Tiểu Tổ Tông Ngang Bướng Của Hoắc Gia

Chương 142: Chương 142





“Đừng vội, anh uống thuốc xong tôi sẽ đi.”
Nhập mật khẩu: 9067 Truy cập web nhayhȯ.

čom mới nhập được mật khẩu bạn nhé.

Tuy hơi làm mất thời gian của bạn nhưng đây là cách để chúng mình hạn chế bị .

Mong bạn thông cảm.

Truy cập nhảy hố chấm com để ủng hộ chúng mình nhé.
Hoắc Cảnh Thâm
Sau khi uống thuốc, anh nhìn thấy người phụ nử nhò bé khống ngừng nói rằng cố ấy sẽ rời đi, ngược lại bò lên giường một cách có ý thức.
Hoắc Cành Thâm khóe miệng hơi giật giật.


“Cô làm gì vậy?”
“Làm ấm giường cho anh.” Vân
Thanh mở to mắt vô tội trả lời,
“Anh trước kia chính mình nói, mỗi đêm tôi sẽ phải làm ấm giường cho anh rồi ngù với anh.

Con người tôi rất trung thành…”
Hoắc Cảnh Thâm kông ngờ có ngày mình sẽ nhảy xuống cái hố do chính mình đào.
Cồ gái nhỏ này thật ra dùng cách anh từng xử lý cô khi dính lấy anh.
Đây không phải là lần đầu tiên anh nếm trải cảm giác kỳ lạ không thề kiểm soát được ở cô …
Nhìn thấy Hoắc Cảnh Thâm đột nhiên từ trên ghế sô pha đứng dậy đi về phía minh, dôi mắt đen như vực sâu không đáy nhìn chằm chằm cô, cả người toát ra khí nguy hiềm.
Vân Thanh đột nhiên hoảng sợ.
Cô khống ngây thơ đến mức bởi vì Hoắc Cảnh Thâm lúc này trông yếu ớt xem nhẹ mà quên đi bản chất đại ác ma cùa anh … Xem ra, sự nhẫn nại của Hoắc Cảnh Thâm đã bị cô mài mòn, cho nên anh mới thực sự quan tâm đến cô.
Tương lai còn dài, nhưng cô vẫn còn non lắm.
Vân Thanh ngoan ngoãn lập tức, chuẩn bị chống lại: “… Tôi sẽ rời
đi ngay.”

Hoắc Cành Thâm không nói gì,
I liếc nhìn cô một cái chế nhạo, rồi I chậm rãi cúi đầu tháo đồng hồ đeo tay, giống như đang chuẩn bị cho một vụ giết người.
Nó khiến tâm lý của Vân Thanh trờ nên nặng nề, da đầu tê dại.
Chắc chắn, cồ không thể quá kiêu ngạo trước Hoắc Cành Thâm, hơi quá xa rồi…
Cô nhanh chóng mang giày vào, chuẩn bị rút lui.
Thế nhưng Hoắc Cảnh Thâm hoàn toàn không cho cô cơ hội này, cánh tay rắn chắc và mạnh mẽ của anh móc vào thắt lưng cô, trực tiếp ấn người trờ lại giường.
“Chạy cái gi?” Hoắc Cảnh Thâm đứng bên cạnh giường, dáng người cao gầy mang theo cảm giác áp chế chiếm hữu, anh chậm rãi nghiêng người tiến lại gân, hai tay đặt ở bên hông Vân Thanh, khóa chặt cả người cô dưới cơ thề mình.
Khí thế hung hãn trên người anh tràn ngập, Vân Thanh co rụt lại.
Lồng ngực Hoắc Cảnh Thâm tràn ra một tiếng cười khúc khích từ tính và trầm thấp, ý tứ mỉa mai rất hiền nhiên.
“Chút gan bé xíu mà cũng dám can đảm trèo lên giường của
tôi?”
Khóe miệng anh cười cười, anh trở lại thái độ lạnh nhạt thường ngày, Hoắc Cảnh Thâm đang định đứng dậy thì đột nhiên Vân
Thanh nẩm lấy cà vạt của anh giật mạnh.
Lần này, cô mất cảnh giác, lại dùng toàn lực, Hoắc Cảnh Thâm thật sự bị kéo đến loạng choạng, trên mặt hiện lên một tia ngượng ngùng hiếm thấy.
“Vân Thanh!”
Còn chưa kịp nói xong, cô gái nhỏ không biết từ đâu sinh ra khí lực, liền xoay người hướng anh trên giường.
Cô dang rộng hai chân gầy gò kẹp lấy eo anh, khoác vai anh, hai tay đặt trên ngực anh, vè mặt có chút dừ tợn.
“Hoắc Cảnh Thâm, anh xem thường ai?”.