Sơ Ninh sờ lên sau gáy của cậu, lưng chống trên vách tường có chút lạnh, cô nhẹ nhàng ai một tiếng, Nghênh Cảnh liền kịp thời phản ứng, đỡ lên eo cô, buông người lỏng ra một chút.
“Sao anh lại đến đây?” Sơ Ninh nhìn thời gian, vừa tra hỏi lại vừa bất động thanh sắc mà chui ra khỏi cánh tay cậu.
“Tàu cao tốc, chuyến lúc 20:30.” Ánh mắt Nghênh Cảnh dán lên bóng lưng cô.
Sau nhiệt tình, kỳ thật lúc này vẫn có chút xấu hổ.
Sơ Ninh mặc chính là áo ngủ hai dây màu đen, mùa hè nha, ở nhà một mình rất thoải mái, cũng không biết Nghênh Cảnh sẽ đến. Eo thon theo váy mà động đậy, phía dưới là hai chân thon dài trắng mịn, đi chân trần, lắc lư lắc lư.
Ai! Hoa mắt!
Sơ Ninh vào phòng ngủ, lúc quay ra, đã trùm lên trên người một chiếc áo sơ mi trắng.
“Lần sau không cho như thế này nữa.” Cô túm tóc ở trong cổ áo ra, buộc đuôi ngựa đơn giản, hỏi Nghênh Cảnh: “Ăn cơm chưa?”
“Chưa ăn, vì đi xe đó.”
Sơ Ninh rũ tay xuống, nhìn nhìn phòng bếp, nói: “Trong nhà cái gì cũng không có, mang anh ra ngoài ăn.”
Nghênh Cảnh nhìn chằm chằm vào quần áo của cô, “Đổi quần áo đi.”
Sơ Ninh cúi đầu nhìn, “Tại sao?”
“Quá ngắn.” Cậu khó chịu quay đầu, nhỏ giọng nói.
Sơ Ninh: “...”
Nhưng cô vẫn thuận theo ý cậu mà đổi một chiếc váy dài đến mắt cá chân, hai người cùng đi ra ngoài. Đưa cậu đến quán mì thường ăn, mùa hè ban đêm quán làm ăn tốt, bia rau trộn đều mang lên. Ông chủ Chu Tiểu Cường quen biết Sơ Ninh, còn cho thêm không ít mỳ, vui tươi hớn hở mà cho thêm mỗi người một quả trứng muối.
Nghênh Cảnh đói bụng, ăn cái gì cũng ngon.
“Anh ăn chậm một chút.” Sơ Ninh lại đưa cho cậu ly coca, Nghênh Cảnh nhìn cũng không nhìn, “Anh không uống coca.”
“Đổi tính rồi? Trước kia không phải rất thích sao?”
“Không phải em nói, uống coca teo tinh hoàn sao?”
Sơ Ninh sững sờ, không quá mẫn cảm. Trọng điểm hoàn toàn không nằm ở hai chữ kia, cười đến không nói được: “Em nói đùa, không có căn cứ khoa học.”
“Anh không biết, chỉ cần là em nói, chính là căn cứ.” Đũa dừng ở giữa không trung, Nghênh Cảnh nhìn cô, nhíu mày: “Em ăn trứng gà kiểu gì vậy?”
“Hả?” Sơ Ninh cúi đầu cắn một miếng, nói: “A, từ nhỏ em đã không ăn lòng đỏ trứng.” Sau đó đũa khẽ kẹp lòng đỏ trứng vàng óng rơi ra.
Nghênh Cảnh đưa đũa kẹp lấy, trực tiếp gắp từ bát của cô đưa lên miệng.
“Đừng lãng phí.”
Sơ Ninh trách móc nói: “Em đã ăn qua, anh không chê bẩn?”
Nghênh Cảnh đầu óc thẳng tuột, nhìn cô một cái, nói: “Khi nãy anh hôn em, em còn ăn đầu lưỡi anh đó, sao em không chê bẩn?”
Sơ Ninh lập tức đứng lên, tay vượt qua mặt bàn che miệng của cậu, “Quá đáng.”
Nghênh Cảnh liền lùi về phía sau một chút, không để cho Sơ Ninh với tới, khoảng cách vừa vặn một đần ngón tay.
Cậu cười xấu xa, hơi nghiêng người về phía trước, ngậm lấy ngón trỏ của cô.
