Thôi Tĩnh Thục hỏi, “Chỉ ăn ít như vậy? Là không hợp khẩu vị sao?”
“A, không có.” Sơ Ninh chỉ vào sợi tròn màu bạc, “Ăn rất ngon, dì ơi, cái này là dì tự làm sao?”
“Đúng vậy, nhào bột mì, lên men, đều là dì tự làm. Tiểu Cảnh đó, kén ăn, không ăn vỏ bánh bao.”
“Khó trách, hương vị rất ngon.” Sơ Ninh tán dương, có thể nghe được là thực lòng, Thôi Tĩnh Thục vui mừng nhướng mày, ước chừng con gái nhà người ta muốn gầy, cho nên cũng không khuyên bảo, khẽ ngâm nga, sau đó hô to với tầng trên: “Lão Nghênh, nhanh lên một chút, cháo nguội hết rồi.”
Tiếng bước chân xuống cầu thang vang lên cộc cộc, Nghênh Nghĩa Chương bước xuống, âm thanh từ nhỏ đến lớn, “Đến rồi đến rồi.”
Thôi Tĩnh Thục để sủi cảo vào trong hộp cơm, hết cái này đến cái khác, động tác thuần thục, cất cao giọng: “Tiểu Cảnh, đợi lát nữa đi ra ngoài, con đem cho anh rể nhé.”
Vô cùng náo nhiệt, sinh hoạt bình thường của những gia đình bình thường.
Nghênh Cảnh lớn lên trong gia đình như vậy, thật thà chất phác, quang minh lỗi lạc, tích cực tiến lên.
Gia phong tốt đẹp là đây.
Đợi Nghênh Nghĩa Chương xuống lầu, Sơ Ninh cố ý lễ phép biểu hiện, thoải mái mà hàn huyên vài câu với ông.
Nghênh Nghĩa Chương cũng không ra vẻ kiêu ngạo gì, lời nói ra đều rất chân tình, cũng làm cho tâm tình khẩn trương lúc mới gặp đối với ông giảm đi không ít.
Mười phút sau, lính tháp tùng đến gõ cửa, chiếc xe Hồng Kong màu đỏ dừng trước cửa, Nghênh Nghĩa Chương hôm nay phải đi quân đội để mở họp chúc mừng ngày 8/1, chính là ngày kỷ niệm quân giải phóng Trung Quốc. Thôi Tĩnh Thục thu dọn bát đũa, lau dọn phòng ăn.
Sơ Ninh lúc này mới lên lầu.
Căn phòng ngủ thứ hai đang đóng, khi đi qua cô thả chậm bước chân. Bên trong giống như có mắt thần, “Cạch” một tiếng đẩy ra, một cánh tay vươn ra, trực tiếp kéo cô vào.
Cửa “Cạch” một cái đóng vào.
Sơ Ninh ngại âm thanh lớn, nhịn không được nhíu mày nhắc nhở, “Ai, đừng dừng sức thế, mẹ của anh còn đang dưới lầu đó.”
Nghênh Cảnh hai tay đặt trên cánh cửa, vây cô ở chính giữa, mắt đen nhánh, nhìn cô mà không nói lời nào.
Ánh mắt này ai còn có thể chịu đựng được.
Sơ Ninh dùng ngón trỏ chọc chọc mi tâm của cậu, “Tích --- thẻ nói chuyện.”
Nghênh Cảnh nhếch môi, mắt hơi híp lại, vẫn không lên tiếng.
Ngón trỏ của Sơ Ninh, ấn một cái vào chóp mũi cậu nói, giọng mềm mại: “Tích – thẻ không cho phép làm người gỗ.”
Nghênh Cảnh nhíu mày, quay đầu.
Ngón trỏ thon dài tinh tế, lại từ mũi nhẹ nhàng hướng xuống, dừng ở trên bờ môi của cậu. Xúc cảm ôn nhu, thuận theo đầu ngón tay mà lan tràn, tâm Sơ Ninh đều nhộn nhạo. Cô thấp giọng: “.... Nói chuyện nha, anh bạn nhỏ.”
