- Giám đốc không hỏi gì về địa chỉ khách sạn mà ông ta từng mây mưa với cô gái đó sao.
Có lẽ chúng ta sẽ tìm được một chút thông tin gì đó về cô ta thông qua kiểm tra lịch sử khách hàng của khách sạn ấy.
Hiện tại thì Ung Trì và Kha Luân đang trên đường trở về bệnh viện.
Trong lúc lái xe thì trợ lý đã quay sang gợi ý cho Kha Luân nhưng anh lại lắc đầu, vì ý kiến đó không được khả quan cho lắm.
Thứ nhất là vì khách sạn ấy chưa chắc gì đã nắm giữ hết những lý lịch và thông tin của khách hàng đã thuê cách một thời gian được tính bằng năm như vậy, mà nếu có đi chăng nữa thì sẽ rất mất thời gian, và quan trọng hơn hết là đến cái tên của cô ta anh còn chẳng biết thì lấy đâu ra thông tin để mà cung cấp cho bên khách sạn tra cứu đây chứ
Thứ hai là chưa chắc cô ta đã dùng thông tin thật của mình để thuê phòng, có thể là cô ta dùng chứng minh thư của người khác đứng ra thuê hoặc chỉ cần đút lót cho bộ phận kiểm duyệt thông tin khách hàng một chút quà mọn thì mọi việc cũng sẽ được sắp xếp ổn thỏa thôi mà.
Thời buổi này đồng tiền đi trước mới là đồng tiền khôn.
- Tôi có cách của tôi rồi...
Kha Luân đã nghĩ ra được một kế sách khác để có thể xác định được danh tính của cô ta nhưng để kế hoạch này muốn thành công thì trước hết anh phải lấy được lòng tin của cô ta trước đã.
Nhưng mà hoàn cảnh của anh bây giờ khá bí bách, tại vì chưa tới mười bốn ngày nữa thì anh phải sang Vương Quốc Seria để điều trị cho một vị hoàng tử nhỏ của nước họ bị mắc phải căn bệnh chậm nói mặc dù năm nay đã tròn sáu tuổi.
Chuyến đi này kéo dài tận một đến hai tuần.
Là người của hoàng gia nên Kha Luân cũng e dè tronh việc từ chối với cả họ đã có tâm bay đến tận nơi này để gặp và mời anh sang đó.
- Cậu đánh lái về nhà đi.
[...]
- Chu Hạ...em vào nhà lấy hộ chị ly nước cam đi.
Hương Diên - cô ta muốn bơi lội nhưng vẫn phải báo theo Chu Hạ thì mới vừa lòng.
Ngoài mặt thì nói với mọi người là muốn kêu cô ra hồ bơi trò chuyện, tám dóc nhưng thực chất thì Chu Hạ bị cô ta sai lên sai xuống như con của mình đẻ ra vậy.
- Vâng.
Chu Hạ đã nhanh chân chạy vọt vào trong nhà lấy nước cho cô ya.
Nên hiện tại bên ngoài hồ bơi rộng lớn với làn nước trong xanh, mát rười rượi này chỉ còn lại mỗi một mình Hương Diên.
Cô ta thỏa sức vương tay vương chân bơi lội như một con nàng tiên cá xinh đẹp.
Ruồm...Ruồm.
- Áaaa...!Kha Luân, Kha Luân cứu em.
Không biết có phải tình cờ hay cố ý hay không nhưng khi cô ta vừa nghe được tiếng động cơ mạnh từ ngoài sân phía trước truyền đến thì chân cô ta liền bị chuột rút, từ một chú cá thì Hương Diên đã trở thành một con ếch ộp, khó khăn quẫy đạp dưới làn nước.
Kha Luân từ bên ngoài theo tiếng gọi đã chạy vào bên trong này.
Nhưng anh không ngay lập tức nhảy ào xuống cứu cô ta mà đứng trên bờ sững người vài giây.
- Cứu hay không cứu? Thôi cứu đi, để lấy lòng cô ta vậy.
Kha Luân hơi đắn đo với hai bên phe cực của mình.
Nhưng cuối cùng thì anh vẫn chọn cứu lấy Hương Diên, Kha Luân cởi áo vest bên ngoài ra vứt lên sàn rồi nhảy ào xuống dưới hồ.
Cùng lúc khi anh vừa đáp xuống mặt nước thì sóng nước đã dao động mạnh đến hai lần.
Cứ như là có một người nữa vừa rớt xuống hồ sau khi anh nhảy xuống vậy.
Nhưng vì Kha Luân đang tập trung vào Hương Diên nên chẳng để tâm đến mọi thứ xung quanh.
- Kha Luân...huhu, em sợ quá.
Chân em đau lắm.
Anh xoa hộ em có được không.
Vào lúc Kha Luân vớt được Hương Diên lên bờ thì lại chẳng thấy Ung Trì đâu cả.
Quái lạ, vừa mới phút trước anh ta còn đứng sừng sững ở trên này mà.
Không lẽ bỏ ra về nhanh đến vậy rồi sao?
- Giám...giám đốc, tôi chỉ cứu người thôi, chưa động chạm gì vào cô Chu Hạ hết.
Giám đốc đừng trách móc tôi nhé.
Trong khi Kha Luân đang mò mẫm, tiến hành xoa bóp bắp chân cho Hương Diên thì giọng nói của Ung Trì lại vang lên sau lưng.
