Trong suốt chặng đường, Hoắc Cành Thâm giữ Vân Thanh bên cạnh để ngăn cản đám đông.
Vân Thanh ngẩng đầu nhìn thoáng qua dáng vẻ tuấn tú của Hoắc Cảnh Thâm, trong lòng kỉch động như vậy những người bất tử bị đày xuống trần igỊaỊ^ũn^inhiểĩT^há^ỹ^hẮ
Vân Thanh đột nhiên có ảo giác, cô và Hoắc Cảnh Thâm đã tiêu diệt đám đông, dường như cũng đã trở thành một đôi nam nữ bình thường nhất… một cặp đôi yêu nhau.
Ý nghĩ này khiến cô đỏ mặt tim đập mạnh, như một cô bé mới bắt đầu biết yêu.
Khi Vân Thanh đang xếp hàng mua kẹo, Hoắc Cảnh Thâm nhận một cuộc gọi ở cơ quan, anh đi đến một góc yên tĩnh để trả lời, đã đảm bảo rằng Vân Thanh vẫn ở trong tầm mắt của anh.
cúp
biên
“Thanh Thanh!” Một vết nứt cuối cùng cũng xuất hiện trên khuôn mặt luôn lãnh đạm của Hoắc Cảnh Thâm.
Anh lao vào đám đông, bắt gặp những khuôn mặt lạ lẫm.
Sự bạo lực và kiêu ngạo khát máu Ị của Hoắc Cảnh Thâm gần như bộc phát, lúc này anh chí muốn nhấn chìm đám người ngáng đường này bằng máu …
Đột nhiên, phía sau có người kích động vỗ vai anh.
Hoắc Cảnh Thâm siết chặt cổ tay đột nhiên quay lại, hai mắt đỏ bừng kinh hài.
Nụ cười trên mặt Vân Thanh lập tức đông cứng lại, cô không ngờ phản ứng của Hoắc Cảnh Thâm lại rõ ràng như vậy, xương tay gần như bị anh bóp nát, khuôn mặt tái nhợt vì đau.
Nhưng điều khiến cô thực sự run sợ chính là vẻ mặt của Hoắc Cảnh Thâm, sát khi lạnh lùng và tuyệt vọng mà cô chưa từng thấy …
“Hoắc Cảnh Thâm…”
Giọng nói có phần bối rối của cô dường như khiến anh tỉnh táo trở lại.
Đỏi mắt của Hoắc Cảnh Thâm tặp trung vào khuôn mặt cùa cô, cuối cùng cũng có cảm ứng đưọc nhiệt độ
rồ.
“Ai bảo cô chạy lung tung?!’ Bộ dạng tức giận của đại ma vương cũng đủ sợ rồi…
Vân Thanh thừa nhận hèn nhát thành thật giải thích: “Tôi đi mua một thứ …”
Bầu không khí xung quanh Hoắc Cảnh Thâm lạnh lùng hơn, không thèm nghe cô nói xong, kéo cô lên xe.
Vân Thanh không ngờ anh lại tức giận như vậy, cô chỉ có thể ngậm miệng đi theo Hoắc Cảnh Thâm lên xe.
Vân Thanh muốn phát kẹo ngọt, nhưng anh lại không nhận ra được vị ngọt.
Cô nhìn xuống chiếc hộp nhỏ trong túi, trong đó có món quà mà cô chọn cho Hoắc Cảnh Thâm… Chỉ còn chiếc cuối cùng nên cô chạy tới giật lấy nên chưa kịp nói cho anh biết.
Khó khăn lắm mới giành được …
Xe dừng ờ Ngự Cảnh Viện, Vân Thanh xuống xe trước, nhưng quay đầu lại thấy Hoắc Cảnh Thâm vẫn ờ trên xe.
Ị Hàn Mặc nói: “Thưa phu nhân, Tứ gia UJ chuyện gáp phái tới công ty giải
Hoắc Cảnh Thâm cũng không thèm nhìn cô một cái, lạnh lùng ra lệnh “Lái xe đi.”
Chiếc Maybach màu đen phi nhanh và dần biến mất trong màn đêm.
Vân Thanh đứng tại chỗ, vẻ mặt khó giấu.
Cô lấy trong túi ra một chiếc hộp nhỏ, trong đó có một sợi dây thừng màu đỏ sẫm, phương pháp đan dây là nút thắt bình an cổ xưa, có nghĩa là bình an và suôn sẻ …
“Phu nhân, cô đã về!” Quản gia Phúc Bá chào hỏi.
n
Tứ gia thật chuẩn. Nửa tiếng trước, cậu ấy bảo tôi để phòng chuẩn bị đồ ăn khuya cho cô, nói rằng nửa tiếng nữa cô sẽ về. Qủa nhiên, không kém một phút nào!”
Vân Thanh nghi ngờ bên tai có vấn đề: “Hoắc Cảnh Thâm kêu ỏng chuẩn Ị bị đồ ăn khuya cho cháu?”
“Vâng!” Phúc Bá thề “Hiếm khi Tứ gia đích thân ra lệnh cho tôi, tôi có thể làm sai sao!”
Sự mất hồn vừa nãy của Vân Thanh đó trong nháy mắt biến mất.
“Phúc Bá, lát nữa cháu quay lại ăn sau!”