Tiểu Tiên Sinh

Chương 81: Tin tưởng anh




Hơn mười giờ mới về nhà, nhiệt độ trên môi còn chưa tan hết.

Trên đường, Sơ Ninh nhìn thấy đa số nhà xung quanh đều tắt đèn “Mọi người nơi này nghỉ ngơi thật sớm.”

“Ở nơi đây đa số là người lớn, người trẻ tuổi đều đi ra ngoài rồi, ít ở đây. Ầy, bên đó là nhà chú Tiểu Cường, con của chú ấy dạy học ở trường quân đội, đi khắp Xuyên Tây Thiểm Bắc hơn phân nửa Trung Quốc. Nhà kia là nhà dì Trần, dì có một trai một gái, sinh đôi, một người làm bác sĩ, một người làm giáo viên.” Một tay Nghênh Cảnh nắm tay cô, một tay chỉ tòa nhà.

Sơ Ninh giương tay lên: “Vậy bên đó thì sao?”

“Em quen đó.” Nghênh Cảnh nói: “Mạnh Trạch, anh Mạnh.”

Sơ Ninh à một tiếng: “Mạnh tổng à.”

“Anh Mạnh là người mẫu mực ở mảnh đất này, anh ấy làm ăn bên ngoài, là một người xông xáo, nhà to sự nghiệp lớn, là một trong mười thanh niên kiệt xuất năm rồi của Hạnh Thành đó.”

Hai người chậm rãi đi trên đường, Nghênh Cảnh ngẫu nhiên kể cho cô nghe về những chuyện cũ ở quê nhà, còn nói về đám bạn từ nhỏ kia của cậu. Khi còn bé gây sự nghịch ngợm, sức của Nghênh Cảnh mạnh nên lấy rễ cây làm ná cao su, kéo một phát sỏi bắn vù vù ra bên ngoài.

“Phòng bếp thủy tinh nhà Chú Tiểu Cường cũng không biết bị anh làm hỏng bao nhiêu lần.” Nghênh Cảnh nhớ lại rồi cười lớn: “Cha anh rất bực anh, còn bắt anh quỳ xuống nhận sai, anh còn mạnh miệng nói dưới đầu gối đàn ông là vàng, nhất quyết không quỳ. Cha anh liền lấy chổi lông gà đánh anh một trận.”

Sơ Ninh nghe rất vui: “Còn bày đặt nam nhân, anh bao lớn rồi, không xấu hổ sao!”

Nghênh Cảnh nhích lại gần cô, thuận thế ôm vai cô: “Rất lớn đó.”

Sơ Ninh nhíu mày, nói nhỏ: “Lưu manh.”

Nhà họ Nghênh vẫn sáng đèn, đến cửa, Nghênh Cảnh vẫn còn hứng thú: “Anh còn muốn dẫn em đi chơi thêm chút, ngắm nhìn đêm ở Hạnh Thành.”

Bây giờ về sớm như vậy cũng là chủ ý của Sơ Ninh.

“Đến nhà anh làm khách, đi chơi đến đêm hôm khuya khoắt, người toàn mùi rượu, cha mẹ anh nghĩ thế nào?”

Nghênh Cảnh đang cầm chìa khóa mở của, nhếch miệng lên, mở cửa ra trước, sau đó nhanh chóng nghiêng người, hôn lên má cố: “Anh thay mẹ anh khen một câu, thật sự là con dâu ngoan!”

Cửa mở, Thôi Tĩnh Thục tươi cười: “Về sớm vậy.”

Được rồi, Sơ Ninh không thể nổi nóng rồi.

Ở phòng khách nghỉ ngơi một lúc, Thôi Tĩnh Thục lấy vật dụng tắm rửa cho Sơ Ninh, nói: “Nếu Tiểu Ninh không ghét bỏ, hôm nay sẽ ngủ ở phòng Tiểu Cảnh, phòng của nó rộng rãi, chăn bác cũng đổi mới cả rồi.”

Nghênh Cảnh đang ăn chuối, miệng hạ xuống: “Vậy còn con? Con ngủ ở đâu?”

“Con muốn ngủ ở đâu thì ngủ.” Trong lời nói Thôi Tĩnh Thục lưu lại ba phần, sau đó liếc mắt nhìn Sơ Ninh: “Chỉ cần con không chê.”

Nghênh Cảnh tiếp lời, không đứng đắn nhìn Sơ Ninh: “Em ghét bỏ anh sao?”

