Vân Thanh chỉ cảm thấy bản thân khi nãy quả thực đã điên rồi, sự xấu tính trở thành lòng dũng cảm, lại dám ở trước mặt Hoắc Cảnh Thâm khiêu khích Tần Dĩ Nhu.
Cho dù người chồng Hoắc Cảnh Thâm nói không thích Tần Dĩ Nhu, nhưng biểu hiện của Hoắc Cảnh Thâm…rõ ràng đối xử với Tần Dĩ Nhu khác so với mọi người!
Vân Thanh nắm chặt chốt cửa, sợ hãi: “Tồi nhận sai, tồi sẽ xin lỗi giải thích với Tần tiểu thư…”
Điều cồ nhận sai, lại là cái này…
Hoắc Cảnh Thâm ấn vào huyệt thái dương hơi sưng của mình, chầm chậm nói.
“Gọi hai tiếng nữa.”
Vân Thanh ở trong phòng: “…Hả?”
Yết hầu anh nhẹ nhàng chuyển động, giọng nói trầm xuống: “Em vừa gọi tôi thế nào, giờ gọi thêm hai tiếng nữa, tôi sẽ tha cho em.”
Cồ vừa gọi anh…Vân Thanh đột nhiên nhớ lại, nhìn
thấy bản thân mình trong gương, mặt đỏ ửng lên.
Cách tên đàn ông khốn nạn này làm nhục cô sao lại đặc biệt thế này?
“Gọi hai tiếng, hay là để tôi đạp cửa xông vào?” Hoắc Cảnh Thâm sốt ruột nói.
Khi nãy là buột miệng nói mà không suy nghĩ, không có gánh nặng tâm lí.
Vậy mà thật sự phải gọi anh hai tiếng…Vân Thanh cắn môi, kiềm nén cảm giác nhục nhã trong lòng, giọng nói run rầy: “…Chồng.”
Chỉ cách một cánh cửa, Hoắc Cảnh Thâm im lặng lắng nghe, nói tiếp: “ơi, gọi thêm lần nữa.”
“…Chồng.” Vân Thanh mặt đỏ bừng.
Tên đàn ông này rốt cuộc là loại biến thái gì chứ!
Vân Thanh ngồi xổm trên mặt đất đợi một hồi lâu, bên ngoài không có tiếng động gì.
Cô cẩn thận mở hé cửa, bên ngoài phòng ngủ không có ai, Hoắc Cảnh Thâm đã ra ngoài, nhưng trước cửa phòng tắm
có đôi dép của cô.
Hoắc Cảnh Thâm lái một chiếc xe thể thao từ trong gara ra ngoài, chạy nhanh trong bóng đêm, gió lướt qua gương mặt, anh lạnh lùng nhíu mày, sự phiền muộn trong lòng không hề giảm bớt.
Anh rút điện thoại ra, gọi cho Tư Mộ Bạch.
“Ra ngoài.”
Nghe giọng điệu này, liền biết tâm trạng bây giờ của Tứ gia không được tốt.
Tư Mộ Bạch nhìn Chung Ly ngoan ngoãn ngủ trong lòng mình, hạ giọng nói, bắt đầu đùn đẩy: “Tồi đang bận, hay là cậu gọi Lục Kì Hữu.”
Hoắc Cảnh Thâm hoàn toàn không nghe mấy lời thừa thãi.
“Cho cậu 20 phút tới Dạ sắc, nếu không Chung Ly sẽ nhận được một phần quà bất ngờ.”
Tư Mộ Bạch: “…15 phút tôi sẽ tới.”
Rất ít người biết, ông chủ phía sau của Dạ sắc chính là Tư Mộ Bạch.
Khi anh vội vàng tới, Hoắc Cảnh Thâm ngồi một mình trong cân phòng trên tầng hai, toàn thân toát ra khí lạnh u ám, trong vòng bán kính 20m không cỏ ai dám bước vào.
Nhưng nó không phải là điều đáng sợ nhất…
Tư Mộ Bạch vẻ mặt khó hiểu nhìn cốc sữa trong tay Hoắc Cảnh Thâm.
…Tới quán bar dưỡng sinh như thế có phải có chút quá đáng không?
“Nói, cỏ phải vợ cậu lại làm gì cậu rồi không?” Tư Mộ Bạch tiện tay nới rộng cổ áo, lấy một ly rượu Vodka cho mình, rượu chưa tới miệng, đã bị Hoắc Cảnh Thâm lạnh lùng liếc xéo.
Tư Mộ Bạch:
Khi Hoắc Cảnh Thâm không vui, anh sẽ khiến những người bên cạnh anh càng không vui hơn.
Tư Mộ Bạch vẫy tay gọi người quản lí đích thân phục vụ mình tới, hít một hơi, rồi mỉm cười nói: “Giúp tôi làm nóng cốc sữa này.’’
Người quản lí giữ phép, kính cẩn: “…Vâng.”
Hoắc Cảnh Thâm không mờ miệng nói điều gì hết.
Cốc sữa trong tay đã nhìn thấy đáy.
Anh ngày trước không thích vị ngọt nhất, nhưng giờ uống vào, dường như cũng không khó uống đến vậy.
Tư Mộ Bạch hết sức kiên nhẫn ở bên cạnh, cũng không nói bất cử điều gì.
Anh ta biết tính cách của Hoắc Cảnh Thâm, muộn thế này còn gọi anh ta tới không phải vì muốn dốc bầu tâm sự, mà chỉ vì anh không vui, muốn người ở bên cạnh càng không vui hơn.
Hôm nay, anh ta khá nhọ.
— ‘Buzz’
Điện thoại kêu lên, Tư Mộ Bạch mỏ’ WeChat ra, là tin nhắn của Chung Ly.
— [Anh ở đâu?]
Tư Mộ Bạch khẽ cong khóe miệng, kiên nhẫn đáp lại từng chữ một: [“Anh có chút việc, quay về sau. Mang bữa khuya về cho em?]
Chung Ly: [Hứ, không thèm.]
Khóe miệng của Tư Mộ Bạch càng cong hơn: [Đầu thỏ cay?”
Chung Ly: [Hai phần.]
Tư Mộ Bạch khẽ cười, vừa ngẩng đầu, liền bắt gặp ánh mắt âm u của Hoắc Cảnh Thâm, anh chậm rãi cất điện thoại đi.
“ Tôi chỉ có thề ở ở bên cậu nhiều nhất là 30 phút nữa.”
Hoắc Cảnh Thâm khẽ sờ vào sợi dây màu đỏ trên cổ tay, trên gương mặt lạnh lùng anh tuấn, hiện lên sự hoang mang hiếm thấy. Anh nói, “Tôi có hối hận rồi.”
Tư Mộ Bạch khẽ sững người, tư thế ngồi uề oải lúc đầu cũng trở nên nghiêm túc.
Hoắc Cảnh Thâm đặt cốc sữa xuống, nhìn Tư Mộ Bạch: “Tôi dường như có thể hiểu, năm đó vì sao cậu lại đưa Chung Ly đi.”
Khi ấy, anh coi thường khinh bỉ hành động của Tư Mộ Bạch.
Giờ, báo ứng đã tới rồi…
Chì là trước giờ anh không tin mệnh số, muốn thử xem cỏ lẽ sẽ có điều ngoại lệ, nhưng giờ, Hoắc Cảnh Thâm nhận ra, nếu món đồ đặt cược là Vân Thanh, có lẽ anh sẽ không thể để mất…