Ba chữ anh bạn nhỏ, thành công đánh tan Nghênh Cảnh, mặt mày cậu giãn ra, giận ôm lấy eo cô, hung hăng gặm trên gò má cô một cái, “Em, đồ thương nhân này, thật sự coi mình là lừa bán trẻ vị thành niên đúng không?”
Sơ Ninh ngẩng đầu, cười khanh khách.
“Còn cười!” Nghênh Cảnh hôn vào lông mày, mắt, mũi của cô, từng ngụm từng ngụm giống như tiếc hận.
“Đừng đừng đừng, nhột quá.” Sơ Ninh cười nghiêng đầu né tránh, “Nói chính sự với anh đó.”
Hơi thở Nghênh Cảnh có chút bất ổn, ôm cô, “Cái gì?”
“Buổi sáng nay em về Bắc Kinh.”
Thân thể cứng đờ, Nghênh Cảnh buồn bực nhìn cô, “Vì sao lại nhanh như vậy?”
“Đây là ngày làm việc đó, điện thoại công ty một mực không dứt, rất nhiều chuyện chờ em về xử lý.” Sơ Ninh kiên nhẫn giải thích, kể từng cái cho cậu nghe: “Thịnh Luân đến nghiệm thu, hai hạng mục công nghệ phải khảo sát, báo cáo nghiên cứu thị trường cũng phải thông qua phê duyệt, em không về không được.”
Nghênh Cảnh bị đè nén, mặt mũi tràn đầy không nhấc nổi tinh thần.
“Lại ở thêm hai ngày có được không?”
Sơ Ninh cân nhắc một chút, quyết định chắc chắn, làm ra nhượng bộ lớn nhất: “Một ngày.”
“Vậy quên đi, em hay là cứ về đi.” Hô hấp Nghênh Cảnh quét qua đỉnh đầu Sơ Ninh, vừa nóng lại mềm mại, “Cũng đừng chậm trễ em kiếm tiền.”
“Lại châm chọc em đúng không?” Sơ Ninh nhắm hai mắt lại.
“Hiện tại không cần châm chọc, nếu như anh thật sự không vui, trực tiếp trói em lại.” Nghênh Cảnh ôm lấy người, từ trên nhìn xuống.
Sơ Ninh nghe được, đây là quan tâm tha thứ, tôn trọng quyết định của cô.
“Vé đâu, mua được chưa?” Nghênh Cảnh xoa bóp tay cô.
“Thư ký đặt, mười một giờ.”
“Vậy bây giờ phải xuất phát.” Nghênh Cảnh lại xoa cánh tay cô, cuối cùng tay đặt trên lưng cô, ôm chặt về hướng mình.
Đồng thời, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.
Sơ Ninh trong nháy mắt căng thẳng, “Buông ra, mẹ anh ở bên ngoài.”
“Ở bên ngoài thì sao? Nếu như bà ấy tiến vào anh cũng ôm em như thế này cho bà nhìn.” Nghênh Cảnh thấp giọng, hướng vào lỗ tai cô mà thổi hơi.
Sơ Ninh hơi khẩn trương, “Sắp không kịp đến trạm xe rồi.”
Nghênh Cảnh lúc này mới bất đắc dĩ buông ra.
Lỗ tai Sơ Ninh dán lên cánh cửa, nghe được tiếng bước chân xuống lầu, cô mở cửa ra, giống như lơ đãng, kỳ thật là cẩn thận từng li từng tý mà xem trái xem phải, sau đó đi ra khỏi phòng ngủ.
Ngữ khí Nghênh Cảnh không vui: “Em làm trộm hả?”
Sơ Ninh nhìn cậu một chút, “Đúng vậy, làm người trộm tim.”
Người chạy rất nhanh.
Nghênh Cảnh mặt đỏ tim run đứng tại chỗ, ai, thật đáng ghét, lại bị cô đùa giỡn.
**
Sơ Ninh nói với Thôi Tĩnh Thục phải đi sớm, còn nói ba Nghênh đang bận, liền phiền bà chuyển lời với ông, đã quấy rầy rồi. Thôi Tĩnh Thục nhiệt tình giữ lại, vừa đi vừa nói khách sáo vài câu, nên đi vẫn là đi.
