Chương gốc: Lời trẻ con tức chết người
Edit by J
***
Khi các bạn nhỏ đang mỗi người nói một câu, thì môi Tần Dư Hoài đã mím chặt thành một đường thẳng, trên cổ cũng nổi gân xanh, giống như đang kìm nén điều gì đó.
Cuối cùng Tần Dư Hoài không thể nhịn được nữa nói: "Tần Tô Tô, em đang làm cái gì vậy?"
"Tìm vợ cho cháu!" Tô Tô ngay thẳng nói ra chữ "vợ".
Vẻ mặt lạnh lùng mang chút ưu sầu của Tần Dư Hoài thiếu chút nữa thì không giữ được.
Hắn hít vào một hơi thật sâu, kìm nén cảm xúc của mình, ghìm giọng hỏi: "Ai nói với em?"
"Cái gì?" Tô Tô nghiêng đầu, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Tần Dư Hoài.
"Anh hỏi là ai nói với em cái từ "vợ" này, lại là ai nói với em là anh thiếu vợ?"
Tần Dư Hoài biết, Tô Tô chỉ có ba tuổi rưỡi thì sẽ không có khả năng hiểu những chuyện này.
Con bé đột nhiên nghĩ đến chuyện phải tìm bạn gái cho hắn, tất nhiên là do có người nói với nó.
"Cháu trai nhỏ hư hư nói, cháu già lắm rồi mà vẫn chưa có vợ nên ba mẹ rất lo lắng.
Nếu như cháu có vợ thì ba mẹ sẽ vui vẻ, cô muốn ba mẹ vui vẻ nha!"
Tô Tô rất nghiêm túc trả lời.
Mặc dù bé không thích cháu trai nhỏ không ngoan Tần Dư Trạch này.
Nhưng nếu như có thể khiến cho ba mẹ vui vẻ thì bé vẫn rất là vừa ý.
Quả nhiên là nó! Tần Dư Hoài liền biết thằng hư đốn Tần Dư Trạch này không làm chuyện hay ho gì.
"Anh không cần.
Em không cần nghe Tần Dư Trạch nói bậy bạ." Tần Dư Hoài lạnh lùng nói.
"Cháu trai nhỏ hư hư nói không đúng sao? Cháu không cần vợ là vì cháu có vợ rồi à? Hay là cháu muốn làm vợ người khác?" Tô Tô không hiểu hỏi.
Không biết cháu trai lớn không đáng yêu như vậy mà đi làm vợ người khác thì người ta có cần không.
"Anh không có! Nhưng mà anh cũng không cần!" Tần Dư Hoài nghiến răng nghiến lợi trả lời, từng chữ giống như là rít ra từ trong kẽ răng.
"Tại sao lại không cần? Cháu không cần là cháu có thể tự mình sinh cục cưng à?"
Mặc dù quá trình chỉ hơi phức tạp một chút, nhưng nguyên lý cơ bản là gần giống với việc tìm bạn đời ở thế giới loài thú của bọn họ.
Đúng vậy! Cháu trai lớn trưởng thành rồi! Nên lấy vợ sinh cục cưng rồi! Không thể lại không ngoan, khiến cho ba mẹ không vui nữa!
Vẻ mặt Tần Dư Hoài đã đen hơn đáy nồi rồi, nếu như có bút lông, lúc này mà chấm lên mặt hắn một cái đoán chừng có thể đem đi viết chữ được luôn.
Nói xong Tô Tô còn quay đầu hỏi xác nhận lại với nhóm bạn nhỏ mà mình dẫn về: "Một người thì có thể sinh cục cưng không?"
"Mình không biết, mẹ mình nói mình chính là nhặt ở bãi rác về! Không biết một người đi nhặt thì có thể nhặt được không."
"Mình cũng không biết, ba mẹ nói mình là con rơi*!"
"Mình là do mẹ mình sinh ra, không biết ba mình có tác dụng gì không."
"..."
Mấy bạn nhỏ ngu ngơ cùng nhau thảo luận về vấn đề này.
Cuối cùng Tô Tô nói: "Mặc kệ đi, tóm lại nam giới trưởng thành là phải tìm bạn đời, sinh cục cưng.
Cháu trai nhỏ đã nói rồi, tìm bạn gái trước, sau đó từ bạn gái trở thành vợ, sau đó là có thể sinh cục cưng rồi! Vì vậy tìm bạn gái trước chắc chắn là không sai!"
Tần Dư Trạch vừa vào cửa thì nghe thấy Tô Tô cùng đám bạn nhỏ của mình thảo luận "vấn đề triết học sinh sôi nảy nở của loài người".
Khi nghe thấy lời bàn luận của Tô Tô thì liền cười ngặt nghẽo.
"Ha ha ha ha...!ha ha ha ha...!Tô Tô, lời em nói thật sự là quá hợp lý! Anh trai anh chính là không có người như em giác ngộ! Nếu như bây giờ đã có em giác ngộ, vậy thì anh liền có thể ôm cháu gái sớm rồi! Ha ha ha..."
_Hết chương _.