- Tại sao lúc nãy em lại làm vậy?
Mặc Cảnh vừa đưa Chu Hạ đến bệnh viện để sát trùng vết thương và đang trên đường về nhà.
Hai người họ từ lúc ra khỏi ngôi nhà ấy vẫn chưa nói với nhau một lời nào, cho đến bây giờ anh ta mới cất tiếng hỏi cô.
- Không sao cả...xin lỗi vì lúc này đã thô lỗ với anh nhé.
Chu Hạ thật lòng rất áy náy khi đã lợi dụng Mặc Cảnh nhiều như thế này, đã không đáp lại tình cảm của anh ấy vậy mà cô còn bắt anh ấy diễn một vở kịch như vậy.
Nhưng thật sự ban nãy hai người họ không hề hôn nhau.
Là Mặc Cảnh và Chu Hạ cùng hôn ngón tay của cô chứ không hề có một nụ hôn môi nào như Hương Diên và Kha Luân đã được chứng kiến cả.
Bởi vào lúc hai đôi môi sắp chạm nhau thì Chu Hạ đã nhanh nhẹn chặn ngón tay mình ở giữa rồi.
Cũng chính vì thế mà Mặc Cảnh mới thất vọng như vậy.
- Vậy anh đưa em đi làm lại cuộc đời nhé? Đừng tâm đến anh ta hay Hương Diên gì nữa, bây giờ em nên sống vì mẹ và vì em đi.
- Dạ...
[...]
Hai tháng sau.
- Kha Luân cậu đừng uống nữa...đã ba chai rồi đấy!!
Bộ ba Thiên Hạo, Kha Luân và Tử Phong đang ngồi uống rượu cùng nhau trong phòng vip của quán bar Hulaly quen thuộc.
Ba người đàn ông này ai nấy cũng đều lận đận trong tình yêu cả.
Tử Phong thì lạc mất vợ ngay trong ngày đám cưới, Thiên Hạo thì vợ mới mất cách đây ít ngày.
Còn anh thì ra sao thì chắc mọi người cũng biết rồi đấy.
Kha Luân và Chu Hạ đã xa nhau được sáu mươi ngày rồi, trong sáu mươi ngày đó không hiểu sao anh có thể sống nổi khi thiếu đi hơi ấm từ cô.
Nhưng cho dù là vậy thì anh cũng giống như một thằng chết dở suốt ngày uống rượu, đàn đúm đi sớm về khuya mà thôi.
- Hương Diên dạo này vẫn ở chỗ cậu à?
Thiên Hạo tò mò hỏi nhưng Kha Luân chỉ kiệm lời ừm một tiếng rồi thôi.
Đúng là cô ta luôn sống ở nhà anh kể từ ngày hôm đó nhưng đối với Kha Luân thì Hương Diên cũng như một người vô hình vì anh rất ít khi về nhà kể từ khi có cô ta ở đấy.
- Nếu không cam lòng thì đi cướp về đi.
Có cần tôi cho cậu mượn vài người của Dali không?
Tử Phong miết một vòng trên miệng ly rượu rồi cười nói.
Anh ta dạo này rất ra dáng một quý ông thực thụ.
Có thể nói anh ta là người đàn ông có suy nghĩ trưởng thành và chính chắn nhất trong ba người họ đấy.
Nhưng mà cũng không hẳn đâu, ví dụ như bây giờ Tử Phong đang chỉ điểm, bầy đầu cho Kha Luân làm chuyện phạm pháp này.
- Ờ ha...cừu nhỏ chạy nhảy cũng đã lâu rồi, đến lúc phải đi bắt lại thôi!!
Anh chỉ nhớ cô nên mới làm bạn với rượu thôi chứ ý định muốn mang Chu Hạ trở lại bên người đã nung nấu trong tâm trí anh ngay từ những ngày đầu rồi, bởi vì ngày hôm đó vừa nhìn thì anh cũng đã biết rằng cô đang giả vờ từ những cái run tay run chân và ánh mắt không thành thật đấy của cô.
Và hôm đó anh chỉ hùa theo Chu Hạ mà thôi nhưng mà anh tức giận khi cô dám hôn Mặc Cảnh là thật.
Chỉ là anh đang muốn để cho cô bình tâm lại và yên tĩnh một thời gian ngắn khoảng một tuần vậy mà anh lại quên mất nên mới để đến tận hai tháng trời.
Đến bây giờ Tử Phong gợi nhắc thì anh mới nhớ ra.
- Tạm biệt nhé!
[...]
- Mẹ ơi...mẹ ngắt vòi nước hộ con với ạ.
Trên cánh đồng với đầy đủ các loại hoa muôn màu muôn sắc nhưng vẫn không thể lấn át đi vẻ đẹp thuần khiết, trong sáng của cô gái vừa bước qua tuổi mười tám kia.
Cuộc sống của Chu Hạ dạo này rất thanh bình, yên tĩnh khi không có sự hiện diện của Kha Luân.
Mấy tuần đầu thì cô vẫn còn nau náu lo sợ nhưng cũng có đôi chút ngóng chờ Kha Luân sẽ xuất hiện nhưng bây giờ thì không còn nữa.
Anh và cô đã như hai con người xa lạ, không liên lạc, không làm phiền đến nhau nữa rồi.
Chu Hạ vừa buồn mà cũng vừa vui.
