Tiểu Tổ Tông Ngang Bướng Của Hoắc Gia

Chương 126: Chương 126





“Đồ khốn nạn!” Vân Thanh đấm vào ngực anh ta, lại không dám dùng lực, nghẹn ngào chất vấn: “Không phải khống thích tôi sao, không có hứng thú với tôi sao? Thế mà bây giờ anh đang làm cái gì vậy.

Muốn tôi cạm thấy áy náy làm góa phụ sau khi anh chết à.

TÔI nói với anh không thề nào đâu, sau này anh chết, hôm sau tôi sẽ tìm một người đàn ông khác gả cho anh ta.

Tiêu tiền của anh, ờ nhà của anh, cả đời này sẽ không nhớ tới anh!”
Hoắc Cảnh Thâm yên lặng lắng nghe, chờ cô trút giận xong, dùng chút sức lực cuối cùng kéo vào trong lòng, để cô tựa vào trong ngực.
“Đừng nhúc nhích…” Anh mệt mỏi đến cực điểm, hơi thở nhẹ
như lông hồng lưó’t qua trán cô, Hoắc Cảnh Thâm nhắm mắt lại, đờ đẫn nói: “Để tôi ôm cồ một lát.”
Vân Thanh có thể nghe thấy tiếng tim đập chậm của anh ta, cơ thể của anh ta rất yếu, cơ thể đã khô này còn có thế sống sót bằng cách này quả là một kỳ tích.
Cồ lặng lẽ lau đi vệt nước nơi khóe mắt, trấn tĩnh lại, cô muốn kiểm tra mạch của Hoắc Cảnh Thâm, nhưng anh lại giơ tay đầy ra.
“Tỏi không sao.” Hoắc Cảnh Thâm trầm giọng nói “Hàn Mặc và những người khác sẽ tới sớm thôi, gần đây chắc có một cái hang động.


Chúng ta vào đốt lửa sưởi ấm chờ bọn họ tới.


Anh càng không muốn cho cô
biết tinh hình thân thể của mình, Vân Thanh càng lo lắng không nguôi.
Cô luôn có cách để biết.
Đêm trên núi lạnh lẽo, cả người đều ướt sũng, nếu tiếp tục tốn thời gian ờ đây, cũng coi như cóng đến chết.
Vân Thanh nghiến răng nâng Hoắc Cảnh Thâm lên khỏi mặt đất, tuy rằng trông anh ta gầy nhưng cao 1,88 mét, cân nặng không phải chuyện đùa.
Hoắc Cảnh Thâm cố hết sức không đè phải cô, nhưng thân thể này rõ ràng là quá sức chịu đựng.
“Dựa vào tôi.”
Vân Thanh nhìn chằm chằm dưới chân không nhìn anh ta, đưa tay
ôm eo của Hoắc Cảnh Thâm nhứng lại cảm thấy một chút hơi nóng chảy ra từ chiếc áo sơ mi lạnh lẽo, từ từ tràn vào lòng bàn tay cô….
Cồ cảm thấy trong lòng nhói đau, giọng nói rất nhẹ nhưng lại có sức nặng: “Hoắc Cảnh Thâm, tôi không nghĩ anh yếu như vậy.

Tôi có thể cứu anh một lần, cũng có thể cứu anh lần thứ hai…”

Hoắc Cảnh Thâm ánh mắt rơi trên người tiểu cô gái bên cạnh, trong đôi mắt lạnh lùng thâm trầm hiện lên một tia khó lường.
Anh ta không nói gì, nhưng cơ thể anh ta thả lỏng.
Lần đầu tiên trong đời, anh nu’O’ng tựa vào một ai đó, và còn…là một người phụ nữ.
Là một cảm giác kì lạ.
Nhưng lại không chán ghét.
Hai người rất gần, anh cúi đầu có thề ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt trên cơ thể Vân Thanh, trong hoàn cảnh khỏng thích hợp này, anh thực sự có ý .muốn hôn cô …
Hoắc Cảnh Thâm nhắm mắt lại, nghĩ thầm bản thân bị điên rồi.
Hoắc Cảnh Thâm đã đúng, gần đó cách 100 mét có một hang động nhỏ ẩn nấp.

Vân Thanh đỡ anh vào, để anh ta dựa vào bức tường đá.
“Tôi đi nhặt củi.”
Hoắc Cảnh Thâm kiệt sức, dặn dò: “Cẩn thận một chút.”
Sau khi Vân Thanh đi ra khỏi
hang động, anh ta rốt cuộc khồng kìm được đau tức trong lồ ng ngực mà phun ra một ngụm máu …
Vân Thanh đi không xa, cô đứng ở bên ngoài hang động, nghe Hoắc Cảnh Thâm ho ra máu, cô nhìn xuống tay mình, lòng bàn tay đầy máu ấm chưa khô, tất cả đều là của Hoắc Cảnh Thâm…
Cô dụi dụi mắt, xoay người đi vào rừng rậm nhặt củi khô.
Ngoài vài cây củi, Vân Thanh còn tìm thấy một số loại trái cây dại, nước và thảo mộc có thể ân được.
Cô lón lên trong ngành dược phẩm, ở những ngọn núi hoang dã, ăn trái cây dại và phân biệt các loại thảo mộc, những điều này khồng khó đối với cô.
Thế là chưa tới một nén hương, cô dã trờ về hang với một đống đồ thu được.