Tiểu Tổ Tông Dạy Các Ngươi Làm Người

Chương 30: 30: Tô Tô Trói Tần Dư Hoài Thành Cái Bánh Tét Lớn





*粽子: bánh trưng, bánh tét, bánh ú
Edit by J
Đc: wattpad "tiemcanhnhadodo"
***
Tần lão thái gia và Tần lão phu nhân sau khi xong việc liền lập tức xuống lầu, hai người đều nóng lòng muốn xem thử bé ngoan của bọn họ đang làm gì.
Kết quả vừa xuống lầu, tình huống xuất hiện trước mắt liền làm bọn họ ngớ người.
Tần Dư Hoài, cháu trai lớn của bọn họ bị cột ở trên ghế tựa!
Hai tay hai chân đều đang bị trói chặt, dây thừng trên người buộc rất lung tung, nhưng buộc rất nhiều vòng.

Tần Dư Hoài bị trói thành bánh tét, không thể động đậy.
Hình ảnh này khá đáng sợ!
"Dư Hoài, con đây là làm sao vậy? Có trộm vào nhà à?" Tần lão thái gia gấp gáp hỏi.
Làm gì có kẻ điên nào lại dám ngang nhiên vào nhà trói người!
Tần Dư Hoài không nói chuyện, vẻ mặt đen như muội than ở đáy nồi.
Hắn bị trói, bị một bé gái trói lại.
Hắn cho rằng đối phương chỉ là một bé gái mềm mại đáng yêu.
Kết quả...

Nhóc con khoẻ đến doạ người.
Hắn bị con nhóc này túm hai tay ra sau, hoàn toàn không thoát ra được.
Mọi chuyện sau đó liền biến thành tình trạng như bây giờ...
Ở ngoài, Tần Dư Hoài tác phong mạnh mẽ dứt khoát, nhân viên dưới quyền không ai là không sợ hắn.
Hôm nay lại bị con nhóc này cột nhếch nhác vào ghế, bị người chà đạp!
"Ba ba, có trộm vào nhà! Nhưng mà con đã bắt hắn lại rồi!" Tô Tô chỉ vào Tần Dư Hoài nói.
Nhưng mà bé và Hổ Tử đã trói người hẳn hoi lại rồi.
Này?
Này này này?
Tần lão phu nhân và Tần lão thái gia đều sững sờ tại chỗ.
Một lúc lâu mới phản ứng lại rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Cháu trai lớn bị con gái bọn họ cho rằng là người xấu mà trói lại rồi!!!
Tần lão thái gia vội vàng giải thích với Tô Tô: "Cái đó, Tô Tô à...!Đây không phải người xấu, hắn là cháu trai lớn Tần Dư Hoài của con!"
"Này?" Tô Tô cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Người này lại là cháu trai lớn của bé?
"Đúng vậy, Tô Tô, hắn là cháu nội của chúng ta.

Con hiểu lầm hắn rồi!" Tần lão phu nhân cũng đồng ý.

Trước sự khẳng định của cả bố và mẹ, Tô Tô cuối cùng đã tiếp nhận sự thật Tần Dư Hoài không phải người xấu.
Biết mình đã trói nhầm người, Tô Tô xấu hổ quay đầu cùng đồng bọn là Hổ Tử nhìn nhau.
Hổ Tử cũng cúi đầu nhỏ xuống.
Tần lão thái gia tiến lên giúp Tần Dư Hoài cởi trói.
Tô Tô buộc từng vòng lại từng vòng, không có quy luật gì, nhưng Tần lão thái gia và Tần lão phu nhân mất một lúc lâu mới cởi trói được cho Tần Dư Hoài.
Sau khi được thả ra, đôi mắt như chim ưng của Tần Dư Hoài lại nhìn Tô Tô lần nữa.
Tần lão thái gia giải thích với Tần Dư Hoài: "Dư Hoài à, con đừng tức giận với cô nhỏ của con.

Đoán chừng là do khuôn mặt hung dữ của con đã làm con bé hiểu lầm."
"Ông nội, người nói cái gì?" Tần Dư Hoài cau mày, híp mắt lại.
"Ta nói có thể con bé đã hiểu lầm con, dáng vẻ hung dữ của con khiến con bé cho rằng con là người xấu."
"Không phải, ông vừa nói em ấy là ai?"
Tần lão thái gia giải thích, Tần Dư Hoài một câu cũng nghe không lọt, duy nhất ba chữ đó liền giống như một tia sét rạch ngang đầu hắn.
"Cô nhỏ của con a!" Tần lão thái gia trả lời: "Tô Tô là con gái ruột của ta và bà nội con, là cô ruột của con."
"Con gái của ông và bà nội?" Biểu cảm lạnh lùng tựa như núi băng trên khuôn mặt đẹp trai của Tần Dư Hoài có dấu hiệu sụp đổ.
"Đúng vậy, là con gái nhỏ của ta và bà nội con, con ruột!" Tần lão thái gia chắc chắn nói.
"Ông nội, bà nội, chuyện này rất nghiêm túc.

Nếu như hai người muốn nhận nuôi bé gái, con không phản đối, cũng không có quyền phản đối, nhà chúng ta không ngại nuôi thêm một người.

Nhưng mà với độ tuổi của em ấy, hai người nhận làm cháu gái thì thích hợp hơn."
_Hết chương_.