Thân thể Sơ Ninh đột nhiên run rẩy, bỗng nhiên ngồi trở lại chỗ cũ, hãi hùng khϊếp vía.
Nghênh Cảnh làm như không có chuyện gì, tiếp tục cúi đầu oai phong lẫm liệt mà ăn mỳ.
Đây là kiểu gì đây, còn có loại ham mê này.
Không để cho trầm mặc quá lâu, Sơ Ninh bình tĩnh lấy lại quyền khống chế cục diện, cô hỏi: “Bằng lái xe thi được chưa?”
“Ừm.”
“Đi, ăn đi, ăn xong dẫn anh đi tập xe một chút.”
Nghênh Cảnh ngẩng đầu lên, ánh mắt không thể tin được, “Tập xe gì?”
Sơ Ninh nói được thì làm được.
Nửa tiếng sau, Nghênh Cảnh chạy chiếc xe BMW của cô ra khỏi nhà để xe.
“Tập ở ngay trên đường này một chút.”
Nghênh Cảnh khống chế tay lái, coi như ổn định.
Ánh đèn xa gần biến hóa, đèn chuyển hướng sớm bật lên, khống chế tốc độ khi qua xe, đều đâu vào đấy. Sơ Ninh nhìn cậu mấy phút, trong lòng liền có điểm số, nói: “Đổi làn xe, rẽ phải, lên cao tốc.”
Trên đường cao tốc dòng xe cộ như phun trào, thỉnh thoảng còn có xe vượt đường.
Dù sao cũng vừa mới thi bằng lái, Nghênh Cảnh trong lòng có chút sợ hãi, “Đừng... được, tùy tiện luyện một chút.”
“Về sau phải lái xe ở những nơi đông người, đừng tránh đi, từ từ đến là được, luôn luôn nhớ phải phanh xe, chớ hoảng sợ, quen tay hay việc.” Sơ Ninh khi nói chính sự vẫn có bài bản hẳn hoi.
Có câu nói này, Nghênh Cảnh cũng bình tĩnh không ít, nhẹ ga chân, rầm rầm mà chạy vào đường cao tốc.
Người khác can đảm cùng cẩn trọng, lại là sinh viên khối A, đối với khống chế máy móc tự nhiên có ưu thế, lái hai vòng, Sơ Ninh cũng không quan tâm, quơ lấy điện thoại nhìn giờ. Tùy tiện nói chuyện, “Sau khi tựu trường có tính toán gì không?”
Nghênh Cảnh mới hiểu được, chỉ là hạng mục.
“Lưu trình kỹ thuật của bọn anh rất nhuần nhuyễn, bước kế tiếp, tính tế hóa, sửa đổi cùng cải tiến.”
“Thời gian?”
“Chừng hai tháng.”
“Chậm.” Sơ Ninh gọn gàng dứt khoát, “Tăng tốc tiến độ, qua tháng mười một, công ty xí nghiệp đều không có khuynh hướng tăng thêm kế hoạch mua sắm mới, nhất là mấy loại kỹ thuật này. Bận rộn hạch toán kế hoạch, chỉnh sửa lại các đơn đặt hàng để kết thúc năm, tìm nguồn thu mới, ra báo cáo năm. Lại chậm trễ, lại tới năm sau.”
Ngữ khí giải quyết công việc, kỳ thật cũng là bình thường, nhưng tình cảnh này, có chút sát phong cảnh.
Nghênh Cảnh còn đang đắm chìm trong tâm tư thiếu nam tiểu biệt thắng tân hôn, nghe nói như thế, có chút không vui.
“Cái này cũng không thể đẩy nhanh tốc độ, nhiều dấu hiệu nhỏ cần phải xác định và đánh giá đi đánh giá lại, mà cũng không phải thao tác của máy móc, phải động não.”
“A, anh còn muốn từ từ?”
“Vậy cũng không gấp được.”
Sao có thể từ từ chứ.
Chi phí giai đoạn trước đã nhập rất nhiều, hơn nửa năm này qua đi, từ đông vào hạ, từ không có gì cả đến bây giờ dần dần có khởi sắc, nói trắng ra là, đây đều là hư ảo, không chỉ có là đứng trên lập trường của cô, ngay cả công ty mà nói, chu kỳ mới nhập cũng đã rất dài.
Có việc nói việc, cũng không thể dựa vào tình cảm để đi đầu tư, dù sao cũng phải kiếm tiền đúng không.