Thôi Tĩnh Thục dở khóc dở cười, giơ tay làm bộ muốn đánh cậu: “Càng ngày càng lăn lộn.”

Nói chuyện một lúc, Thôi Tĩnh Thục trở về phòng nghỉ ngơi. Sơ Ninh tắm rửa xong liền đi bốn phía nhìn ngắm phòng của Nghênh Cảnh, ba bốn quầy thủy tinh, bên trong đều xếp mô hình sưu tập của cậu, làm cũng rất đẹp, trên đầu còn có ghi chú, là do Nghênh Cảnh viết tay.

Tên này, chữ thật đẹp, từng nét tiêu sái phiêu dật.

Ánh mắt lại chuyển sang bên phải, nguyên một giá sách trên mặt tường, bên trái có một góc bày đầy giấy khen. Đếm qua hơn hai mươi cái.

Huy chương vàng mô hình máy bay thanh thiếu niên toàn quốc “Kiến hành cốc”.

Giải nhất cuộc thi thiếu niên khoa học kĩ thuật Hạnh Thành lần thứ năm.

Giải ba cuộc thi viết văn học sinh tiểu học toàn quốc năm 2006.

Ha! Quán quân toàn quốc khi còn bé nhiều quá không đếm hết.

Sơ Ninh nhìn từng cái một, đang định đi, bên hông liền bị xiết chặt, Nghênh Cảnh ôm lấy cô từ phía sau: “Đẹp không?”

Cậu vừa tắm xong, giọt nước còn đọng lại trên tóc rơi xuống. Sơ Ninh nghiêng đầu lên bả vai cậu hít hà: “Sao anh có mùi này?”

“Sữa tắm của chị anh mua, sữa bò.”

“Thật sự là sữa bò sao?” Sơ Ninh xoay người đối diện với cậu, rồi ngửi ngửi: “Em lại nghe mùi sầu riêng cơ.”

“Mẹ bà! Ai lại đi dùng sữa tắm mùi sầu riêng.”

“Rõ ràng là sầu riêng mà.” Sơ Ninh đùa với cậu, thấy cậu tức đến nỗi dậm chân: “Không phải, không phải, mùi sữa nồng như vậy.”

“Thúi chết đi.” Sơ Ninh giả vờ che mũi.

Nghênh Cảnh xốc vạt áo lên, trực tiếp kéo đầu cô vào: “Em ngửi kĩ một chút, là mùi sữa đó!”

Sơ Ninh không ngờ cậu còn có chiêu này, cả người ngây ngốc, mở mắt, thân thể gần trước miệng, lại hướng lên trên một chút, ôi, hai cái điểm nhỏ a di đà phật.

Cô bấm cậu một cái, nhanh chóng chui ra, thổn thức: “Động tác phạm quy!”

Nghênh Cảnh khẽ chống hai tay vây cô trong ngực, vẻ mặt thề không bỏ qua: “Mau nói anh thơm đi!”

Sơ Ninh sợ cậu: “Được, được, được, anh thơm nhất.”

Nhấn mạnh: “Mùi sữa!”

Sơ Ninh ha mi mắt, nhân cơ hội chui ra khỏi tay anh từ trong khe hỡ, sau đó xoay người, ấn bờ vai anh vào hộc tủ, tình thế đảo ngược, biến thành Nghênh Cảnh bị vây trong tay cô.

Sơ Ninh nhắm khóe mắt lại, hà hơi một cái, thấp giọng nói: “Sữa đâu, sao nào, muốn mở tiệm trà sữa.”

Ưu thế nữ tính thành thục, toàn thân tỏa ra lực hấp dẫn, mỗi một chiêu thức, lời nói hành động đều phong tình mê hoặc.

Cô nghĩ xấu, liền không cho cậu một chút chỗ trống nào.

Nghênh Cảnh đối mặt với cô, mắt đầy tình ý, có chỗ nào giống đối thủ. Chưa được bao lâu liền chịu thua. Từ khi tham gia trận đấu, thời gian dài như vậy nên không có thân mật quá.

Cậu run run nói: “Chị Ninh, muốn hôn.”

Sơ Ninh cười như không cười, cứ nhìn như vậy cũng bất động.

Nghênh Cảnh chủ động đưa môi lên.

Kết quả lại bị nghiêng đầu né tránh, Sơ Ninh rất bình tĩnh, liếc nhìn cậu một cái: “Không hôn.”

Nghênh Cảnh cũng không giận, vội vàng cởϊ qυầи áo, vẻ mặt càng vô tội: “Chị Ninh, vậy ôm một cái được không?”