Nghênh Cảnh đã đặt xe, đưa cô đến trạm xe.
Trời quá nóng, lấy vé xếp hàng nhiều người, điều hòa không khí cũng không được việc. Nghênh Cảnh để cô đi vào tầng một trước, tầm mười phút sau, cậu lấy xong vé đến tìm cô, còn đưa cho cô một bình nước lạnh.
Sơ Ninh nhận, gật đầu, “Em đi đây.”
Vừa mới chuẩn bị quay người, liền bị Nghênh Cảnh kéo tay, “... Em không có chút không nỡ nào sao?” Cậu buồn bực nói.
Sơ Ninh còn rất không hiểu, “Vì sao không nỡ?”
“..” Nghênh Cảnh nóng đến một đầu đầy mồ hôi, nói nói: “Chúng ta phải tách ra lâu như vậy!”
“Bao lâu? Chẳng qua chỉ là một kỳ nghỉ hè thôi mà?” Sơ Ninh còn cẩn thận tính toán, uốn nắn: “Không đúng, là nửa kỳ nghỉ hè.”
Một tháng kế tiếp, rất nhanh liền trôi qua.
Sơ Ninh lại nhét bình nước vào tay cậu, “Anh cầm đi, em không uống đồ lạnh.”
Nghênh Cảnh đột nhiên thay đổi sắc mặt, hờn dỗi, bướng bỉnh nói: “Vậy em chờ chút.”
“Làm gì?”
“Không phải không uống nước lạnh sao, anh mua nước bình thường cho em.”
“Bỏ đi, em không khát.”
Nghênh Cảnh tựa như không nghe tiếng, quay người chạy nhanh đến cửa hàng tiện lợi.
Rất nhanh, “Nè.”
Cậu thở phì phò, cường ngạnh mà dúi vào tay cô, biểu tình không nói là vui vẻ.
“...” Sơ Ninh rất không hiểu loại chấp niệm này đến tột cùng là tại sao?
Nhưng vừa đối mặt với đôi mắt có chút ủy khuất của cậu, tâm cũng như que kem mùa hè, hòa tan.
Sơ Ninh tiến lên một bước, “Cúi đầu thấp một chút.”
Mi mắt Nghênh Cảnh giật giật, không rõ cho lắm, không có phản ứng.
Sơ Ninh nhấc tay phải, ôm lấy cổ cậu kéo xuống, nhón chân lên hôn vào má phải cậu một cái.
Lữ khách qua đường đều nhìn hai người bọn họ, mấy người đi xa rồi còn liên tiếp quay đầu lại.
“Em đi đây.” Sơ Ninh vỗ vỗ mặt của cậu, thấp giọng làm dịu: “Có chuyện gì thì gửi tin nhắn cho em, gọi điện cũng được, được không?"
Nghênh Cảnh bị cái hôn này, triệt để vui vẻ.
Tâm tình giống như cáp treo, cậu cười cười, sau đó đưa túi cho cô.
Sơ Ninh vào trạm, kiểm tra vé, qua cửa an ninh, sau đó biến mất trong thang máy lên tầng hai phòng chờ.
Từ đầu đến cuối cô đều không quay đầu lại, cho nên cũng không thấy được, Nghênh Cảnh đứng nguyên tại chỗ, như hòn vọng thê không chịu đi.
Đoàn tàu xuất phát.
Cô nhận được tin nhắn: “Sợ em phơi nắng, anh đã để một cái ô vào trong túi của em.”
Sơ Ninh mở ra xem, ha, thật sự là có một chiếc ô màu lam với họa tiết hoa nhỏ.
Điện thoại lại rung lên: “Bây giờ anh đã nhớ em rồi [khóc] [khóc] [khóc].”
Qua đường hầm, tín hiệu không tốt.
Cách mười mấy phút, Sơ Ninh mới trả lời một chữ: “Ngoan.”
**
Bốn mươi phút sau, tây Bắc Kinh.
Xe công ty đã đợi ở cửa, trong xe hơi mát mẻ, lái xe Vương Tiểu Cường khách khí: “Ninh tổng.”
