Quý Mộ Thâm đưa mắt nhìn văn phòng, sau đó nhíu mày, vẻ mặt nghiêm nghị đầy lạnh lùng.
Trợ lý sợ hãi không dám phát ra tiếng động, cả người đều im lặng, hoàn toàn sợ hãi không dám nói chuyện trước mặt người đàn ông này.
Mãi đến khi anh ta quay người đi về phía văn phòng với vẻ mặt lạnh lùng, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Cửa văn phòng đóng chặt, Quý Mộ Thâm giơ tay nắm lấy tay nắm cửa, sau khi đẩy cửa ra, trong phòng làm việc nhỏ yên tĩnh.
Bàn làm việc trống không, ngoại trừ cái bàn lộn xộn thì không thấy cô.
Anh cau mày thêm một chút, rồi quay lại nhìn những người còn lại trong văn phòng.
Rốt cuộc.. ánh mắt anh liếc nhìn chiếc ghế sô pha nhỏ trong góc văn phòng, ánh mắt anh nhìn qua chỗ đó.
Trên chiếc sô pha nhỏ, cô đang quấn chăn, hơi cuộn người lại, tựa vào đó mà chìm vào giấc ngủ yên bình.
Khuôn mặt trắng trẻo và xinh đẹp ấy, vào lúc này, rất yên lặng..
Một bức tranh như vậy, có vẻ như, thực sự là rất đẹp.
Người đàn ông đứng ở cửa, bàn tay to cầm nắm cửa cứng đờ.
Không hiểu sao.. Nhìn thấy cảnh đẹp đẽ yên tĩnh này, khi đi tới anh tràn đầy lửa giận, nhưng bây giờ lại như đột nhiên đông cứng lại.
Dù có bức xúc thế nào, anh cũng không thể trút bỏ.
Anh nhìn chằm chằm người đang ngủ trên sô pha một lúc, sau đó xoay người đóng cửa lại.
Động tác trên tay anh vô thức nhẹ hơn bình thường.
Anh bước vài bước đi tới chiếc ghế sô pha nhỏ trong góc văn phòng, cau mày nhìn cô gái bất cẩn đang ngủ say.
Vẻ mặt nghiêm nghị vừa không vui, lại có chút bất lực.
Có trời mới biết, khi anh nhìn thấy cô định quay chương trình giải trí với trai đẹp đó, anh đã bị cô làm cho tức đến mức nào!
Thậm chí anh còn muốn ăn thịt cô ấy!
Nhưng ai ngờ khi đến nơi lại gặp cảnh tượng như vậy.
Anh mím môi mỏng và dừng lại bên cạnh chiếc ghế sô pha với vẻ mặt phức tạp, cho đến khi anh vô tình nhìn thấy trên bàn của cô là tấm Poster năm người đàn ông với thân trên lộ ra và đang tạo dáng chụp trong trang trại. Khuôn mặt nghiêm nghị của anh lại tối sầm!
"Triệu Vãn Ý!" Anh thấp giọng tức giận mở miệng.
Giọng hơi khàn..
Vãn Ý đang ngủ say, đột nhiên nghe thấy giọng nói tức giận như vậy, cả người run lên, nhưng mà buồn ngủ quá, mấy giây sau mới sững sờ mở mắt ra.
Nhìn thoáng qua, cô nhìn thấy một người đàn ông với vẻ mặt đáng sợ đang đứng cạnh ghế sô pha, cô sững sờ.
Anh giơ tay lên, cầm lấy tấm áp phích và ngồi xuống bên cạnh cô.
"Cho anh một lời giải thích!" Anh nhẹ giọng hỏi, nhưng ánh mắt lại vô cùng lạnh lùng, nhìn cô chăm chú.
Cố nén cơn giận trong lòng!
Nếu cô thật sự dám quay loại chương trình giải trí quỷ quái đó, anh a sẽ khiến Studio này cùng năm ngôi sao nam đó hoàn toàn biến mất!
Giọng nói tức giận của người đàn ông vang lên, nhưng cô gái hơi chỉ hơi sững sờ trong hai giây, cô cũng không nói lý lẽ với anh như mọi khi, mà nhìn anh và nở một nụ cười ấm áp.
"A Thâm.."
Tiếng A Thâm mềm mại này khiến ánh mắt của người đàn ông dừng lại, biểu cảm trên khuôn mặt tuấn tú đầy tức giận kia đột nhiên đông cứng lại.
Khi giọng nói rơi xuống, cô đột nhiên cúi đầu, ngả người vào vòng tay anh tỏ vẻ rất mệt.
"Em buồn ngủ quá, để lát ngủ một lát, được không.."