- Đừng ôm nữa...em mỏi người quá rồi.
Chu Hạ đã giữ tư thế nằm nghiêng này suốt hai tiếng đồng hồ rồi đó nhưng Kha Luân vẫn chưa có dấu hiệu muốn tỉnh, thậm chí anh còn ngủ say, ngủ ngon hơn cả lúc ban đầu.
Đến độ cô vỗ bạch bạch vào một bên má mặt của anh mà đến một cái chau mày anh cũng không có.
Cạch.
- Ai vậy?
Trong lúc Chu Hạ đang khó khăn trở người với ý định muốn thoát ra khỏi sự kìm kẹp của anh thì bất ngờ cánh cửa phòng được ai đó mở ra, Chu Hạ theo bản năng mà vội chống người lên xem xét tình hình.
- Là chị đây, chúng ta ra ngoài nói chuyện một đi Chu Hạ.
Từ bên ngoài Hương Diên tiến vào bên trong phòng, đi về hướng chiếc giường có đôi nam nữ đang nằm trên đấy, giọng nói nhỏ nhẹ, như đang rụt rè cất lên làm Chu Hạ hơi ngơ người vì không hiểu tại sao thái độ của chị gái lại thay đổi nhanh đến như thế.
- Em...em hiện tại không thể đi ra ngoài được.
Nếu không có việc gì quan trọng thì chị cứ nói ở đây luôn đi ạ.
Chu Hạ giở tấm chăn ra cho Hương Diên nhìn thấy để chứng minh là mình không nói dối.
Nhìn thấy Chu Hạ được Kha Luân ôm chặt cứng trong vòng tay ấm áp tia mắt cô ta có chút thay đổi bất thường nhưng rất nhanh đã trở về với trạng thái ban đầu.
- Ở đây không tiện, để chị giúp em.
Hương Diên đến gần, cô ta nhẹ nhàng tháo gỡ từng ngón tay của Kha Luân.
Với sự hợp tác và chung sức của hai chị em thì cuối cùng Chu Hạ cũng đã được trả tự do.
Hương Diên còn cẩn trọng vớ lấy chiếc gối ôm dài dưới chân giường nhét vào tay Kha Luân để thay thế cho cơ thể của Chu Hạ.
- Chúng ta ra ban công nói cũng được.
Hương Diên chỉ tay về hướng ban công phòng anh.
Nơi đó cách cũng khá xa giường ngủ.
Ban đầu Chu Hạ có chút e dè, không mấy đồng tình với ý kiến của chị ta.
Bởi đây là ban công tầng lầu, giữa hai người lại đang có đôi chút xích mích nhỡ đâu ra đấy gây gỗ rồi người này tức giận đẩy người kia thì mệt lắm.
- Chị chỉ muốn nói chuyện thôi...
Hương Diên biết được Chu Hạ đang suy nghĩ điều gì.
Nên cô ta liền ra sức trấn an, còn đưa cả ba ngón tay lên để thề thốt chỉ mong Chu Hạ có thể tin mình.
- Được...
Suy nghĩ, đắn đo một hồi lâu Chu Hạ cũng gật đầu đồng ý.
Cô thở dài rồi cùng với Hương Diên đi ra ngoài ban công.
- Chị sẽ không dài dòng nữa mà vào thẳng vấn đề.
Đến nơi rồi Hương Diên bỗng nhiên nắm lấy tay cô, khoé mắt cô ta bắt đầu ửng đó, cứ nắm như vậy khoảng chừng năm sáu giây thì Hương Diên mới run run nói cất tiếng.
- Chu Hạ em làm ơn hãy trả Kha Luân lại cho chị có được không? Không có anh ấy chị sống không nổi...!hức.
- Em...em...
Chu Hạ như rơi vào thế bí khi nghe Hương Diên nói như thế.
Cô không biết phải diễn giải lòng mình như thế nào, anh là con người, không phải túi xách hay cây son vô tri vô giác làm sao có thể nói nhường là nhường được chứ.
Cô ngoảnh mặt nhìn về hướng bầu trời tránh né, nhất quyết không chịu nhìn thẳng vào ánh mắt của đối phương.
- Chu Hạ...coi như chị xin em đấy.
Vào lúc Chu Hạ muốn mặc kệ chị ta và bỏ đi vào trong thì Hương Diên bất ngờ quỳ rạp xuống sàn ôm lấy chân cô mà cầu xin.
Điều này khiến Chu Hạ vô cùng bối rối, khó xử muốn đỡ chị gái đứng lên nhưng cô ta nhất quyết không chịu.
- Em có biết không? Kha Luân từng ôm chị ngủ rất say, từng đội mưa hàng chục cây số chỉ để mua món ăn mà chị yêu cầu.
Anh ấy rất thích nắm tay chị trong lúc lái xe, thường dùng cái ôm và hôn để thay cho lời chào và tạm biệt...còn, còn rất nhiều...đến nỗi không thể đếm xuể.