Sơ Ninh không giữ nữa, cười mở tay ra: “Đừng lộn xộn!”

Nghênh Cảnh xoa nhẹ mặt mình: “Aizz.”

“Than thở cái gì?”

“Đêm không thể ngủ cùng em.”

“Nói chuyện đàng hoàng?”

“Không thể làm sao?”

Sơ Ninh đẩy cậu một cái: “Ha!”

Nghênh Cảnh nghiêng đầu, cười lấy lòng: “Được rồi, biết rồi, sẽ không lộn xộn nữa.”

Lời này, thăm dò ở biên giới tình và dục, rõ ràng là rộng rãi nói ra nhưng lại khiến cho người ta suy nghĩ kì quái. Sơ Ninh liếc mắt một cái, lúc cậu xoay người sắp đi, cô đưa ngón tay ra, nhẹ nhàng kéo lấy qυầи ɭóŧ cậu.

“Anh có thể lộn xộn một chút.”

Nghênh Cảnh nhanh bị đốt nóng, tóm lấy tóc hơi ẩm ướt của mình: “Không không không.”

“Tại sao? Thi đấu xong anh bị liệt rồi à?”

“…” Thần sắc Nghênh Cảnh yếu ớt, rất kìm nén: “Mặc dù quan hệ của chúng ta đã được xác định, nhưng còn chưa kết hôn, chưa cho em nghi thức, em đến nhà anh thì phải được tôn trọng.”

Hiểu được việc cho phụ nữ không gian, không muốn khiến người ta khó xử, không muốn cô nhận lấy dù là sự phỏng đoán của người thân. Dù muốn, dù đ,.ộng tình cũng phải tự khắc chế.

Không thể bởi vì là bạn trai cô mà bị được ưu đãi, xem nhẹ sự tôn trọng này được.

Chính bởi vì là người yêu của cô nên muốn để cô càng thêm thể diện.

Sơ Ninh yên lặng ba giây, buông tay ra, cô không nói lời nào, trong lòng ấm áp.

“Nhưng mà anh có thể ôm em một cái.” Hai tay Nghênh Cảnh vòng lấy eo cô, dùng sức kéo cô vào trong ngực, âm điệu biến đổi: “Ninh nhi, anh yêu em.”

Sơ Ninh gật đầu: “Không tệ, lời này có thể tin.”

Hai người cùng nhau cười lên.

Sau khi nói rõ, tâm tư đã được buông lỏng, không thấp thỏm xoắn xuýt nữa, rất nhẹ nhõm. Nghênh Cảnh mở rộng cửa phòng ngủ sau đó chơi đùa với những mô hình bảo bối. Sơ Ninh ngồi trên giường đung đưa chân.

“Đúng rồi, chị của anh …. Thôi bỏ đi.”

“Muốn hỏi cái gì?” Nghênh Cảnh cúi đầu, tinh tế quan sát thân máy bay: “Hỏi đi, không sao cả.”

“Tối nay lúc ăn cơm, em cảm thấy mối quan hệ giữa chị và mẹ của anh không tốt lắm, có phải không?”

Sơ Ninh thận trọng, mắt nhìn cậu hơi nghi hoặc. Thôi Tĩnh Thục là người mẹ hòa nhã, thân thiết, thậm chí lúc nói chuyện với con rể cũng rất tự nhiên. Chỉ có việc nói chuyện với Nghênh Thần rất ít. Nói như thế nào đây, Sơ Ninh cảm thấy, bà hơi sợ đứa con gái này.

Suy nghĩ một lúc, Nghênh Cảnh bình tĩnh nói: “Anh và chị anh, không phải ruột thịt.”

Sơ Ninh kinh ngạc: “Hả?”

“Mẹ của chị anh qua đời vì bệnh ung thư năm 94.”

Giật mình, chẳng trách.

Nhất thời lòng Sơ Ninh hơi mơ hồ, Nghênh Cảnh nghiêng đầu, va chạm ánh mắt cô, cậu cười: “Ánh mắt gì vậy, hoài nghi, ghét bỏ.”

Sơ Ninh liếc mắt: “Thật là trùng hợp, nhà em cũng vậy.”

Nghênh Cảnh vui vẻ: “Hừm!”

“Nhưng mà tình huống của nhà em không hài hòa như nhà anh.” Sơ Ninh mím môi, cuối cùng vẫn cho cậu một liều thuốc dự phòng.

