Tiểu Tình Thơ Của Kỷ Tiên Sinh

Chương 10




Phó Thanh Sơn uống hết một ly rượu, xoay người lại, đang định rót rượu cho người bên cạnh, không cẩn thận nhìn thấy cảnh tượng hèn hạ hạ lưu ở trong góc, anh ta cười nói: “Dùng thủ đoạn hạ lưu như chuốc thuốc này, xem ra đối phương cũng chẳng phải loại bạn đứng đắn gì, đoán chắc tối nay cô gái này sẽ gặp phải tai ương đây."

Kỷ Vân Thâm hơi nhướn mày kiếm, nhận lấy ly rượu, ung dung uống rượu: “Thua thiệt là phúc, như vậy cô ấy mới biết trời cao bao nhiêu đất rộng bấy nhiêu, thế giới này hiểm ác biết bao nhiêu."

"Haizzz..."

Phó Thanh Sơn lắc đầu, hiếm khi than thở: “Tôi thấy hơi đáng tiếc, trong giới thượng lưu này, rất hiếm khi gặp được cô gái thú vị như vậy."

Tương Anh Đông đã đứng dậy rời đi, nhưng những lời nói trước khi anh ta đi vẫn quanh quẩn ở bên tai Kiều Mạn, anh ta nói: “Kiều Mạn, anh... thật sự yêu em."

Có lẽ đã từng thật sự yêu, chỉ là sau khi xen lẫn lợi ích vào, tất cả sự chân thành đó đều tan biến.

Trước mắt Kiều Mạn trở nên mông lung, bóng người chồng chéo lên nhau không ngừng lắc lư, ly rượu vừa nãy dường như mạnh hơn bình thường, giống như có ngọn lửa khác thường, nhen nhóm bùng cháy từ bụng lên tới toàn thân, đến cả đầu ngón tay cũng nóng.

Loại cảm giác này cực kỳ khó chịu, theo đó là cảm giác sợ hãi bất an mãnh liệt ập tới.

Cô không phải là đứa con gái dốt nát, sự khác thường của cơ thể đang không ngừng nhắc nhở cô, ly rượu có thể đã bị Tương Anh Đông động tay chân vào.

Không còn thời gian để ngẫm nghĩ nữa, cô cố gắng đứng dậy, khả năng tự bảo vệ mình theo bản năng nói cho cô biết, phải rời khỏi Tử Dạ trước khi hoàn toàn mất khống chế.

Kiều Mạn lảo đảo đi ra, tất cả cảnh tượng trước mắt đều trở nên mơ hồ không rõ vì choáng váng, mấy người đàn ông cạnh đó đã nhìn chằm chằm vào cô rất lâu rồi, thấy vậy, bước tới ngăn cản đường đi của cô.

Người đàn ông cầm đầu mặc áo sơ mi màu xanh nhạt và quần âu đắt tiền, qua lớp ly rượu mê ly càn rỡ đánh giá đoạn bắp chân nhỏ trắng nõn lộ ra dưới lớp váy trắng kia, dưới ánh đèn chớp nháy chập chờn, nhìn phá lệ dụ người phạm tội.

"Tiểu thư, cô vừa chia tay với bạn trai à?"

Trong lòng cô lộp bộp, nhưng vẫn cố trấn định: “Xin lỗi, xin anh hãy nhường đường cho tôi."

Người đàn ông áo lam ngăn ở trước mặt cô lần nữa, uống cạn rượu trong ly: “Bị bỏ thuốc rồi, cô không kiên trì được bao lâu nữa đâu, trở về với tôi, tôi sẽ yêu cô thật tốt."

"Không phải chuyện của anh, tránh ra!" Kiều Mạn né tránh qua bên cạnh, định đi vòng qua.

"Tính khí này nóng đấy, tôi thích."

Người đàn ông áo lam ngăn cản bước chân của Kiều Mạn lần nữa, đưa tay nâng cằm của cô lên, giọng điệu ngả ngớn: “Không biết ở trên giường có nóng bỏng thế này được hay không!"

Dứt lời, chung quanh nhất thời vang lên tiếng huýt gió, cùng tiếng nói cười ngả ngớn phù phiếm.

"Tránh ra!"

Ý thức của Kiều Mạn càng ngày càng mơ hồ, ngọn lửa nóng bỏng thiêu đốt khắp người, cảm giác mọi thứ xung quanh càng lúc càng rời xa mình, tất cả âm thanh phảng phất như từ phương xa truyền tới, cô dùng hết sức lực đẩy người đàn ông trước mặt ra, nhưng lại bị người đàn ông dễ dàng ôm vào trong ngực, không thể động đậy.

"Tiểu thư, tôi nói rồi, cô không kiên trì được bao lâu nữa đâu."

Dục vọng dâng trào trong cơ thể từ từ chinh phục lý trí, cảnh tượng trước mắt càng ngày càng mờ ảo, nhưng vẫn cố ngẩng đầu lên nhìn về phía người nào đó gần đấy, nếu ánh mắt biết nói chuyện, chắc ở trong đó viết đầy hai chữ cầu xin.

Lúc này cô giống như người chết chìm ở trong biển rộng, đối mặt với gió to sóng lớn, thứ duy nhất cô có thể nắm chặc cũng chỉ có cái phao cứu mạng cuối cùng Kỷ Vân Thâm.

Người đàn ông cầm ly rượu, quay mặt đi như không có chuyện gì xảy ra, quả nhiên, phản ứng của anh giống y như cô suy đoán.

Không quan tâm, không hề quan tâm.

Chất thuốc quá mạnh, cơ thể của cô đã đến gần với giới hạn chịu đựng, trở nên nặng nề, đầu óc vừa rồi còn có thể suy nghĩ, bây giờ đã trống rỗng.

Người đàn ông áo lam cúi người bế ngang Kiều Mạn lên, đưa sát môi đến gần vành tai của cô, cẩn thận vuốt ve: “Bảo bối, chúng ta về nhà đi."