Kha Luân theo quán tính quay lại nhìn thì cảnh tượng Chu Hạ với cơ thể ướt sũng, cơ thể cô đang run lên vì vừa sợ vừa lạnh, đang ôm lấy lòng ngực mà ho sặc sụa nhưng lại dùng một ánh mắt hận thù ghim về phía anh.
- Chu Hạ...em...
Bắt gặp được ánh mắt của Kha Luân đang nhìn mình thì Chu Hạ đã đột ngột xoay người bỏ chạy.
Cô không muốn đối diện với người đàn ông này nữa, cô ghét phải nhìn anh ta đang dịu dàng với một cô gái khác không phải mình.
- Kha Luân anh đừng đi, ở lại với em đi.
Hương Diên âm thầm nở một nụ cười đắc thắng.
Khi Kha Luân định bụng đuổi theo sau Chu Hạ giải thích thì bất ngờ phía tay áo của anh đã bị Hương Diên nắm lấy.
Cô ta dùng bộ dạng đáng thương để mong cầu anh ở lại.
- Ừm...
Mặc dù trong lòng đang sốt sắng, lovsợ Chu Hạ sẽ hiểu lầm nhưng vào lúc này đây anh không thể bỏ cô ta lại được, vì từ giờ cho đến tối ngày mai anh nhất định phải hoàn thành kế hoạch mà mình vừa nói.
[...]
- Thôi thôi nào, lại đây em thương.
Chu Hạ chạy vào phòng mà chẳng màng thay ra bộ quần áo ướt nhẹp ấy đã lao lên giường ôm lấy gối mà lặng lẽ rơi nước mắt.
Lần khóc này của cô thật sự rất im lặng, không phải là oà lớn như những lần trước nữa.
Không phải là Chu Hạ ngang nhiên rớt vào hồ mà là do có người cố ý đã đẩy cô.
Khi cô trở ra với ly nước cam trên tay thì đã thấy Kha Luân đang thủ sẵn thế chuẩn bị nhảy xuống hồ.
Cùng lúc đó thì không biết người nào đã đứng đằng sau lưng Chu Hạ mà đạp mạnh xuống khiến cô ngã ra rồi bỏ chạy.
Cái khoảnh khắc bị nước bao quanh đến ngợp thở cô đã gào thét tên Kha Luân trong tuyệt vọng, ở dưới nước cô lại được chứng kiến một màng anh hùng cứu mĩ nhân vô cùng đẹp mắt, khiến cô quên mất cả việc phải kêu cứu, cứ mở to mắt nhìn anh cư nhiên để người con gái khác ôm dính vào người.
Kha Luân vừa lên được trên bờ cũng là lúc Chu Hạ nhắm mắt buông xui.
Sau đó thì Ung Trì đã xuất hiện, nếu như lúc ấy không có Ung Trì ứng cứu cứu kịp thời thì cô đã chết quách mất rồi.
- A Tình, em có giấy thắt ngôi sao không? Cho chị xin ít tờ nha.
Chu Hạ bỗng nhiên không khóc nữa, cô quay sang xin xỏ những xấp giấy mà A Tình mua lúc trước.
Cô bé không hiểu Chu Hạ muốn làm việc gì nhưng vẫn đến tủ lấy ra nhưng mảnh giấy dùng để thắt hạc, thắt sao của mình đưa hết cho Chu Hạ.
- Kha Luân...đủ bốn lần thất vọng thì em sẽ rời xa anh.
Cô tùy tiện lấy ra bốn mảnh giấy với bốn màu khác nhau.
Miệng tuy nói là bốn lần nhưng sự thật là chỉ còn hai lần duy nhất.
Vì cô đã thắt hết hai ngôi sao mất rồi.
Nếu được thì cô xin phép chỉ chọn ba mảnh thôi nhưng như vậy thì cơ hội còn lại của anh thật sự quá ít ỏi, cô không muốn phải rời xa anh nhanh đến như vậy.
Chu Hạ nhìn chúng một lúc rồi mang tất cả bỏ vào trong một chiếc hộp nhựa trong suốt.
- Lần này em nói được là làm được!!
Nhìn ánh mắt quyết tâm của Chu Hạ mà A Tình vừa ngưỡng mộ vừa có chút buồn buồn, vì với cách tính của Kha Luân thì chị Hạ của cô bé sẽ rất nhanh mà rời khỏi nơi này.
Đến lúc ấy không biết Chu Hạ có mang cô bé theo hay không.
Hai ngôi sao kia Chu Hạ tính từ cuộc cãi vã, giận hờn và ghen tuông vào ba ngày trước.
Đúng, đã trôi qua ba ngày rồi mà cuộc chiến tranh lạnh này vẫn chưa chịu kết thúc.
Cô cứ nghĩ rằng anh sẽ dùng sự dịu dàng của mình để đáp trả lại sự ương bướng của cô.
Nhưng không, trong ba ngày qua anh thậm chí chẳng thèm đếm xỉa gì đến cô cả.
Cứ luôn đắm mình trong trạng thái tất bật, bận rộn cả ngày lẫn đêm.
Và lần thứ hai chính là ngay chính thời điểm này.
Chu Hạ đã từng nói rằng cho dù quyết định của Kha Luân thể nào thì cô vẫn sẽ luôn tôn trọng, nhưng quyết định đấy anh phải nói thẳng với cô là anh chọn ai giữa hai người, chứ không phải cứ cà giật cà ương, không rõ ràng như thế này.
Anh không thể tham lam mà muốn yêu, muốn cưới cùng một lúc cả hai chị em được.
Nếu anh không thể xác định rõ thì cô sẽ quyết định giúp anh vậy..