Nhưng lời này, chỉ đảo quanh một vòng trong lòng Sơ Ninh, đến cùng cũng không nói với Nghênh Cảnh.
Cô khẽ than nhỏ, cũng coi như thăm dò tính cách của cậu, có chút cứng ngắc, khi có chút biểu thị kháng cự, tuyệt đối không thể tiếp tục, phải từ từ mà đến. Nói thật, lấy nhu thắng cương không phải là phong cách của Sơ Ninh, nhưng...
Đối phương là cậu, được thôi, dỗ dành thì dỗ dành vậy.
Trong xe lâm vào yên tĩnh.
Trong khoảng thời gian ngắn, lại có chút ý tứ âm thầm so tài.
Nghênh Cảnh ngắm cô từ kính chiếu hậu vài lần, trong lòng cũng rất ảo não.
Tự trách mình lắm miệng làm cái gì, nhìn xem, lại làm cho người ta không thoải mái rồi.
Xe chạy xuống cầu vượt, tại đèn xanh đèn đỏ để rẽ phải, có rất nhiều xe, tay lái cậu bất ổn, do dự giống như xoay loạn. Sơ Ninh nhanh chóng vươn tay, đè lên tay của cậu, thấp giọng: “Đừng loạn, ổn định, anh đang đi dạo, chậm rãi xoay.”
Nghênh Cảnh lại đột nhiên, lòng bàn tay chụp lên mu bàn tay của cô, vừa dùng lực, liền nắm chặt.
Sơ Ninh khẽ giật mình, mới hiểu được, người này nha, là khôn lỏi.
Nghênh Cảnh một tay khống chế tay lái, trơn tru điều khiển xe nhập làn bên phải chờ đèn xanh.
Hai người cầm tay, từ trên tay lái để xuống, vững vàng mà đặt vào đùi cậu.
Vải lanh mỏng manh, ngăn không được nhiệt độ cơ thể.
Nghênh Cảnh quay đầu nhìn cô, trong xe tối, ánh sáng bên ngoài, ánh sáng sau lưng, bên trong ánh mắt của cậu như những ánh sao vì say mà rớt xuống.
“Anh biết rồi, anh sẽ tăng nhanh tiến độ.” Cậu thành khẩn nói.
Ánh mắt kia, giống như đứa trẻ nhận sai, Sơ Ninh cong khóe miệng, nhéo nhéo đầu ngón tay của cậu, “Không có chuyện gì, theo tiến độ của anh mà làm là được, anh cứ làm, những vấn đề khó khăn em sẽ giúp anh giải quyết.”
Nghênh Cảnh nhếch khóe miệng, muốn nói em đúng là nữ hán tử, nhưng lại sợ làm bầu không khí cứng rắn, liền nuốt mấy lời nói đau lòng lại.
Sơ Ninh chợt nói, “Ngày mai hai chúng ta ra ngoài dạo chơi?”
Nghênh Cảnh nghiêng đầu, “Hả?”
“Anh nghỉ hè cũng không nghỉ ngơi chút, đằng trước cố gắng thi đấu, sau lại học thi bằng lái xe, mang anh ra ngoài chơi một chút.” Sơ Ninh cười lên, mặt mày thanh tú, lại thêm phần quyến rũ.
Nghênh Cảnh lời ít ý nhiều, “Hẹn hò?”
Cái từ này, quá có cảm giác nghi thức.
Sơ Ninh sửng sốt một chút, loại cảm xúc vừa vui sướиɠ vừa ngượng ngùng từ đáy lòng dâng lên, càng muốn giả bộ trấn định, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hàm hồ đáp ứng một tiếng, “Ừm.”
Hai người không ai nhìn ai.
Nhưng một chữ ừm, đủ để làm cả hai tươi cười, bóng dáng in lên bên trên cửa kính.
Đều rất đẹp!
Ban đêm, Nghênh Cảnh tự nhiên ngủ ở nhà Sơ Ninh.
Mặc dù cậu cũng không phải lần đầu tiên ngủ ở đây, nhưng đó là trước kia, hai người là quan hệ hợp tác thuần khiết, bây giờ không giống như vậy, tính chất thay đổi, không khí cũng trở nên kỳ lạ. Nghênh Cảnh tắm rửa trong phòng tắm, đứng dưới vòi hoa sen suy nghĩ hồi lâu, một hồi lại lo lắng biểu hiện của mình không tốt,.. A phi phi phi, mọi chuyện còn chưa ra gì đâu!
