Tiểu Tổ Tông Ngang Bướng Của Hoắc Gia

Chương 149: Chương 149





Lâm Vân Hạc bất giác trờ nên căng thẳng.

May mà, Hoắc Cảnh Thâm không hòi rõ:
“ông làm việc tiếp đi.


Lâm Vân Hạc thở phào như trút được gánh nặng, ông ta mang chiếc bát thuốc trống không rời khỏi phòng bệnh.

Đi xuống lầu, Lâm Vân Hạc vừa đi về phòng thuốc, vừa lấy điện thoại ra gửi tin nhắn thoại cho Vân Thanh, báo cáo lại tình hình.

“ Phu nhân, Tử gia uống thuốc hai ngày nay, đá có những dấu hiệu tích cực.

Chỉ là cô lấy máu đầu tim làm thuốc dẫn cho cậu ấy sẽ làm tồn hại cơ thể, tôi sẽ tìm phương thuốc khác thay thế…”
Ông ta vừa nói xong, đột nhiên cảm thấy sống lưng lạnh buốt, chưa đợi Lâm Vân Hạc quay đầu, phía sau lưng đã vang lên giọng nói của Hoắc Cảnh Thâm.

1 Thuốc dẩn mà ỏng nói, là máu của cô
Lâm Vân Hạc giật nảy mình, suýt chút nữa làm rơi chiếc bát trong tay.

Ông ta quay đầu nhìn người đàn ông đứng ờ phía sau, có chút ngượng ngập: “Tứ…Tú gia.



Hoắc Cảnh Thâm có gương mặt tuyệt đẹp, những chỉ cần anh lạnh lùng, thì gương mặt đó sẽ trờ thành một lưỡi dao sắc bén có thể giết người, giống như đang ờ nơi địa ngục sâu thẳm, ngồi trên ngai vàng củng rất nhiều mãng xà quấn quanh, xung quanh toàn những linh hồn ma trơi quỷ dữ’.

Đúng vào giây phút đó, thậm chí anh chẳng cần thay đổi biểu cảm của minh, đôi môi mỏng khép lại, toát ra sự âm u ớn lạnh, cũng đủ để khiến người ta quỳ xuống xin tha tội.

“ Tôi hỏi lại ông một lằn nữa, rốt cuộc thuốc dẫn là gi?”
Vân Thanh từ trong phòng wc bước ra, sấy khô tay, liền tháy tin của Lâm Vản Hạc, ông ta già rồi nên nhắn tin khồng tiện, bình thường đều gửi tin nhắn thoại cho cô.

Vân Thanh mở lẽn nghe xong, liền gửi lại một tin nhắn thoại: “ Không sao, đợi anh ấy uống hết ông cứ nói với tôi, tôi sẽ chuẩn bị thêm thuốc mới.


Vài giày sau, tin nhắn đã được đọc, nhưng Lâm Vân Hạc không trả lời lại.

Vân Thanh cũng không để tâm.

Cô nhìn mình trong gương, lắy tay kéo cổ áo xuống thắp, ờ ngực hiện lên những vết thương mới cỡ bằng đồng xu.

Nhớ lại cảm giác đau đớn khi lắy máu, Thanh hít một hơi thật sâu.

Haizz, đau thật sự rất đau…
Dường như kiếp trước cô đã mắc nợ Hoắc Cảnh Thâm.

Vân Thanh đánh thêm son, bước ra khỏi phòng wc, đối diện với ánh mắt câm ghét tức tối, định tát vảo mặt cô.


“ Con tiện nhân mất nết, mày dám dụ dỗ chồng chưa cưới cùa tao! Ị”
Vân Thanh phản ứng nhanh, nắm chặt cổ tay của người phụ nữ đỏ.

Cô lạnh lùng nhìn gương mặt vi đố kị, ghen ghét mà trở nên hung dữ cùa Vân Nghiên Thư.

“ Đến củng khá nhanh.


I Cô không bát ngờ khi Vân Thanh lại xuất hiện ờ đây.

Dẫu sao Cố Tây Trạch cũng ‘ngon’ như vậy, có biết bao phụ nử hao tâm tốn sức theo đuối anh ta, Vân Nghiên Thư sao có thể không dùng thủ đoạn đưa anh ta vào tròng chứ?
” Con đàn bà lẳng lơ! Kết hồn rồi còn dám quyến rũ người đàn ông của tao!” Vân Nghiên Thư hung dữ giơ tay lên, vẻ mặt ‘ giận dừ, cắn răng nghiến lợi mắng chửi.

Vân Thư không thèm để ý tới cô ta, ung dung vén lọn tóc trước mặt.

‘‘Mắt nhìn của tôi không có thấp đến vậy, không hứng thú VỚI đàn ồng ngu xuẩn.

Hơn nữa cố phải biết rõ, là cố Tây Trạch chủ động mời tôi.


Vân Nghiên Thư hận khỏng thế xé nát
gương mặt giả vờ thanh cao kia của Vân Thanh.

“ Nếu không phải cô lẳng lơ quyến rũ anh ấy trước, cố Tây Trạch sao có thể hẹncô?
Vân Thanh cười khầy, đột nhiên ánh mắt nhìn chằm chằm phía sau lưng Vân Nghiên Thư.

“ Tây Trạch?”