“Vất vả cậu rồi, tài xế Vương.” Sơ Ninh lên xe.
“Đây là thư ký Chu đưa cho tôi mang đến để cô ký tên.” Lái xe đưa một túi văn kiện, “Tiểu Chu nói cô muốn về nhà một lát, tôi đưa cô qua đó, sau đó mang văn kiện về công ty.”
Hai phần hợp đồng, một cái là hợp đồng bổ sung khoa học kỹ thuật, mấy điều lệ về tiền bạc Sơ Ninh đọc kỹ nhất.
Ký xong, cô dựa vào thành ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, mắt vừa khép lại, điện thoại liền đến.
Sơ Ninh ấn nút nghe: “Em đang ở trên đường.”
Đầu kia nói hai câu.
“Em không thể mọc cánh trên tàu cao tốc, còn muốn nhanh thế nào?” Sơ Ninh nhíu mày, “Cúp máy.”
Về Triệu gia.
Trần Nguyệt đợi đến không kiên nhẫn, Sơ Ninh vừa vào nhà, bà mặt không vui: “Hai ngày nay con không ở công ty, cũng không về nhà, là đi đâu?”
Sơ Ninh khom lưng đổi giày, nhàn nhạt nói: “Đi công tác.”
“Chuyện Phùng Tử Dương con tính thế nào?”
Động tác của cô ngừng lại, ngẩng đầu nói: “Chia tay, còn muốn thế nào?”
Trong lòng Trần Nguyệt gấp gáp, đi đến bên cạnh cô: “Con thật sự muốn chia tay?”
Sơ Ninh nghiêng người về bên phải, cởi giày, “Không thì sao?”
Trần Nguyệt lại đi qua bên phải cô, nắm đầu khăn lụa, ai một tiếng mà thở dài: “Đàn ông có ai không ăn vụng đâu.”
Sơ Ninh nghiêng đầu nhìn bà một chút, “Được rồi, được rồi, cái ngụy biện gì của mẹ đâu, trên thế giới này thanh niên nghiêm túc tốt đẹp bao nhiêu, đến miệng của mẹ, đều thành những người đàn ông xấu rồi?” Cô tâm tình rất tốt, trêu chọc nói: “Nồi này trên người Triệu gia nha!”
Trần Nguyệt phiền thái độ của cô, đi theo phía sau mà lải nhải: “Chuyện này cũng không phải hoàn toàn do Phùng Tử Dương sai, ta đã nói với con bao nhiêu lần, đừng có suốt ngày công việc, hai đứa cả tháng không thấy mặt một lần, cảm tình tốt mới kỳ quái. Con nói con là cô gái, gắng sức làm gì, làm ăn so với đàn ông được sao?"
“Dừng dừng dừng.” Sơ Ninh không vui, rất phiền muộn mà nói: “Cái gì mà đàn ông với đàn bà, mẹ đây chính là kỳ thị giới tính. Mẹ không phải đàn bà sao? Gièm pha bản thân là có ý tứ gì?”
Trần Nguyệt: “Con đừng ỷ vào tuổi trẻ mà ngang bướng, con không kết hôn sao? Con không sinh con sao?”
Sơ Ninh: “Mẹ đừng có đánh đồng, căn bản không giống nhau. Con kết hôn, thì không thể làm việc? Con sinh con, thì thành vυ" em chuyên nghiệp rồi sao?”
Trần Nguyệt thực chất bên trong có chút quan điểm truyền thống như vậy, đến Triệu gia mấy năm nay, phần tự ti kia càng rõ ràng hơn, bà bảo thủ, không dám cứng rắn nói không phải, dần dần, đã cảm thấy đàn bà phải trở về với gia đình, khỏi phải đi ra ngoài làm liều.
“Con cứ cứng miệng với mẹ đi, rồi có ngày đau khổ!” Trần Nguyệt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, buồn bực xốc áo choàng, “Mẹ cũng nhắc nhở con, Phùng Tử Dương ấy à, có thể tranh thủ thì tranh thủ, nếu như con không có cái cây to là Phùng Tử Dương này, con làm sao nhìn người Triệu gia.”