Ào ào tiếng nước dội trên người, tay trái Nghênh Cảnh chống lên vách tường, tay phải thì xoa sữa tắm. Lau hồi lâu, cảm thấy mùi vị thật dễ ngửi, nâng một đám bọt lên mũi khẽ ngửi, không sai, là mùi của bạn gái cậu.
Tâm trạng thay đổi trăm lần của cậu, nữ chính ở bên ngoài không hề biết.
Sơ Ninh đối với phương diện này không có suy nghĩ đột xuất như vậy, cô làm chuyện của mình, không khác bình thường là mấy. Nghênh Cảnh lần này đến, balo vất trên sô pha, trước khi tắm rửa mở ra lấy quần áo, đồ đạc nhỏ nhặt rơi đầy ghế.
Có gel chống muỗi, khăn giấy, sữa Mộc Đường, vé cao tốc từ Hạnh Thành đến Bắc Kinh...
Sơ Ninh thu lại cho cậu từng cái vào ba lô, cầm một lọ bằng tiếng anh nhìn hồi lâu, ha, nước hoa dành cho nam! Đủ lẳиɠ ɭơ.
Sơ Ninh nhíu nhíu mày, cầm lấy xịt xịt ra ngoài không khí hai lần, lại dùng tay phẩy phẩy.
Không tồi, là mùi vị của bạn trai cô.
Chỗ mê người nhất của tình cảm, không phải là sinh ly tử biệt, cũng không phải là ngược luyến tình thâm, mà là gặp gì biết nấy, lâu ngày sinh tình, chi tiết nhỏ mà làm lòng người ngứa ngáy.
Sơ Ninh tâm tình vui vẻ, đều thu vào, lại kéo khóa ba lô lên, túi bên cạnh cũng mở ra, ánh mắt cô lướt qua, liền thấy một tấm danh thϊếp kẹp ở trong đó.
Thϊếp vàng chữ Khải tiêu sái phiêu dật, hai chữ: Đường Diệu.
Nội dung danh thϊếp ngắn gọn, chữ nổi, cũng chỉ có một dãy số điện thoại, là số cá nhân.
Tay Sơ Ninh, cứ như vậy dừng giữa không trung.
Cái này rõ ràng là đồ tùy tiện nhét vào, ý vị như thế nào?
Ý nghĩa, Nghênh Cảnh cùng với chủ nhân tấm danh thϊếp này, gần đây từng có liên hệ.
Sơ Ninh thần sắc không rõ, ngưng thần yên tĩnh, cuối cùng, kéo khóa lên, lặng yên mà đặt ba lô vào sa lon.
Nghênh Cảnh tắm rửa xong, trông thấy Sơ Ninh đang khom người, đưa lưng về phía mình, trải một tấm chăn trên sa lon.
Cô đã thay đổi quần áo ở nhà, vẫn là chiếc áo thun màu trắng kia, hình dạng sống lưng với những xương hình hồ điệp ẩn ẩn, mắt cá chân còn đeo một chiếc lắc, bên trên còn có chuông nhỏ, khi khẽ động, nó liền vang lên đinh đinh.
Chân chính hoạt sắc sinh hương, nhẹ nhàng thoải mái.
Nghe thấy âm thanh, đầu cô cũng không quay lại, “Tắm xong rồi? Em trải cho anh đệm, điều hòa không khí anh mở quá thấp, coi chừng bị lạnh.”
Trên tóc Nghênh Cảnh vẫn còn những giọt nước chảy xuống, cũng không buồn lau, liền ôm cô từ phía sau.
Hai tay ôm eo cô, sau đó ôm chặt.
Một giọt nước rơi trên cổ, Sơ Ninh nói nhẹ: “Lạnh”. Liền hơi nghiêng đầu, thấp giọng hỏi: “Sao không lau khô tóc?”
“Lạnh hả?” Nghênh Cảnh hỏi.
Đại khái là khoảng cách quá gần, âm thanh tự nhiên mang thêm lực, trầm thấp nặng nề.
Sơ Ninh cũng ừm, rất nhẹ.
Sau đó cổ nóng lên, nụ hôn tinh tế dày đặc của cậu rơi xuống. Đầu lưỡi vươn ra, giống như chú cún mà liếʍ cô. Vẫn không quên nói chuyện: “Anh liếʍ cho em nóng.”
