Cô dậy sớm, y tá bệnh viện lại gọi điện thoại tới, thúc giục nộp tiền tiền thuốc thang của mẹ.
Lần này bên đó cho cô kỳ hạn, là một tuần lễ.
Cô chắc chắn không thể trông cậy gì vào Kiều Minh Chương, cũng không dám trông cậy vào.
Tính toán trong đầu, cô gộp tất cả tiền tiết kiệm và tiền tiêu vặt trong mấy năm nay lại, mặc dù không tính là ít, nhưng trước khoản tiền chữa bệnh kếch xù cho mẹ, số tiền đó vẫn quá ít.
Nắm chiếc điện thoại di động trong tay, lần đầu tiên Kiều Mạn nếm được mùi vị bất lực.
Cô cắn cắn môi, cúi đầu mở danh bạ ra, tìm kiếm dãy số, gọi điện thoại cho tất cả những bạn học trước kia chơi khá thân với mình, cuối cùng, câu trả lời không ngoại lệ đều là xin lỗi, thương mà không giúp được gì.
Lúc mở miệng mượn tiền, cô đã từng nghĩ sẽ được, thế nhưng chẳng mượn được đồng nào.
Ai mà chẳng biết Kiều Mạn cô biến thành Đại tiểu thư Kiều gia có tiếng mà không có miếng, toàn bộ Kiều thị gần như đều nằm trong tay phòng nhì, rất có thể sau này không nhận lại được xu nào.
Mấy trăm nghìn, cô lấy gì để trả!
Thật sự ứng với câu nói kia, có lẽ lúc bạn chán nản, đến cả quỷ cũng sẽ đi vòng quanh bạn.
Cô hít thật sâu, chuẩn bị nhấn gọi số điện thoại đã lâu rồi không gọi đến, điện thoại di động chợt chấn động, trên màn hình hiển thị hai chữ Đồng Thấm.
Hồi học đại học, Đồng Thấm Tiếu là hai người có quan hệ tốt nhất với cô, trong ba người, quan hệ giữa Đồng Thấm và Tiếu Mộng tốt hơn so với cô.
Từ sau chuyện của Tiếu Mộng và Tương Anh Đông, cô cố tình né tránh Đồng Thấm.
Nếu không phải thật sự vào đường cùng, cô tuyệt đối sẽ không gọi cho Đồng Thấm.
Kiều Mạn do dự, vẫn nhấn nút trả lời: “Mạn Mạn, vừa rồi tôi đang họp, điện thoại di động để chế độ im lặng không nghe được, cậu tìm tôi có chuyện gì không?"
"Không có gì, vô tình gọi nhầm thôi."
Can đảm mượn tiền vừa nãy đã hoàn toàn biến mất, cô muốn mở miệng, lại thấy cực kỳ khó khăn.
Đồng Thấm trầm mặc một lúc, chậm rãi nói: “Mạn Mạn, sau khi về nước cậu đã tìm được việc chưa? Tôi biết bây giờ cậu không tốt lắm... tôi có việc làm, không biết cậu có không hứng thú không."
Nói chuyện với người ở đầu điện thoại bên kia mười mấy phút, sau khi ngắt máy, Kiều Mạn đỡ trán, hơi nhức đầu.
Công việc mà Đồng Thấm nói, là đi tiếp thị rượu vào buổi tối, nhiều tiền, lại dễ kiếm.
Với người đang cần tiền gấp như cô, công việc này có sức hấp dẫn rất lớn.
Thế nhưng kiêu ngạo từ trong xương, lại khiến cô chần chờ.
Thực ra mà nói, cô hy vọng mình có thể dựa vào năng lực của chính mình tìm được công việc lương cao hơn, mặc dù cô xuất thân danh môn, nhưng thành tích học tập của cô rất tốt, lúc đạt hạng nhất, là người đứng top của khoa.
Tuy nhiên, có vẻ thực tế không cho cô có cơ hội kiểu bắt bẻ cách.
Kiều Mạn để điện thoại di động qua một bên, vừa xoay người, đã nhìn thấy người đàn ông đứng ở trước tủ rượu, đưa lưng về phía cô, rõ ràng, anh đang chọn rượu.
Anh đi xuống đây từ lúc nào? Đứng ở đó bao lâu rồi, đã nghe được bao nhiêu?
"Xin lỗi, tầng hầm không có cửa." Anh nhìn thấy bóng người cô từ trên kính của tủ rượu, trong giọng nói không có chút áy náy nào.
Chưa bao giờ lòng cô hỗn loạn như lúc này, Kiều Mạn cầm túi xách trên ghế sa lon lên, bước nhanh ra ngoài.
Lúc này cô đã thể nghiệm rõ cảm giác ăn nhờ ở đậu.
...
Ba ngày sau, Kiều Mạn mặc chiếc váy đầm dài màu hồng, xuất hiện ở trong bữa tiệc sinh nhật của Lâm Chính Thần.
Đèn chùm pha lê trên trần nhà chiếu sáng khắp phòng, trong phòng khách, khách mời túm năm tụm ba uống rượu nói chuyện, hàn huyên đủ mọi chuyện trên đời.
Bốn phía có dãy đồ ăn tự phục vụ, trong góc còn có quầy ba hình tròn, Kiều Mạn ngồi ở trước quầy bar, giơ ly rượu chát trong tay, lặng lẽ nhìn về phía sàn nhảy.
Lâm Nam Thành đang ôm lấy Lâm Yên đi về phía Kỷ Vân Thâm, từ nét mặt không khó có thể nhìn ra, tâm tình của ba người đều khá tốt.