Hương Diên nghẹn ngào kể ra hết từng khoảnh khắc ngọt ngào giữa cô ấy và Kha Luân mặc cho Chu Hạ có muốn nghe hay không.
Chu Hạ như bị chị gái khủng hoảng tinh thần, cứ đứng đơ người lắng nghe từng con chữ hoá thành những mũi dao sắc nhọn cấm sâu vào trái tim mềm yếu của mình.
- Nhưng...!nhưng tất cả chỉ là đã từng!
Chu Hạ nén đi những giọt lệ bi thương, cô gằn từng chữ đáp lại.
Chu Hạ tuy cũng có chút ghen tị với chuyện tình đẹp như mơ của họ nhưng tất cả chỉ là quá khứ, không nên đắm mình trong đấy mãi được.
- Phải...tất cả chỉ là đã từng, nhưng vì em nên nó mới trở thành " đã từng ".
Nếu em không xuất hiện thì người nắm giữ trái tim Kha Luân vẫn sẽ là chị.
Hương Diên đột nhiên đứng lên nắm lấy hai bả vai Chu Hạ mà gào thét vào mặt cô, quy chụp hết mọi lỗi lầm lên người Chu Hạ.
- " Nếu anh không biết cách yêu, thì em dạy anh nhé ”.
Trong những ngày đầu làm quen, đây là lời chị từng nói với anh ấy.
Hương Diên uất nghẹn đến thảm thương, không biết có phải chị ấy diễn hay không nhưng dường như cô đã có chút mềm lòng rồi.
Bây giờ cô chỉ mong rằng ai cũng được, ai đó hãy đến đây và giải vây cho cô đi nếu không tia sáng lé loi đấu tranh vì hạnh phúc của chính cô sẽ bị Hương Diên dập tắt mất thôi.
- Kha Luân thời đó từng là một kẻ không biết yêu là gì.
Mọi sự dịu dàng mà Kha Luân dành cho em đều do một tay chị uốn nắn, nhào nặn.
Em nói xem, em có tư cách gì để tận hưởng nó chứ?
Dịu dàng? Chu Hạ thật muốn cười vào vào mặt chị gái của mình một lần.
Nghe đến đây thì bỗng dưng Chu Hạ không thể đồng cảm với Hương Diên được nữa.
Chị ta chỉ nhìn những hành động bây giờ của Kha Luân mà khăng khăng bảo rằng anh dịu dàng với cô sao?
Vậy thì những ngày đầu ai là người đã cưỡng đoạt cô? Ai là người trói cô vào thành giường mà nhẫn tâm dùng tình dục tra tấn cô cả một đêm dài.
Nếu Chu Hạ không khéo léo, khôn ngoan trong việc xử sự với Kha Luân thì còn lâu anh mới dịu dàng với cô như thế này.
- Chị nói như vậy thì tất cả mọi tổn thương mà chị để lại cho Kha Luân đều cho chính tay em chữa lành.
Vậy chị có tư cách gì để mà trách em?
Chu Hạ bức xúc vô cùng, không phải vì chị ấy đột nhiên biến mất thì cô đâu phải rơi vào hoàn cảnh khốn khổ như thế này, đâu phải làm thế thân của chị ấy trong suốt quãng thời gian đầu.
Để giờ đột nhiên chị ta trở về mắng cô phá hoại hạnh phúc của hai người họ.
- Chị là bị người ta hại, người ta bắt cóc chị bán sang biên giới rồi ngụy tạo hiện trường giả.
Chứ chị nào muốn rời xa Kha Luân trong khi tại thời điểm đấy anh ấy yêu chiều chị như thế.
Hiện tại Chu Hạ như cảm thấy bản thân cô vừa bị vả một cú đau đớn.
Suy cho cùng chị ta cũng thật tội nghiệp.
Thì ra là Hương Diên có nỗi khổ riêng chứ không hề giống như những gì cô đã từng nghĩ.
- Có thật là như vậy?
Chu Hạ cất tiếng hỏi lại.
Xong rồi, cô thật sự hết đường để mà đấu tranh cho tình yêu của bản thân rồi.
Mặc cho bị bắt cóc bán sang tận một đất nước nghèo nàn, xa lạ nhưng chị ấy vẫn nhất quyết tìm về gặp lại người bạn trai ở độ tuổi thanh xuân của mình.
Chu Hạ thật sự rất ngưỡng mộ tình yêu vĩnh cửu mà chị Hương Diên dành cho Kha Luân luôn đấy.
- Haizz...ai bảo chị làm chị của em làm gì.
Thôi được rồi, mối lương duyên này chị gửi gắm lại cho em.
Em hãy thay mặt chị chăm sóc anh ấy cho thật tốt nha.
Hương Diên lấy lại bộ dạng bình tĩnh của mình, cô ta dịu dàng ôm lấy Chu Hạ còn vỗ vỗ vào lưng cô rồi nhẹ nhàng nói.
Sau đó cô ta dứt khoát bước một mạch ra khỏi phòng mà không hề có một chút luyến tiếc muốn ngoảnh đầu nhìn lại..