Tiểu Tổ Tông Hư Hỏng Của Anh

Chương 39




Sáng sớm ngày hôm sau.

Kỷ Cửu ăn sáng như thường lệ, sau đó cùng Ôn Mặc và Kỷ Tử Nhiên ngồi vào xe đến trường học.

Vợ chồng Kỷ Lang Thiên sẽ gặp Đặng Mai tại văn phòng ở tầng sáu lúc chín giờ sáng.

Thời gian này là do Đặng Mai đặt ra, bà đã chọn tiết thứ hai vì được trống tiết, để cô Khúc Tình thông báo.

Khi Kỷ Cửu nhận được tin nhắn của Khúc Tình vào tối qua, nhìn thấy nhật ký trò chuyện, ngay lập tức chế nhạo. Chỉ có một suy nghĩ trong đầu..

Người này một khi phát điên muốn tìm đường chết, không ai có thể ngăn cản.

Đặng Mai: Vào chín giờ sáng mai, ở văn phòng, để bố mẹ Kỷ Cửu đến gặp tôi.

Nhìn cái thái độ kiêu căng ngạo mạn này, thật là quá đáng!

Nếu không phải chín giờ Kỷ Cửu có tiết, chắc chắn cô sẽ đến văn phòng làm cho bà ta không nói nên lời.

Kém mười lăm chín giờ.

Khuôn viên trường yên tĩnh.

Ánh nắng mặt trời chiếu rọi mọi nơi trống trải giữa đất trời, thoải mái, ấm áp.

Ở đằng xa, một chiếc Bentley lướt qua đèn giao thông và chậm rãi chạy đến Mẫn Xuyên.

Bảo vệ canh cửa vội vàng thò đầu ra, đặt lan can xuống, chặn Bentley ở cửa, việc công xử theo pháp công hỏi thăm người tới: "Bên trong là trường học, các ngươi vào trong đó làm gì?"

Tài xế hạ cửa kính xe xuống: "Tiên sinh và phu nhân nhà chúng tôi có hẹn gặp giáo viên trong lớp thực nghiệm lúc chín giờ."

Bảo vệ làm động tác chờ đợi và bấm điện thoại gọi cho Khúc Tình: "Này, cô Khúc sao.. đúng vậy. Bây giờ có một chiếc xe ở cửa nói rằng sẽ đến lớp thực nghiệm.."

Không biết đầu dây bên kia đã nói gì với bảo vệ đó, một lúc sau, che ống nghe bằng một tay và xác nhận, "Có phải là phụ huynh của bạn học Kỷ Cửu?"

Tài xế gật đầu.

Bảo vệ cười mở lan can: "Khu dạy học ở phía trước rẽ phải, ô tô có thể đậu vào một bãi đậu xe trống gần đó."

Khi đuôi xe Bentley khuất trong góc khuất, bảo vệ mới gãi đầu tự nhủ: "Thật kỳ lạ, sao mình thấy người ngồi hàng ghế sau lại quen thế? Hoa mắt? Không nên a.. mấy ngày trước, vừa kiểm tra mắt xong mà.."

Lúc này, vừa vặn có tiết thứ nhất, trên hành lang học sinh người đến người đi.

Kỷ Lang Thiên và Nguyễn Tĩnh Hảo đi cùng nhau, nhiều người đã nhìn họ với ánh mắt kinh ngạc.

Cảm giác kỳ lạ thứ nhất chủ yếu chính là.. khí chất của cặp đôi này thực sự rất tuyệt vời!

Người đàn ông khoảng ba bốn mươi tuổi, mặc bộ vest thẳng và đôi giày da sáng bóng. Mỗi bước đi của ông ta đều toát lên một tia phản quang.

Khuôn mặt tuấn tú, khóe mắt có nếp nhăn mờ nhạt theo năm tháng nhưng không làm giảm đi nửa phần khí chất, ngược lại càng thêm khí chất nho nhã, khiến người ta không dám mạo phạm.

Bên tay phải người đàn ông, là một mỹ nhân xinh đẹp cao ráo, phóng khoáng, dưới cổ áo sơ mi trắng, thắt lưng nối với y phục màu nâu, mái tóc dài xoăn chải lệch sang một bên, trang điểm thập phần trí thức ôn nhu.

Cả hai đi dọc theo cầu thang và đi lên tầng sáu.

Khi đến cầu thang, hành lang ở hai bên kéo dài vô tận Kỷ Lang Thiên dừng lại và nhìn xung quanh, sau khi nhận ra điều gì đó, ông mới phát hiện mình đã quên hỏi con gái mình văn phòng lớp học cụ thể nằm ở đâu.