Một cái không đủ, cái thứ hai, cái thứ ba, nóng cái gì mà nóng, Sơ Ninh ngứa muốn chết, cười tránh đi, đột nhiên tăng thêm lực, đẩy mạnh cậu về sa lon. Nghênh Cảnh bị đẩy đến nỗi kêu đau, “Tối nay em ăn rau chân vịt à?”
Sơ Ninh giơ chân lên, đạp vào bắp chân cậu một cái, cười nói: “Bản thân yếu còn trách em?”
Nghênh Cảnh khẽ nhướng mày, “Ai yếu!”
Âm thanh lớn, còn tưởng là thật. Sơ Ninh giơ hai tay thở dài, ngữ khí chịu thua: “Sai, sai, là em sai.”
Sắc mặt Nghênh Cảnh hoà hoãn, giống như giải thích: “Thân thể anh rất tốt, một năm bốn mùa không bệnh, không biết truyền nước là gì.”
Sơ Ninh cười cười, lòng bàn tay cọ xát mặt cậu, mắt lưu luyến, “Được, em biết rồi, anh ngoan đi. Ngày mai dậy sớm, đêm nay ngủ sớm một chút.”
Nghênh Cảnh thần sắc nghiêm túc: “Anh ngủ một mình?”
Sơ Ninh phập phồng không yên, lại nhẹ nhàng đạp cậu một cái, “Thành thật một chút cho em.”
Nghênh Cảnh ngồi phịch trên ghế sa lon, hai chân mở ra, cười không giấu được đắc ý.
Một đêm này, phòng khách, phòng ngủ, cách một cánh cửa,
Hai người, một đêm ngon giấc.
**
Ngày kế tiếp trời sáng choang, Sơ Ninh dậy sớm, nhưng hồi lâu vẫn không ra ngoài.
Có dùng một chiếc bút búi tóc lên, búi tóc hơi lỏng nhưng cũng không rơi ra, khuôn mặt xinh đẹp dưới ánh nắng ban sáng, tươi mát mỹ lệ vô cùng. Nhưng giờ phút này cô đang cau mày, kéo tủ quần áo ra, đứng ngẩn người.
Hẹn hò.
Hẹn hò đó....
Hẹn hò nên mặc cái gì?
Cái này?
Cô lấy ra một bộ lễ phục màu đỏ, kiểu dáng hơi phồng, rất hoa mỹ.
Ai, cũng không phải đi thảm đỏ. Bỏ đi.
Vậy cái này?
Âu phục màu trắng, màu sắc thì khá trung tính, nhưng lại là kiểu bó ngực, ai, làm gì vậy.
Sơ Ninh một tay ném đi, quần áo bay lên trên giường.
Con gái chung quy đều thích chưng diện, quần áo vĩnh viễn là không đủ, cô cũng không phải là ngoại lệ. Tủ quần áo là thiết kế theo chỉ dẫn, nguyên một mặt tường đều làm ngăn tủ, lại phân loại, quần áo thường ngày, trang phục thông dụng, có cả lễ phục.
Có thể nhiều quần áo, nhưng bây giờ cô đang hối hận mình mua quá ít.
Tìm tìm tìm, làm sao không có bộ nào thích hợp vậy.
Ngàn tuyển vạn chọn, cuối cùng cô vẫn quyết định mặc chiếc váy liền thân màu xanh lam. Cái váy này là tơ lụa tổng hợp, nhìn trơn bóng, mặc trên người còn rất có hương vị quyến rũ. Mác còn chưa kịp xé, năm ngoái cô đi Pháp công tác, dạo phố nên mua.
Xoay trái xoay phải ba vòng trong gương, trong lòng Sơ Ninh lại cảm thấy không thích hợp.
Có phải quá hiền thục hay không?
A! Rộng rãi trong sáng.
Tất cả những lo lắng sáng sớm hôm nay, tất cả đều là vì hai chữ này – thành thục.
Nghênh Cảnh đang ở độ tuổi thanh niên thịnh khí triều dương, tuấn tú sáng sủa. Bản thân mình thì sao, trong lòng Sơ Ninh yên lặng mà đếm ngón tay... Lớn hơn cậu 3 tuổi bảy tháng 10 ngày. Bốn bỏ lên năm liền chính là 4 tuổi.
Bốn tuổi là khái niệm gì?