Buồn vì dường như anh đã quên mất cô rồi nhưng cũng vui vì cô đã đạt được mục đích ban đầu của mình mà.
- Con mau rửa tay rồi vào ăn cơm trưa, làm cả sáng giờ rồi!
Sáng giờ Chu Hạ chỉ toàn làm bạn với cây với cỏ, bởi vì cô vẫn đang trú ngụ ở nhà Mặc Cảnh nhưng anh ấy không chịu lấy tiền phòng nên cô mới muốn làm một việc gì đó ý nghĩa để trả ơn cho anh ấy.
Hoa cỏ ở đây cũng không phải là không có, thậm chí là rất nhiều nhưng Chu Hạ vẫn đang trồng bổ sung vào những khu đất còn trống cho đẹp mắt.
- Mới đó mà đã đến giờ cơm...
Ầm!!
Chu Hạ đang không hiểu vì sao thời gian lại trôi nhanh đến như thế thì bỗng dưng có một tiếng động rất lớn giống như tiếng nổ vang lên làm cho cả hai mẹ con họ hết hồn, họ vội nằm rạp xuống đất như né bom khiến quần áo lấm lem, dính đầy bụi bẩn.
- Tiểu thư Chu Hạ ơi, ngoài...!ngoài cổng có một đoàn xe đang tiến vào trong nhà.
Em đã làm theo lời cậu chủ dặn là không được mở cửa cho người lạ nhưng họ lại trực tiếp dùng xe tăng húc đổ cổng nhà.
Bây giờ phải làm sao đây ạ?
Từ trước nhà người giúp việc hốt hoảng chạy đến báo cáo với Chu Hạ.
Qua những gì mà người giúp việc kể thì Chu Hạ liền liên tưởng đến bọn xã hội đen có máu mặt trong thành phố.
Trong đầu nhảy số ra suy nghĩ rằng không lẽ Mặc Cảnh gây thù chuốc oán gì với đám du côn đó sao?
Chu Hạ rơi vào khủng hoảng.
Cô bắt đầu trở nên sợ hãi, đổ cả mồ hôi hột vì hiện tại Mặc Cảnh vừa đi công tác ở thành phố bên cạnh ngày hôm qua.
Trong nhà cũng chỉ còn lại đàn bà con gái chân yếu tay mềm thì phải làm sao đây?
- Em...em gọi hết mọi người trốn hết vào trong nhà nhé...cả mẹ nữa.
Đợi con ra hiệu thì mới được nhảy ra.
Mặc Cảnh đã giao lại quyền quản lý ngôi nhà này cho Chu Hạ thì cô nhất định sẽ không làm anh ấy thất vọng.
Bước đầu cô phải nấp trước đã, sau đó quan sát xem thử bọn chúng như thế nào rồi mới tính tiếp.
- Chu Hạ...hay con vào trong cùng mẹ luôn đi.
Ngoài này nguy hiểm lắm.
Chu Hạ đẩy mẹ mình giao cho người giúp việc còn cô ở lại bên ngoài đối phó với bọn họ.
Cô xua tay đảm bảo rằng mình sẽ không sao để mẹ yên tâm rồi cầm chiếc xẻn xúc đất chạy ra sau lùm cây dương xỉ mà nắp.
- Người đi đâu hết rồi?
Giọng nói xa lạ của người nào đó đã vọng đến được nơi này, nghĩa là họ chỉ còn đôi ba bước chân nữa thôi là sẽ tới chỗ vườn hoa rồi.
Chu Hạ ôm chiếc xẻn trong người mà run lẩy bẩy, thầm cầu nguyện cho đám người họ rời đi nếu không cô chết chắc.
Nếu may nắm không bị giết thì cũng sẽ bị mang về làm nô lệ tình dục cho bọn chúng cho coi.
- Mẹ ơi cứu con.
Tiếng bước chân càng ngày càng đến gần, gần đến nỗi mà Chu Hạ đã có thể nghe được chúng.
Theo tiếng bước chân cô cảm nhận được bọn chúng rất đông, khoảng chừng hơn một chục người.
Chu Hạ tự nhiên cảm thấy hối hận, biết vậy thì lúc nãy cô vào trong nhà luôn cho rồi, tự dưng điên khùng đòi ở ngoài này làm chi không biết.
- Yaaa...
Khi mũi giày màu đen bóng vừa mới xuất hiện tại nơi cô ngồi thì Chu Hạ đã liều mạng nhắm mắt nhắm mũi cầm xẻn xông đến đập vào người đàn ông đấy.
Dù gì cũng rơi vào tay chúng thì cô thà chọc chó để được giết tại chỗ còn hơn.
- Thả ra...ngươi thả ta ra.
Chu Hạ không còn gì hụt hẫn hơn khi cô còn chưa đụng được vào một ngọn tóc của tên đó thì đã bị vác thẳng lên vai rồi, chiếc xen cũng chẳng biết nó đã rời khỏi tay cô từ lúc nào nữa.
Bép.
- Ngươi cái gì mà ngươi...chơi đủ rồi, về với anh thôi.
Người đàn ông đó còn *** dê dám téc vào mông cô nữa chứ.
Vào lúc Chu Hạ định sừng cồ sáng lại hắn thì bỗng dưng giọng nói mà cô mong nhớ bao ngày qua cất lên, làm Chu Hạ nhất thời cứng người, tay giơ lên để đánh người đấy cũng bất động trên không trung.
- Kha Luân?.