Nguyễn Tĩnh Hảo nghiêng đầu liếc chồng một cái, lập tức hiểu ra lý do, bà giữ thể diện cho ông ở trước công chúng, nên không quở trách ông.

"Xin chào, bạn học." Nguyễn Tĩnh Hảo gọi một học sinh đang đi ngang qua.

Lý Nghiên nhìn hai người từ trên trời rơi xuống, vẻ mặt có chút ngốc: "Dì, chào dì ạ."

Nguyễn Tĩnh Hảo cười và nhẹ nhàng hỏi: "Con có biết văn phòng giáo viên của lớp thực nghiệm đi hướng nào không?"

Lý Nghiên càng không hiểu được đây là tình huống gì, đánh giá hai vợ chồng nọ một phen, nghĩ thầm, chắc có lẽ bọn họ là phụ huynh của học sinh trong lớp.

Cô vẫn ân cần chỉ vào một văn phòng có một bồn hoa ở phía trước: "Chính là phòng đó. Đúng lúc con phải trở về lớp, để con dẫn đường cho."

Nguyễn Tĩnh Hảo nói lời cảm ơn.

Trên đường, Lý Nghiên thản nhiên hỏi: "Dì, chú có phải là cha mẹ của bạn cùng lớp với con không?"

Nguyễn Tĩnh Hảo khóe miệng vẫn nở một nụ cười duyên dáng: "Ừ! Dì và chú có một đứa con gái cũng học lớp thực nghiệm, tên là Kỷ Cửu."

Lý Nghiên như bị sấm sét đánh, hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người.

Cô lại nhanh chóng liếc nhìn bên cạnh, trái tim nhỏ đập thình thịch, không khỏi âm thầm cảm thán nói khó trách tại sao Kỷ Cửu lại đẹp như vậy, mắt hai mí, mũi cao, thật sự đúng là gen di truyền!

Toàn gia đình thần tiên có nhan sắc thuộc dạng đỉnh cao!

Ôi mẹ ơi..

Đưa cha mẹ Kỷ Cửu đến cửa phòng làm việc, Lý Nghiên lại nhận được lời cảm ơn của hai vợ chồng, cô làm sao dám nhận! Ngay lập tức đứng thẳng người, hít thở một hơi và nói bằng giọng rõ ràng nhất từ trước đến nay: "Chú, dì không cần cảm ơn ạ, tạm biệt chú, dì!"

Sau đó, chạy nhanh như chớp.

Nguyễn Tĩnh Hảo từ xa nhìn những bước đi nhỏ của cô không nhịn được mà bật cười, tuy rằng cô giáo Đặng không phải là người tốt nhưng những đứa trẻ trong lớp thực nghiệm vẫn rất hoạt bát và đáng yêu.

Thật là một may mắn lớn trong cuộc đời bà khi Kỷ Cửu được học trong một lớp học như vậy.

* * *

Lý Nghiên vừa chạy về phòng học, không nói lời nào, đi thẳng qua lối đi, chạy đến chỗ của Kỷ Cửu.

"Kỷ Cửu Kỷ Cửu Kỷ Cửu! Mẹ kiếp! Đoán xem tớ đã gặp được ai?" Cô thở hổn hển, nói cực nhanh.

Kỷ Cửu sửng sốt trước vẻ mặt lo lắng của cô ấy, nghe câu chửi thề của cô ấy thì hơi sững sờ, "Cậu.. cậu có chuyện gì hả? Trông cứ như chạy từ chỗ rất xa."

Không phải chạy mấy trăm mét, chỉ sợ suyễn cũng không thành cái bộ dạng như vậy.

Ai ngờ, Lý Nghiên buột miệng nói: "Từ văn phòng chạy về."

Kỷ Cửu: . Trông cậu thở như một con trâu.

Thấy Kỷ Cửu hờ hững, một chút cũng không để ý đến lời nói của cô, Lý Nghiên hận sắt không thành thép mà gầm gừ: "Gặp ba mẹ cậu rồi! Tớ còn chỉ đường cho cha mẹ cậu!"

Giọng điệu của cô ấy dõng dạc, hùng hồn.

".. Ồ." Kỷ Cửu làm như không có chuyện gì mà quay cây bút, thất thần nhìn về phía xa có đàn chim sẻ bay về phương nam ngoài cửa sổ.

Lý Nghiên sinh ra cảm giác vô lực sâu xa: "Cậu không ngạc nhiên sao? Tớ nghĩ cha mẹ cậu có thể đã bị lão phù thủy mời lên uống trà nói chuyện!"

