Tiểu Tổ Tông Ngang Bướng Của Hoắc Gia

Chương 152: Chương 152





Những con người ngu ngốc này đang làm
gì vậy?
Chỉ là một con hổ, không phải chó trông nhà …
Vân Thanh về phòng ngủ, không ngờ lại ngủ rất say.

Buổi sáng tỉnh dậy, Vân Thanh vừa mở cửa đã thấy Rust vẫn đang ngồi xồm ở cửa phòng, duy trì tư thế cao quý lạnh lùng cùa đêm qua, nhân tiện chải bộ lông trắng uy nghiêm bằng chiếc lưỡi gai cùa minh, mà trước mặt nó là ba con thò rừng dẫm máu, một bẩy bọ bị nó bắn chết.

Đó là tất cả những sinh vật đã cố gắng đột nhập vào phòng của cô đêm qua!
Nó cố tình để xác lại cho cô xem.

Vân Thanh:
Con hổ lớn này đúng là theo chủ, khi ra tay tàn bạo sẽ không chừa một mảnh áo giáp.

Lông của Rust cũng không sao, còn chưa kịp khen ngợi, nó đã lộ ra răng nanh, kéo ống quần của cô, dụi đầu vào lòng bàn tay Vân Thanh.

Đây là bị mèo vuốt vào đầu …
Vân Thanh không nhịn được cười, sờ sờ đầu hồ khen: “Rust thật giỏi.

Có muốn thêm thịt bò cho bữa sảng của mày không?”

Nó rung mình một cách oai vệ, rồi kiêu hãnh ngậm một con thỏ rừng trong miệng, lao vào rừng rậm ở ngọn núi phía sau với một tư thế mạnh mé.

Con thú cao ngạo và hoạt bát này cũng giống như chủ nhân của nó ….

Sau khi cúp điện thoại của Hoắc Cảnh Thâm vào tối hôm qua, anh dường như không còn kiên nhẫn đế ý đến cô nữa.

Không có cuộc điện thoại thứ hai, cũng không có người tới bắt cô gặp anh… Vân Thanh nên cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng trong lòng vẫn là có chút mất mát.

Cô và Hoắc Cảnh Thâm có lẽ sẽ khồng bao giờ gặp lại nhau.

Vậy cũng tốt, như điều cô muốn.

Vân Thanh buộc mình phải vui lên, còn rất nhiều việc phải làm.

cô vẫa
Rất nhanh “chuyện” đã chủ động đến cửa.

luôn tỏ ra giả vờ, Vân Thanh cỏ chút buồn nôn, ước chừng còn có người vây quanh xem cô biểu diễn.

“Có chuyện gì thi nói đi, đừng làm tỏi buồn nôn.


” Vân Thanh không cho cỏ ta chút mặt mũi.

“Chị vẫn còn giận em vì chuyện hôm qua sao?” Đầu dây bên kia điện thoại, Vân Nghiên Thư nức nở cầu xin chị thương xót “Em xin lỗi chị, em biết là em không thể đấu lại chị? Chị có thể bỏ qua cho em không? Đừng phá hỏng cuộc hôn nhân của em VỚI Cố Tây Trạch? Đổi lại, em đồng ý đem công thức hương liệu của Khương gia trả cho chị!”
“Trả?” Vản Thanh cười một nụ cười lạnh “Đó vốn dĩ là của tôi, cô lấy mặt mũi đâu mà nói ‘trả’?”
nhờ mà dám đem tất cả của mẹ cô đều coi như trở thành của họ hết rồi!
Trong mắt Vân Thanh hiện lên tia lạnh lùng.

Vân Nghiên Thư lập tức xin lỗi, ngũ’ khí cô ta phải thành khẩn như cô ta muốn: “Là em nói sai rồi, chị hây đến buồi hòa nhạc Vân gia, em sẽ đợi chị trong phòng.

Những bí mật của nước hoa được trả lại cho nguyên chủ! Em xin chị hạ thủ lưu tình, để tôi kết hôn với Cố Tây Trạch được không? Em thật sự rất yêu anh ấy.


Yêu anh ta hay yêu tiền bạc và quyền lực của gia đình của cố gia?
Vân Thanh không có nhấc máy, thản nhiên đáp: “Tôi sẽ tới.


Cô bỏ điện thoại xuống, buồn bực trên vẻ mặt của cô ngay lập tức biến mất.

Vân Nghiên Thư quay đầu nhìn về phía người đàn ồng cao lớn phía sau, đôi mắt đẹp lộ ra tia hung ác.

“Sau này làm chuyện tốt cho tôi! Đừng bỏ qua cho con nhỏ đó!”
Cô đã bị lừa bời kế hoạch của con khốn đó tối qua, cô đã tốn rất nhiều công sức để dỗ dành Cố Tây Trạch và khôi phục lại hình ảnh của mình.

Cỏ không thể nuốt trồi cơn tức này!