Đổi lấy ngày thường không cảm thấy, đến mấy năm sau liền rõ ràng, khi cậu hai mươi sáu, mình đã ba mươi. Khi cậu ba mươi sáu, mình đã bốn mươi.
Cái tính toán này, làm cho Sơ Ninh hơi sợ, tranh thủ thời gian đổi chiếc váy này, nhét nó vào tủ quần áo. Thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, trắng nõn mềm mại, chỉ có một bộ đồ lót màu đen, xuân quang vô hạn.
Sơ Ninh hạ quyết tâm, thay đổi thành áo thun cùng với váy bò, lại đi một đôi giày bệt là ok. Cô thả tóc ra, đứng trước gương mà bện tóc, thành một đầu công chúa xinh đẹp.
Cũng là rực rỡ đến nói không thành lời.
Nhưng người đi làm phong cách thường ngày mình không am hiểu, liền lộ ra cảm giác mới mẻ.
Mỹ nhân trong gương, ngũ quan tinh xảo, ôn đạm thong dong, mặt mày lộ ra vài phần kiều mị của nữ nhân thành thục.
Khí chất xuất chúng, đã gặp qua là không thể quên được.
Cô còn khá hài lòng, lại trang điểm nhẹ, tô son, mở cửa đi ra ngoài.
Đυ.ng mắt với Nghênh Cảnh mới từ phòng bếp uống nước đi ra.
Vừa nhấc mắt, hai người đều sững sờ.
Sơ Ninh tập trung nhìn vào, chớp chớp mắt: “Anh, anh sao lại mặc như vậy?”
Nghênh Cảnh cũng đồng thanh: “Sao em lại...”
Chữ “mặc như thế” bị nuốt trở vào, mắt sáng lên, nghĩ một đằng nói một nẻo mà tán thưởng: “Đẹp chết mất.”
Sơ Ninh trong lòng như được rót mật, cười hỏi: “Xinh đẹp vì sao lại chết? Bị ai gϊếŧ chết?”
Nghênh Cảnh hé miệng, dắt tay của cô, tại bên tai cô mà trầm thấp dỗ dành: “Anh bị em gϊếŧ chết, từ lúc thích em, anh chính là chết.”
Nói xong, nụ hôn nóng hầm hập rơi trên má cô.
Sơ Ninh đánh giá cậu từ đầu đến cuối, áo polo màu xanh đậm, quần tây vải lanh, sơ vin, còn đeo thắt lưng da rắn LV.
Chính là phong cách thương nhân thành thục.
Sơ Ninh dở khóc dở cười, đây cũng không phải là lần đầu cậu mặc phong cách như vậy.
Nghênh Cảnh yên lặng quay đầu đi chỗ khác, “Em đừng cười.”
Sơ Ninh trêu ghẹo: “Vì sao lại đổi phong cách?”
Nghênh Cảnh trông mong mà quay đầu lại, hỏi lại cô: “Không phải em cũng đổi phong cách sao, vì sao, vì sao?”
Sơ Ninh bình tĩnh cười một tiếng, hai bàn tay ôm lấy cổ cậu, ghé vào lỗ tai cậu nói khẽ: “Anh vì cái gì, thì em vì cái đó.”
Pháo hoa trong lòng Nghênh Cảnh nổ “Bùm” một cái, ngân quang vang dội, chói lọi lấp lánh.
Một ngày này, hai người như những cặp đôi yêu nhau bình thường, xem phim, chơi game, đi dạo, ăn tối.
Từ khắc chế nắm tay, đến lớn mật ôm eo, lại tùy tiện hôn.
Một ly nước, hai người cùng nhau uống, một cây kem, hai người cùng nhau ăn, khóe miệng có socola, cũng không cần lấy khăn tay, Nghênh Cảnh cúi người, lắc lắc ngón tay Sơ Ninh, nụ hôn mềm mại tinh tế của con gái lại hôn lên.
Đầu lưỡi ôn nhu, không mấy giây, socola liền không còn.
Bóng đêm mới lên, Tứ Cửu Thành hóa thành ráng chiều, phảng phất như vĩnh viễn không có cuối cùng, lại là một đợt ồn ào mới.
Ăn cơm tối xong, hai người ngồi trong xe, nghe tiếng nhạc trong radio, mở cửa xe, gió đêm khô ráo thổi đến.
Hai tay nắm chặt, không nói tiếng nào, cũng không cần lên tiếng.