Trên mặt Kỷ Cửu không có biểu cảm gì, nói rõ ràng từng chữ: "Không có gì ngạc nhiên, tớ kêu bọn họ đến đó."

Lý Nghiên muốn nói nhưng bị cô làm nghẹn lại, đành nuốt xuống bụng: ".. Cậu.."

Lý Nghiên thốt ra chữ "Cậu" cả nửa ngày, chính là không tìm được từ để có thể nói tiếp.

Dậm chân, đổi chủ đề khác và bắt chuyện: "Bố mẹ cậu xinh đẹp quá! Chú siêu đẹp trai! Còn dì thì là một mỹ nhân đẹp tuyệt trần! Cậu không biết lúc nãy tớ thấy họ bước lên lầu có cảm giác như thế nào đâu! Quả thật là trai xinh gái đẹp, hơn nữa dì rất ôn nhu, thanh âm vô địch dễ nghe.. á?"

Kỷ Cửu đặt bút theo chiều ngang, tay mắt nhanh chóng bịt miệng cô ta, kịp thời ngăn chặn bà tám rao chuyện, cô mới thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ cười nhạt: "Cảm ơn, tớ sẽ chuyển lời khen của cậu. Tiết học sắp bắt đầu. Quay về chỗ ngồi đi."

".. Vậy thì.. OK, tớ đi đây."

Lý Nghiên đến cũng vội vàng, đi cũng vội vàng, bóng dáng lúc rời đi chứa đầy phiền muộn.

Quan Lộ Lộ cố gắng kìm lại một lúc nhưng cô không kìm lại được, tim cô như bị móng mèo cào, ngứa ngáy vô cùng.

Cô nghiêng người về phía trước nở một nụ cười nịnh nọt, nhìn chằm chằm Kỷ Cửu bằng đôi mắt chớp chớp long lanh, cố gắng bán manh: "Kỷ Cửu, sau giờ tan học, cậu có thể dẫn tới đến gặp cha mẹ cậu không?"

"Sau khi tan học bọn họ đã về hết rồi." Kỷ Cửu cúi đầu nhìn đề bài, lông mi cong lên.

"Làm sao có thể, Đặng Mai kia nói rất nhiều mà?" Quan Lộ Lộ dùng sức than thở, "Lải nhải đến một hai tiếng đồng hồ, sao lại có thể cho bọn họ đi nhanh như vậy được."

Kỷ Cửu bị cô làm cho buồn cười: "Hình như cậu ghét bà ta?"

"Vớ vẩn, mụ phù thủy già độc ác đó! Hai ngày trước cậu có biết bà ta đã viết những lời gì cho tớ ở trong bài tập về nhà của tớ không? Bốn chữ cái to đùng! Tự mình làm đi!" Quan Lộ Lộ tức giận trừng mắt. "Con mẹ nó, tự mình làm đi? Tớ bất quá sai có mấy câu, bà ta xuống tay độc ác như vậy, tất cả đều ghi như vậy, làm cho cuốn vở của tớ rối tung cả lên!"

Quan Lộ Lộ nghiến răng nghĩ đến khi lật sách bài tập ra thấy toàn bộ trang giấy đều bị dính mực đỏ.

Phê bình cái gì mà phê bình, phải phê bình cái đầu to quỷ quái của bà ta mới đúng!

Suốt ngày hung dữ như một con cọp cái, chắc chắn sẽ mãn kinh sớm!

Kỷ Cửu cười ra tiếng, bất lực lắc đầu, xoay chuyển đề tài trở lại: "Sẽ không lâu đâu, cậu hẳn là sẽ không kịp nhìn thấy cha mẹ tớ."

Quan Lộ Lộ hỏi: "Tại sao? Là người thân của bạn cùng bàn, tớ còn không biết bố mẹ cậu trông như thế nào.. Ôi trời! Kỷ Cửu ơi! Lòng của tớ tan nát hết cả rồi!"

Để thể hiện sự thật, cô đã đặc biệt che ngực của mình, khổ sở, thê lương.

Kỷ Cửu vươn tay vỗ về cô, nếu không phải có vẻ mặt buồn cười, có lẽ cô đã bị cô ta lừa rồi.

"Được rồi, đừng giả bộ nữa, tan nát cõi lòng thì lấy keo dán lại."

Cô than thở: "Kỷ Cửu, cậu là một người nhẫn tâm."

"Cậu cũng đã thấy rồi." Kỷ Cửu không kịp dự phòng phun ra một câu.

