơn buồn ngủ từ từ đến, thêm long diên hương trong phòng cỏ tác dụng trấn tĩnh, mi mắt Vân Thanh dần dần nhắm lại mi mắt.

Vừa mới chìm vào giấc ngủ, bàn tay ôm eo cô lặng lẽ buông lỏng.

Bạc Cảnh Sâm lặng lẽ ra khỏi giường, cánh cửa khóa chặt không biết mờ ra từ lúc nào, Gia Cát Hội Trung cốt cách

phong độ mặc chiếc áo choàng đứng ngoài cửa.

Ông ta trước mặt Bạc Cảnh Sâm, cúi đầu cung kính nói: “Cảnh gia.”

Giọng điệu của Bạc Cảnh Sâm không phát ra, nhưng lại lộ ra vẻ áp bức lạnh gáy: “Người được đưa đến ngày đầu lại để cô ấy tức giận đến nỗi ăn không vào. ồng xử lí như vậy à?”

Gia Cát Hội Trung nói với giọng run rẩy:”Cảnh gia, tôi phát hiện ra rằng trong số những người tham gia lần này, có một kẻ chuoj lén tên là Tôn Đình Phương đặt điều cho Vân tiếu thư còn… còn bản thân tôi, anh yên tâm, tôi sẽ ngay lập tức giải quyết.

Tôn Đình Phương

Đôi mắt đen láy của Bạc Cảnh Sâm nheo lại một cách nguy hiếm, lạnh lùng nói: “Người tôi sẽ tự mình xử lý. Nếu cô ấy lại không muốn ăn, tôi thấy nên đồi tắt cà những người ỏ’ biệt thự Sơn Trang này.”

Gia Cát Hội Trung đồ mồ hôi lạnh.

“Cảnh gia, anh yên tâm tôi nhất định sẽ khiến Vân tiều thư ãn uống ngon miệng!”