Tiểu Tổ Tông Ngang Bướng Của Hoắc Gia

Chương 229




“ Thanh Thanh bảo bối!” Một chiếc xe mini màu đen dừng lại bên cạnh cô, Chung Ly từ trên xe bước xuống, càng thẳng kiềm tra cô một lượt từ trên xuống dưới, “Cậu không sao chứ? Nghe nói cậu bị tên tổng tài Tập đoàn Đế Vương kia đưa đi, mình suýt nữa bị dọa sợ chết mất!!”

Vân Thanh xua tan những suy nghĩ nực cười đó, nở nụ cười an ủi Chung Ly: “Đừng lo, mình không sao.”

Đây không phải nơi đỗ xe nói chuyện, Vân Thanh lên xe đi cùng Chung Ly.

Họ không hề nhận ra, bên kia đường cỏ một chiếc Rolls- Royce đang nấp trong bóng râm.

Tần Dĩ Nhu nắm chặt vồ láng, cả người run lên.

Cô ta biết nhân viên phục vụ đỏ có gì không đúng!!

Hoắc Cảnh Thâm sao cỏ thể bị một người con gái mới gặp lần đầu quyến rũ chứ?!

Thế nên cô ta mới giả vờ rời đi, cố ý nấp ở gần khách sạn, quả nhiên bắt được!

Người phụ nữ bước từ trên xe Bạc Cảnh Sâm xuống, vẫn đang mặc bộ đồng phục của nhân viên phục vụ, nhưng gương mặt đó…lại chính là con tiện nhân Vân Thanh!!

Sự căm ghét, đố kị trong mắt Tần Dĩ Nhu như thề sắp trào ra ngoài.

Cô đã luôn ở bên đồng hành cùng Hoắc Cảnh Thâm, vì anh mà không thiết cả mạng sống của mình…Vân Thanh, cồ ta dựa vào đâu?!

Ánh mắt của Tần Dĩ Nhu ngày càng lạnh lùng, trong đôi mắt dịu dàng là sự thâm độc, nham hiểm.

Tất cả những người muốn cướp Hoắc Cảnh Thâm đi đều sẽ bị cồ ta loại bỏ…Không có ngoại lệ nào khác.

10 nám trước một cô gái nhỏ bé như vậy, Vân Thanh của

10 nám sau…số phận sẽ chỉ càng thảm hơn!!

Trong chiếc xe BMW màu trắng.

“Chủ tịch cùa Tập đoàn Đế Vương tên Bạc Cảnh Sâm, trên tay anh ta còn đeo sợi dây đỏ cậu vốn dĩ định tặng Hoắc Cảnh Thâm?” Chung Ly nghe hết lời Vân Thanh nói, nhíu

mày nhìn cô bạn thân ngồi bên cạnh, có chút lo âu, “Có phải cậu thích Hoắc Cảnh Thâm tới nỗi tấu hỏa nhập ma rồi?”

Hoắc Cảnh Thâm và Bạc Cảnh Sâm, rõ ràng là hai người không có chút quan hệ nào.

Vân Thanh xoa nhẹ hai bên thái dương sưng tấy, cũng cảm thấy mình đã suy nghĩ nhiều.

Rất nhanh, xe đã tới biệt thự Vân gia.

Vân Thanh đi qua vườn hoa, thấy đèn trong biệt thự sáng rực, cửa cũng đều được mỏ’ ra hết.

Trong lòng cô hơi lo, bước nhanh vào trong, nhìn thấy một mớ hỗn độn trong phòng khách, má Trương đang thu dọn.

“Có chuyện gì vậy má Trương? Mẹ con đâu?”

“Tiểu thư, cô về rồi à. Cô đừng lo, phu nhân đang ngủ trên lầu. Khi nãy phu nhân án quá nhiều bánh ngọt, tôi dặn bà ăn ít một chút, bà liền nồi giận…” Má Trương bất đắc dĩ cười khổ.

Rõ ràng, càn phòng khách tưởng chừng như bị lốc xoáy cuốn đi chính là kiệt tác của Khương Như Tâm.

Nữ thần thanh cao tao nhã năm đó, giờ lại bị hại thành ra như vậy…Ngay cả má Trương cũng cảm thấy thương xót.

Càng huống hồ là Vân Thanh.

Cô kìm nén sự đau xót trong lòng, cười nhẹ với má Trương: “Hôm nay cô vất vả rồi, đi nghỉ ngơi đi, chỗ này cứ đề con thu dọn.”

Sau khi má Trương đi, Vân Thanh tự mình dọn dẹp sạch sẽ chỗ bánh ngọt trên mặt đất, cô vừa ngẩng đầu liền thấy hộp quà lớn mà Hoắc Cảnh Thâm tặng đã được mờ ra.

Nói không tò mò là giả, Vân Thanh chậm rãi bước qua, mở nắp để xem có gì bên trong, cô mở to mắt vô cùng khỏ tin.

Không phải là một món quà, bên trong là 21 món quà được chuẩn bị một cách tì mì…

Hơn nữa trên mỗi món quà đều gắn một bức thư tay.

—[Gửi tới Vân tiểu thư vừa mới ra đời, chào mừng em tới thế giới này…]

—[Gửi Vân Thanh 1 tuổi…]

—[Gửi Vân Thanh 2 tuổi…]

Năm cô 9 tuồi, tất cả mọi người đều hy vọng cô chưa từng đưực sinh ra, khi mọi người coi cồ như cái gai trong mắt, anh viết: [Gửi Vân tiểu thư 9 tuổi, cảm ơn em đã kiên cường như vậy, tự chăm sóc tốt cho bản thân mình…]

Mỗi một nám anh chưa quen cô, anh đều tặng bù một món quà…

Bức thư cuối cùng, nét chữ mạnh mẽ tao nhã của Hoắc Cảnh Thâm sắc nét và lạnh lùng như chính anh vậy, lại dịu dàng viết: [Gửi Hoắc phu nhân 21 tuổi, sinh nhật vui vẻ…]

Vân Thanh cảm thấy mặt hơi ngứa một chút, chậm rãi nhấc

tay lên, sờ thấy những giọt nước mắt khắp khuôn mặt mình.

Điện thoại của Hoắc Cảnh Thâm đúng lúc đỏ gọi tới.

“Có thích quà không?”

“Không thích!” Vân Thanh dụi mắt.

“Cảm động phát khóc còn nói không thích?” Giọng nói trêu đùa của người đàn ông ở đầu dây bên kia, mang theo sự dịu dàng hiếm thấy.

Vân Thanh quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Dưới ánh tráng mờ, Hoắc Cảnh Thâm trong bộ vest đen lặng yên đứng đó, dáng người mảnh khảnh, giống như một vị thần tiên giáng trần. Vân Thanh sững người, nhất thời vẫn chưa hoàn hồn.

Tới khi, trong chiếc điện thoại bên tai vang lên giọng nói trầm ấm dịu dàng của người đàn ông.

“Hoắc phu nhân mà tôi trả tiền…”Anh im lặng một lát rồi nói tiếp, “Qua đây, để anh ôm em một chút.”