"Thấy rồi?" Quan Lộ Lộ nói thầm vài lần, nhưng không hiểu lắm. Sau vài giây, trong lòng giật mình một cái, phản ứng lại, "Cậu nói rằng tớ đã nhìn thấy bố mẹ cậu? Làm sao có thể?"

Cô nhớ rõ rằng mình chưa từng đến nhà Kỷ Cửu từ khi khai giảng đến giờ, làm thế nào mà cô gặp được bố mẹ của Kỷ Cửu?

Kỷ Cửu lại nói: "Mấy ngày trước, cậu còn cho tớ xem tạp chí tài chính kia."

Kinh tế tài chính Ngày Mai, đó là loại tạp chí tài chính có quyền uy nhất trong cả nước, chuyên phỏng vấn những doanh nhân thành đạt.

Tổng biên tập của Ngày Mai đã đặc biệt gọi điện thoại cho Kỷ Lang Thiên hẹn gặp vào hai tháng trước, Kỷ Lang Thiên hứa sẽ dành thời gian đến phỏng vấn.

Vì vậy vào ngày người chủ trì đến nhà Kỷ gia, cô ấy đang ôm một quả dưa hấu bên cạnh, vừa xem cuộc phỏng vấn vừa bình tĩnh đào lấy thịt, bởi vì cảnh tượng đó rất kỳ quái nên vẫn còn nhớ như in.

"Tạp chí Tài chính?" Quan Lộ Lộ hiển nhiên không truyền cho Kỷ Cửu tín hiệu liên tiếp. "Tớ lúc ấy chỉ cho cậu người kia chính là Kỷ Lang Thiên, CEO của tập đoàn Kỷ thị, gần mấy năm trên thương trường.. Lão đại.."

Giọng cô ấy càng ngày càng nhỏ, đến cuối thì gần như tiếng muỗi kêu, không nghe được.

Quan Lộ Lộ hơi mở to hai mắt ra, vẻ mặt đầy vẻ không thể tin được, nhưng trong lòng lại âm thầm trùng xuống so sánh khuôn mặt của Kỷ Cửu và Kỷ Lang Thiên..

Cả hai đều mang họ Kỷ, trông giống nhau đến hơn bảy phần, lông mày, mũi, mắt..

Càng nghĩ lại càng thấy kinh hoàng.

".. Kỷ Cửu!" Mắt cô tròn xoe và đột ngột đứng dậy.

"Cha của cậu là Kỷ Lang Thiên?"

* * *

Cùng lúc đó, trong phòng làm việc của giáo viên, Khúc Tình đã ngồi cứng đờ từ lâu.

Kể từ khi tốt nghiệp đại học và trở thành giáo viên, cô đã thề sẽ hoàn toàn tuân theo những thói quen tốt của mình, vứt bỏ những thói quen xấu trước đây, không bao giờ nói bậy, chửi bới, để không làm hư học sinh.

Nhưng bây giờ..

Khúc Tình nhìn hai vị Phật lớn ngồi trên sô pha, vẻ mặt buồn bã.

Cô muốn đem Kỷ Cửu treo lên đánh vài cái!

Nha đầu này thế nhưng là ẩn mình trong không khí! Ngay cả cha mẹ là ai cũng giấu diếm! Kết quả là bây giờ cô không có chuẩn bị và bị sỉ nhục trước mặt các nhân vật lớn!

Khoảnh khắc Kỷ Lang Thiên mở cửa bước vào, cô ngạc nhiên đến mức một chân đá đổ chậu hoa trên bàn làm việc ngã lăn xuống đất.

Giờ đây, mảnh đất vụn chưa kịp dọn dẹp vẫn còn vương vãi tại chỗ, giương nanh múa vuốt nhắc cô nhớ lại khoảnh khắc ngu xuẩn kinh hoàng lúc đó.

Trên bàn trà, phần lớn tách trà xanh đã bớt đi phân nửa.

Kỷ Lang Thiên đặt tách trà xuống và nhìn thời gian, nhíu mày thật chặt.

"Cô giáo Khúc, chín giờ mấy rồi."

Hàm ý là Đặng Mai đã đến muộn.

Không biết là vô tình hay cố ý.

Sau lưng Khúc Tình toát ra mồ hôi lạnh: "Kỷ tổng, cô Đặng có lẽ đã ngủ quên. Chờ một lát, tôi sẽ gửi tin nhắn hỏi thăm cô ấy."

Kỷ Lang Thiên ánh mắt quá sắc, da đầu cô bắt đầu tê dại, ngón tay run rẩy, cô nhanh chóng gửi WeChat cho Đặng Mai: Đặng Mai! Cô con mẹ nó tới đây nhanh lên! Không có thần nào có thể cứu cô được nữa rồi!