Vân Thanh che miệng một cách khoa trương thì thầm: “A… cô đừng dọa tôi, tôi sợ quá đi mất.”
“Bây giờ biết sợ rồi?” Vân Nghiên Thư dương dương đắc ý nói, “Sợ thì tối nay quay cho một đoạn video thú nhận lỗi lầm của mình và đáng nó lên Internet cho tôi, sau đỏ rút khỏi cuộc thi nước hoa, cùng với người mẹ điên của cô rời khỏi Bắc Thành! Đừng làm bần mắt tôi, nói không chừng tôi còn có thể thương xót để cô rời đi.”
Khỏe môi Vân Thanh cười lạnh, mìa mai cô không thương tiếc.
“Cô có phải ngay cả họ của chủ tịch tập đoàn Đề Vương cũng không biết đó chứ?”
“…”Vân Nghiên Thư ngập ngừng một hồi, đương nhiên cô ta không biết!
Mọi việc cô ta làm đều theo lệnh của Tần Dĩ Nhu… Nhưng cô ta nhất định không được đề Vân Thanh biết chuyện! Vân Dật Hiên có chút bực bội “Đương nhiên là biết! Nếu tôi không quen anh ta, anh t a làm sao có thể bỏ ra 8 tỷ được chứ!”
Xem ra thật sự một chút cũng quen.
Vân Thanh khịt khịt mũi, trực tiếp cúp điện thoại.
Vân Nghiên Thư không bỏ cuộc và gọi lại, nhưng Vân Thanh chặn trực tiếp chặn cô ta.
Cô chống tay vào vô lăng, đôi mắt trầm ngâm híp lại.
Theo tính cách thích vênh váo của Vân Nghiên Thư, nếu quen biết một người đàn ông lớn như chủ tịch tập đoàn Đế Vương, có lẽ đã công khai rồi, đâu đến lượt cố Tây Trạch?
… Vậy, ai là người bí ẩn đứng đầu tập đoàn Đế Vương đó? Tại sao bạn muốn giúp Vân Nghiên Thư?
Sự tò mò của Vân Thanh đã hoàn toàn bị mắc câu.
Mặc dù Vân Nghiên Thư thực sự là một tên ngốc, nhưng hầu hết cô ta đều bị lợi dụng như một tay thương và cố tình dụ dỗ cô.
Nhưng khách sạn Tỉnh Lệ… đúng lúc, đó cũng là nơi cô định đến.
Cô cũng rất muốn gặp vị chủ tịch bí ẩn đó.
Vân Thanh xe đến khách sạn Tỉnh Lệ, khi cô bước xuống xe, có một chiếc Rolls Royce đậu trước cửa lớn, một người phụ nữ bước xuống xe.
Dù chỉ là góc nghiêng nhưng tất cả đều tinh xảo như những bức tranh tỉ mĩ, đủ để khiến tâm trí của một người đàn ông phải chao đảo.
Rõ ràng là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng Vân Thanh lại có cảm giác kỳ lạ về hình bóng này … Trực giác của một người phụ nữ, cồ không thích người này.
“Thanh Thanh bảo bối!” Chung Li nhìn thấy bỏng dáng của cô qua cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn và vẫy tay với cô.
Vân Thanh bước nhanh tới, khi cô nhìn lên thì bóng lưng của người phụ nũ’ đã báng qua đại sảnh và đi thẳng lên lầu.
“Hôm nay toàn bộ lầu ba chật kín, không biết nhân vật cỏ tiếng nào lại phô trương như vậy.”
Chung Li vừa đi vừa than thở dắt Vân Thanh đi tới phòng riêng trên lầu hai.
Quả nhiên có hai vệ sĩ cao lớn bảo vệ cầu thang trên tầng ba.
Vân Thanh đã biết nhân vật lớn ở tầng ba cỏ lẽ là chủ tịch bí ẳn của tập đoàn Đế Vương.
Phòng riêng mà Chung Li chọn nằm ngay đối diện cầu thang, Vân Thanh cố ý chừa một kẽ hờ trên cửa, không bao lâu đã thấy bóng dáng Vân Nghiên Thư vụt qua cầu thang.
“A Li.” Vân Thanh nghiêm nghị nói“Chị không phải quen thuộc với ông chủ sao ở đây à? Giúp em một việc.”
Mười làm phút sau.
Vân Thanh mặc đồng phục bồi bàn, trên tay cầm một chai rượu đỏ quý giá, giống như nhân viên phục vụ trong khách
sạn.
Đề an toàn, cô đã đeo mặt nạ da người và thay đồi hoàn toàn các đặc điểm trên khuôn mặt.
Chung Li vẫn có chút lo lắng: “Thanh Thanh, em có chắc muốn lên không? Chủ tịch tập đoàn Đế Vương không phải để đùa đâu!”
Lúc trước cô cũng không kiêng nề cả Tư Mộ Bạch.
Tư Mộ Bạch cũng là một người đàn ông như vậy, một quý ông có thể hiên ngang ở Bắc Thành, nhưng khi nghe thấy hai chữ “Tập đoàn Đế Vương, vẻ mặt của anh ta trở nên rất bí mật, anh ta không tiết lộ bất cứ điều gì, chỉ nhắc nhở cồ: “Đừng hỏi về người đó. ”
Lần đầu tiên Chung Li nhìn thấy một người như vậy là điều cấm kỵ…
Vân Thanh vỗ vỗ tay cô an ủi.
“Đừng lo lắng, thế này thì không ai có thề nhận ra em đâu. Chì cần nhìn thấy anh ta trông như thế nào em sẽ rời đi ngay lập tức.”
Chung Li biết tính khí của cô, một khi đã quyết định thì mười con bò cũng không kéo lại được.
“Em nhất định phải cẩn thận, có chuyện thì chạy nghe chưa!”
“ừm.”
Vân Thanh nhíu mày, đàng hoàng đi tới trước mặt hai tên vệ sĩ.
Trên hành lang dài trải thảm đỏ, cứ cách mười mét lại có hai vệ sĩ canh gác, Vân Thanh bí mật liếc nhìn và thoáng thấy súng sau lưng họ.
Đỏ là một khẩu súng thực sự.
ớn lạnh thấu xương, cô chậm rãi nhìn về cánh cửa khuất cuối hành lang, giống như là cồng địa ngục …
Vân Thanh siết chặt chai rượu đỏ trên tay rồi bước nhanh vào.