Lời này có chút tức giận, không lựa lời. Ánh mắt Sơ Ninh quét qua phía bà, Trần Nguyệt vẫn là có chút sợ hãi, bất đắc dĩ ngậm miệng.
“Mẹ, con thật không hiểu, vì sao mẹ phải quan tâm cảm nhận người khác như vậy? Mẹ vì bọn họ mà sống sao? Hay là dựa vào bọn họ ăn cơm? Con kiếm tiền không đủ nuôi mẹ sao? Mẹ cần phải khúm núm như vậy sao?”
Vừa đến liền bị giáo huấn, Sơ Ninh cũng phiền, “Cái tính gì không biết.”
Nói xong liền muốn đi.
Trần Nguyệt tức giận, “Dừng lại, con đứng lại đó cho mẹ, Sơ Ninh!”
Sơ Ninh cứng rắn, đeo kính râm lên, cầm chiếc ô nhỏ mà Nghênh Cảnh đưa cho, khí định thần nhàn mà rời khỏi Triệu gia.
**
Qua mười ngày về Bắc Kinh, Sơ Ninh rất bận rộn.
Khải Minh muốn mở rộng nghiệp vụ sang lĩnh vực trí tuệ nhân tạo, đồng thời chuẩn bị làm công việc trọng điểm sáu tháng cuối năm. Đoàn đội năng lượng ô tô mới kia, rốt cuộc đã đạt được hợp tác thực chất. Ngụy Khải Lâm hướng vào Sơ Ninh, cố ý để cho Ninh Cạnh phụ trách tiếp xúc đầu tư.
Mặc dù có đoàn đội chuyên nghiệp, nhưng Sơ Ninh vẫn là người phụ trách, việc lớn việc nhỏ đều phải qua tay cô.
Các loại họp đến trời đất quay cuồng, cuối cùng chỉnh sửa ra một bản kế hoạch. Lại trải qua ba lần sửa chữa, mới báo cáo lên cho Ngụy Khải Lâm, chỉ chờ ý kiến phản hồi bên kia, mới tiếp tục làm tiếp.
Cuối cùng tranh thủ lúc rảnh rỗi, có một cái kết thúc.
Vốn dĩ Sơ Ninh còn lo lắng Nghênh Cảnh không vui, nhưng gần đây cậu ở Hạnh Thành thi bằng lái, cái gì mà mười lăm ngày huấn luyện ma quỷ để cầm bằng lái. Lệ Khôn tìm cho cậu một cảnh vệ chuyên vận chuyển dạy, ngày đêm luyện tập, thật sự cũng không có thời gian mà nói chuyện yêu đương.
Sơ Ninh còn rất thích loại yêu đương này, hai người đều bận rộn, tiết tấu đều đi đến một thống nhất, bớt đi không ít chuyện.
Buổi chiều thứ sáu, kết thúc công việc trong tay, gọi điện cho Quan Ngọc, “Hẹn tối nay? – Không có thì tốt, cùng mình đi dạo phố.”
Vương Phủ Tỉnh.
Quan Ngọc đến đúng giờ, Sơ Ninh mời cô ăn sashimi, bận đến không có thời gian nói chuyện phiếm.
Trong bữa ăn, Sơ Ninh nhiều lần nhìn điện thoại, mỗi lần nhìn đều cười, đồng thời trả lời.
Quan Ngọc nhìn cô mấy cái, “Tâm tình rất tốt.”
Sơ Ninh không ngẩng đầu lên, ngón tay đặt trên màn hình điện thoại, cong miệng, “Phải không?”
“Trước kia cậu rất ít khi nhìn điện thoại, ngày hôm nay rất khác thường.” Quan Ngọc cố ý vươn cổ, “Ha, là wechat, lướt bình luận?”
Sơ Ninh đặt điện thoại xuống, gắp một miếng xà lách, nói: “Mình không hẹn ngủ.”
“Cái này ngược lại thì mình tin.” Quan Ngọc cuốn miếng thịt cá, chấm tương đưa cho cô: “Ngược lại mình lại hy vọng cậu hẹn ngủ, cậu nhìn cậu mà xem, có tiền có sắc có dáng người, lại sống giống như một ni cô khổ hạnh, con gái mà, biết hưởng thụ mới tốt. Đừng suốt ngày sống như máy.”