“Nhà em, không, là nhà của chú Triệu, quan hệ hơi phức tạp. Mẹ em và dì không giống nhau, bà ấy” Sơ Ninh ngừng một lúc, lặp đi lặp lại từng chữ.

Nghênh Cảnh nghiêm trọng hơn, bỏ đồ trong tay xuống, lấy một cái ghế đến ngồi đối diện cô, độ cao hai người ngang nhau, mặt đối mặt, ánh mắt cậu ôn hòa, bao dung. Không ép buộc, lẳng lặng chờ cô thổ lộ hết tâm tình.

“Mẹ em là người rất trọng sĩ diện, ai bà ấy cũng thuận theo, dường như không có lập trường của bản thân. Hi vọng người khác hài lòng, không bị người ta chỉ trích, tích lũy từng ngày, tích cách càng trở nên cố chấp hơn.” Sơ Ninh cẩn thận dùng từ, rất thẳng thắn: “Hơn nữa, lúc trước em giúp Phùng Tử Dương giấu diếm chuyện của bọn họ, quả thật là bọn em không đúng.”

Lòng Nghênh Cảnh khó chịu, đặc biệt kiên cường uốn nắn: “Không phải “bọn em”, là “em” và “anh ta””.

Sơ Ninh nâng khóe miệng: “Là em và anh ta không đúng.”

Lúc này Nghênh Cảnh mới hài lòng, ra hiệu cho cô tiếp tục.

“Bà ấy quan tâm đến tình cảm của em, đồng thời nhìn người luôn có quy tắc của bản thân nên có thể anh khó mà tiếp nhận.”

Từ trước đến nay Sơ Ninh đều nói chuyện rất thẳng thắn, không che dấu, cô nhìn cậu: “Cho nên anh thật muốn đi gặp người nhà của em sao?”

Vẻ mặt Nghênh Cảnh tự nhiên: “Có thể không gặp sao?”

Sơ Ninh thật muốn vậy: “Ừ. Chúng ta nói rồi, sau này có cơ hội hẳn hay.”

“A, anh bị em bao nuôi.” Nghênh Cảnh nghiêm túc định nghĩa: “Đương kim vô địch thế giới trẻ tuổi, đẹp trai bị nữ giám đốc bẫy tình, đùa bỡn trong tay.”

Sơ Ninh cười một hồi, đưa tay đẩy: “Có bệnh.”

Nghênh Cảnh như con lật đật, đẩy đi lại bắn trở về, nói: “Đừng nghĩ lung tung, anh muốn gặp mẹ vợ.”

Vẻ mặt tươi cười của Sơ Ninh dần biến mất, ngón tay cuộn tròn: “Ấm ức cho anh.”

“Ấm ức cho anh, cũng không thể để em mang ấm ức.” Nghênh Cảnh cọ xát mặt cô: “Ninh nhi, anh sẽ cố gắng, để em được sống theo ý mình.”

“Tin tưởng anh.”



Mặc dù đã nói rõ nhưng Sơ Ninh vẫn tâm sự trùng trùng. Trở về từ Hạnh Thành, bên trường học có một đống việc gấp cần Nghênh Cảnh xử lý, cho nên thời gian đến nhà thăm hỏi được dời lại đúng như ý cô.

Sơ Ninh trở về nhà họ Triệu một chuyến nói vài lời nhắc nhở với Trần Nguyệt.

Đúng như dự đoán, Trần Nguyệt phản ứng kịch liệt, hơi chống đối: “Sơ Ninh, con ngày càng quá đáng!”

“Con có bạn trai mà quá đáng sao? Vậy trước đây cùng Phùng Tử Dương, mẹ còn thúc đẩy cái gì vậy?”

Sơ Ninh làm người không nhường ai, chỉ là những lời không tốt này lập tức đâm trúng nhược điểm của Trần Nguyệt.

Bà giận dữ: “Con còn dám nhắc!”

Sơ Ninh chắc lưỡi một cái, không thua thế: “Sao con không dám nhắc? Đây là việc của con, sao nào? Con cũng không nợ ai.”

Một câu “Đây là việc của con” triệt để đâm vào Trần Nguyệt.

“Việc của con? Mẹ lớn như vậy rồi, ai nuôi con? Ai cho con đi học? Hả? Hả?”

Cha mẹ điều như vậy, nói ba câu thì không rời công lao dưỡng dục, tuy nói ân tình này là thiên lý nhưng Sơ Ninh nghe đến chói tai, cô thờ ơ nói: “Cha con một mình kiếm tiền cũng rất mệt.”

Mặt Trần Nguyệt tái nhợt, ngón tay run run, vô lực phản bác.