Nghênh Cảnh nắm tay cô chỉ chỉ.
“Hả?” Sơ Ninh nghiêng đầu, ánh mắt vừa đối mặt, biết nên làm cái gì.
Cô ấn cửa sổ xe lên, giống như là thay đổi không gian càng hẹp hơn, cánh cửa sổ vừa khép, bên trong phong cảnh kiều diễm.
Sơ Ninh một tay ôm lấy cổ Nghênh Cảnh, hạ thấp người xuống, đưa môi chính mình lên.
Môi răng thắm thiết, dịu dàng ôn nhu.
Hôn hôn, Nghênh Cảnh có chút chịu không nổi, cậu ỷ vào tay dài, đưa qua ấn nút – ghế lái liền ngửa về phía sau, dần dần nằm ngang.
Đồng thời, cậu từ ghế phụ vượt qua, nằm trên người cô, ôm chặt Sơ Ninh vào trong lòng.
Tay không thành thật, thuận theo vạt áo của cô mà một đường đi lên, trời, sao cô ấy có thể mềm mại đến như vậy.
Một giây cuối cùng, lý trí Sơ Ninh quay về, kéo tay cậu lại.
Nghênh Cảnh cũng lấy lại tinh thần, ghi nhớ là đang ở trong xe, hoàn cảnh không thích hợp.
Luống cuống, bầu không khí đột ngột thay đổi.
Hai người ai ngồi chỗ nấy, ngồi thẳng lưng, bình phục tâm thần. Nghênh Cảnh trong lòng khô nóng, cho nên lúc từ ghế lái mà ngồi vào ghế phụ, động tác không lưu loát, chạm phải cánh tay phải Sơ Ninh.
Một dấu giày màu xám, cũng chính là miêu tả chính xác tâm trạng của hai người lúc này.
Làm chuyện xấu rồi, tim đập thịch thịch thịch.
Đợi hô hấp bình ổn, Sơ Ninh không tự nhiên mà hắng giọng một cái, phá vỡ cục diện xấu hổ, từ ngăn đựng đồ bên cạnh lấy ra một cái hộp đưa cho cậu.
“Cho anh?” Âm thanh Nghênh Cảnh có chút khàn khàn.
“Ừm.”
Mở ra xem, một chiếc đồng hồ nam màu xám nhạt.
Nghênh Cảnh nhìn mừng rỡ, hồi lâu mới nhìn rõ nhãn hiệu.
.... Gần sáu chữ số đó.
Sơ Ninh đặc biệt bình tĩnh mà nói một câu: “Thích không?”
Nghênh Cảnh đè cảm giác ngũ vị tạp trần trong nháy mắt xuất hiện, giả bộ đùa giỡn hỏi: “Là thù lao vừa rồi?”
Sơ Ninh cười, mặt mày cong cong, nhìn cậu: “Vậy anh còn rất đắt đó.”
Nghênh Cảnh nhíu mày, “Đúng, chính là đắt như vậy.”
Bầu không khí trong xe tăng nhiệt, ôn nhu lại xuất hiện.
Sơ Ninh đưa ngón trỏ ra, nhẹ nhàng ấn một cái vào mi tâm của cậu, trong giọng nói là sự cưng chiều mà cô chưa từng phát hiện: “Biết táng gia bại sản vẫn muốn mua cho anh.”
Hai người nhìn nhau cười một tiếng.
Về đến nhà là mười giờ rưỡi.
Sơ Ninh chơi mệt rồi, đi tắm trước.
Đợi tiếng nước phòng tắm ào ào vang lên, Nghênh Cảnh mở điện thoại ra ấn vào ứng dụng ngân hàng Phố Phát, điền mã số vào, đăng ký tài khoản.
Người dùng: Nghênh Cảnh.
Số thẻ: 6200xxxx
Số dư: Sáu vạn tám.
Nghênh Cảnh lại rời khỏi ứng dụng, nhập vào tài khoản ngân hàng Kiến Thiết.
Số dư còn lại: Bảy ngàn sáu.
Cậu ngồi xếp bằng trên mặt đất, cầm máy tính ấn nửa ngày, cuối cùng lông mày nhăn lại, nhìn đồng hồ đeo tay trên bàn một chút, lại nhìn hình ảnh mông lung trong phòng tắm, lại nhìn tài khoản của chính mình.
Bạn gái có nhiều tiền...
Áp lực rất lớn nha...