Tiểu Tổ Tông Ngang Bướng Của Hoắc Gia

Chương 110: Chương 110





Tạ Lãng trả lời trong vài giây: [Đả nhận, lảo đại cô hôm nay đã thắng rất đẹp.

]
Sau dỏ, anh ta gừi một vài biểu tưọ’ng cảm xúc cùa chính minh, tấn công bằng tình yốu.

Vân Thanh nhìn xuống màn hình điện thoại, không nhịn được cười.

Biệt danh của Tạ ba tuồi thực sự xứng với danh tiếng của nó …
Đúng lúc này, hai chùm đèn xe đột nhiên vụt tởi.

Vừa ngẳng đầu liền nhìn thấy chiếc Maybach màu den quen thuộc dậu cách đó không xa, Hoắc Cảnh Thâm đang ngồi ờ
ghế lải, gương mặt chìm trong bổng tối nên không nhìn rõ.

Nhưng có một bầu không khí nóng này bao trùm khắp người anh.

… Lại là chuyện không vui?
Tính tình của Đại ma vương thật sự khó lường.

Vân Thanh lập tức đi tới, mở cửa xe ngòi vào ghế phụ, cô thắt dây an toàn, ngồi rát nghiêm chỉnh.


Hoắc Cảnh Thâm liếc nhìn chiếc điện thoại cô đang cầm trong lòng bàn tay, một tay chống đỡ cửa kính xe, một tay xoay vô lăng, vô củng thản nhiên hỏi.

“Vừa rồi cô đang nói chuyện với ai mà cười vui vẻ vậy?”
Giọng điệu của anh rất tự nhiên, Vân Thanh buột miệng: “Tạ Lãng, anh ấy gửi một vài biểu tượng cảm xúc của riêng anh ấy…”
Hoắc Cảnh Thâm nhìn con đường phía trước hờ hửng, một tiếng hừ lạnh tràn ra: “Trẻ con.


Giọng điệu này sao lại có chút ghen?
Vân Thanh chống tay lên bệ cửa sồ, nghiêng đằu nhìn chằm chằm người đang lái xe, nghi ngờ nói: “Tứ gia, anh ghen sao?”
“Kít…”
Chiếc xe đột ngột phanh gấp,
Vân Thanh mất cảnh giác suýt chút nũ’a bị văng ra ngoàỉ, may mà cố dây an toàn kéo ngược lại trên ngực.

Vừa ngẩng đầu, cô đả bắt gặp ánh mẳt sắc lạnh cùa
Hoắc Cảnh Thâm.

“Tôi ghen vói cô T Anh nguy hiểm liến lại gần.

Là tự cô đa tình…
Vân Thanh xua đi cảm giác mất mát không rõ nguyên nhân trong lòng, thu mình lại, rất sáng suốt thừa nhận lời khuyên bảo: “Tôi chỉ nói đùa thôi, chúng ta chỉ là mối quan hệ hợp tác đơn giản …”
Trước khi nói xong, khuốn mặt đẹp trai như được chạm khắc tinh xảo của Hoắc Cảnh Thâm đột nhiên phỏng to trước mặt, anh hôn lên môi cô.


Vân Thanh trợn to hai mắt kinh hãi, vừa phản ứng lại, mặt mày đỏ bừng muốn giãy dụa, nhưng bản tay to của Hoắc Cảnh Thâm đã nắm lấy sau đầu cô.

Anh không biết từ khi nào đã cởi dây an toàn, dáng người cao gầy giống như nhà tù kín giổ nhốt cô lại, hai người ờ rất gần, Vân Thanh siết chặt ghế ngồi, suýt chút nữa có thể nghe thấy nhịp tim của chính mình đang thở.

“Chúng ta quả thật là quan hệ hợp tác …” Hoắc Cảnh Thâm cắn môi, đôi môi nóng bòng của anh áp vào má cô dời đến bên tai cô từng chút, giọng nói hơi khàn của người đàn ông mê đắm đến chết người, ô vang lên ben tai cô “… Cô nghĩ rằng thế này vẫn còn đơn giản?”
Trong xe im lặng.

Hoắc Cảnh Thâm gần như có thể nghe thấy nhịp tim cùa người phụ nừ nhỏ bé dưới thân thể mình, nhìn khuôn mặt ừng hồng, vẻ cáu kỉnh khó chịu vừa rồi của anh dường như đã được chữa khỏi.

Đột nhiên anh mím môi cười, mê hoặc khắp nơi.

“Tim đập rất nhanh, rất căng thẳng?” Anh đưa tay lên xoa đầu cô như đang vuốt tóc cô, cười gượng gạo “Thật sự không đùa giỡn.



Vân Thanh lặng lẽ mờ cửa xe ô tô, để gió lạnh lùa vào, thổi bay
cáỉ nóng trên mặt, để bản thân bình tĩnh lại hoàn toàn.

Xe chạy đến Ngự Cảnh Viên, Hoắc Cảnh Thâm đẩy cửa xuống xe, đi vài bước, liền nghe thấy giọng nói Vân Thanh phía sau.

“Hoắc Cảnh Thâm.


Cả họ và tên.