Bầu không khí căng thẳng, Sơ Ninh quay đầu chỗ khác, thực ra cô cũng không muốn khiến cục diện căng thẳng nên ngữ khí nhẹ đi: “Ngày mai, Nghênh Cảnh đến thăm mọi người, con cũng không trông cậy mẹ nhiệt tình nhưng thái độ đối đãi khách, tối thiểu mẹ cũng phải biết.”

“Mẹ không gặp.”

“Mẹ hi vọng cả đời con cô độc đúng không?”

“Có thể tùy tiện chọn một người.”

“Trời ạ, bây giờ mẹ mở tin tức ra xem đi, người ta vừa đoạt giải quán quân đó!”

“Quán quân đầy đường, có gì mới lạ?”

“Mẹ đúng là hung hăng càn quấy!”

“Mẹ thấy con là não bị nhúng nước!”

Một trận này của hai mẹ con đúng là oanh liệt.

Trần Nguyệt có lý nói: “Một học sinh nghèo, lại còn nhỏ hơn con, không trưởng thành, không hiểu chuyện, sau này con sẽ thiệt thòi.”

“Ha, bại lộ rồi, chữ thứ ba mới là ý nghĩ chân thật của mẹ, nói lại lần nữa đi.” Sơ Ninh cũng hùng hổ dọa người.

“Nghèo, chính là nghèo, đàn ông nghèo sẽ chết đói, về sau con sẽ chịu thiệt.”

“Quả thực mẹ không nói lý gì cả!”

“Con mới bị thiếu não đó!” Trần Nguyệt chỉ vào khóa cửa: “Ngày mai mẹ sẽ đổi nó đi.”

Cuộc đối thoại đầy hung ác thật sự làm tổn thương tình cảm, trong nháy mắt, Sơ Ninh rất uất ức.

Cô khẽ cắn môi, hốc mắt đỏ lên: “Mẹ, con đã hai mươi sáu tuổi rồi, còn mấy năm nữa đến hàng ba rồi, con đi đâu để tìm được người mình thích đây?”

Lời nói bén nhọn nhưng yếu thế hơn.

Trần Nguyệt cũng khẽ giật mình, thật không ngờ cô sẽ khóc.

Giận tái mặt nhưng không nói lời nào, không bộc lộ thái độ là sự nhượng bộ tỉnh táo nhất của bà.

Bầu không khí giằng co.

Một âm thanh nhàn nhạt tản ra: “Ha, ầm ĩ gì vậy?”

Nhìn lại, không biết Triệu Minh Xuyên từ đâu đi đến, người cao, áo sơ mi xám, quần tây, một bộ dáng tuấn lãng. Anh còn cầm trên tay trái, tay phải ba bốn bộ đồ.

Triệu Minh Xuyên như người không biết chuyện gì, vẫn là bộ dáng cao ngạo cuồng vọng, một lòng trầm mê bản thân mình, nâng cánh tay lên hỏi: “Bộ nào đẹp?”

Sơ Ninh: “…”

Triệu Minh Xuyên giương mắt, không vui: “Ngày mai không phải bạn trai nghèo của cô đến sao? Nhà họ Triệu luôn đối xử hòa nhã với mọi người, tôi chưa từng nói suông.”

Trần Nguyệt: “….”

“Mặc màu đen hay màu xám?”

Sơ Ninh, Trần Nguyệt: “….”

Thật lâu không nói lời nào, Triệu tổng nổi điên, vứt toàn bộ quần áo xuống đất: “Câm đúng không! Muốn gặp hay không.”

Mẹ nó, làm chỗ dựa cho cô mà cô như người chết.

Triệu Minh Xuyên lười phản ứng, một tay bỏ vào túi, lạnh nhạt xoay người đi.

Lúc này Sơ Ninh mới kịp phản ứng, đuổi theo, hai tay dang ra cản anh lại: “Màu đen! Anh mặc màu đen đẹp?”

“Đẹp chỗ nào?”

“Đẹp mắt!”

Triệu Minh Xuyên khẽ nhếch khóe miệng, giống như đã hài lòng.

“Ngày mai mấy giờ?”

“Giờ cơm tối.”

“Được, địa điểm tôi lo.”

Trần Nguyệt đứng một bên, bóng ma tâm lý lớn như là nửa đất nước Trung Quốc vậy.

Bên này hai anh em kẻ xướng người họa, quan hệ tốt như vậy từ khi nào?

Giải quyết dứt khoát.

Ván này, không thể không đi.