Sơ Ninh liên tục gật đầu, lại ngẩng đầu, mặt mày cong lên, “Có người máy nào đẹp như mình không?”
Quan Ngọc hứ một cái, “Cậu đẹp nhất, được chưa?”
Một bữa cơm nhẹ nhõm thoải mái, tâm tình tốt đẹp của Sơ Ninh thật sự phát ra từ nội tâm.
Sau đó hai người đi shopping, Sơ Ninh là có mục tiêu, dẫn người đi về phía khu vực đồ nam.
Lần này, nếu nhìn không ra cái gì, Quan Ngọc sống cũng vô dụng rồi.
“Chờ chút.” Cô giữ chặt tay Sơ Ninh, giả bộ nghiêm túc, “Thành thật khai báo, có biến.”
Sơ Ninh cười khúc khích, “Thẩm vấn phạm nhân?”
Quan Ngọc trừng mắt nhìn cô.
“Được được được.” Sơ Ninh nhấc tay đầu hàng, kỳ thật cũng làm dáng một chút, trong lòng sớm đã không còn gì ngăn cản, giọng nói của cô tự nhiên, giống như đang nói ba bữa cơm đơn giản hàng ngày: “Mình có bạn trai.”
Quan Ngọc đoán được, cũng không ngạc nhiên, hiếu kỳ là người nào: “Cậu ta là ai?”
“Cậu biết.”
“A?” Quan Ngọc trầm tư một phen, nói liên tục mấy cái tên.
Sơ Ninh nhíu mày, không phải.
Đoán không được, Quan Ngọc ngứa ngáy, “Đừng thừa nước đυ.c thả câu, mau nói!”
Sơ Ninh thẳng thắn hào phóng, “Nghênh Cảnh.”
Quan Ngọc hít vào một hơi, liên tục xác nhận: “Cái cậu sinh viên kia? Cái hạng mục hàng không Nghênh Cảnh?”
“Đúng.”
“Trời!” Quan Ngọc không thể tin, về sau lùi lại ba bước, “Cậu, hai người lúc nào thì yêu nhau?”
Sơ Ninh dáng cười không hết, vừa đi vừa nói: “Không bao lâu, mới thôi – biểu tình của cậu là gì đây? Giống như gặp quỷ.”
Quan Ngọc tiêu hóa tin tức, vui vẻ nói: “Ninh Nhi được lắm nha, vậy mà đào được một hố ngon vậy.”
“Đừng nói mấy lời buồn nôn như vậy.” Sơ Ninh đi đến quầy chuyên doanh của Thiên Toa, bên trong lời nói là cảm giác che chở, “Người ta là một nam sinh tốt.”
“OK, OK, chúc mừng, chúc mừng.” Quan Ngọc đã hoàn toàn tiêu hóa xong, tuy nói, lấy độ tuổi này của Sơ Ninh, muốn yêu đương dễ như trở bàn tay, nhưng sinh hoạt hàng ngày của cô và Sơ Ninh không giống nhau, Sơ Ninh trên người có một cảm giác chính trực, tựa như mấy cái phong hoa tuyết nguyệt này, căn bản là năm đó không có cách nào hấp dẫn cô.
Quan Ngọc và Sơ Ninh quen biết mười năm.
Sự cứng rắn Sơ Ninh tuyệt đối không thể khiêu chiến, cái gì cũng xuất sắc, duy chỉ có thiếu đi những phầm mềm mại của biết tình biết ý như thế.
Đang cảm khái, Sơ Ninh hào hứng chỉ vào quầy hàng, “Chiếc đồng hồ này đẹp mắt không?”
Quan Ngọc quan sát một lúc, tay chỉ: “Cậu ta đeo? Cái kia tương đối đẹp.”
So sánh một lát, Sơ Ninh càng nhìn càng thấy nhiều khuyết điểm, “Thôi, chọn cái khác.”
Đi nhìn một chút, Quan Ngọc ặc một tiếng, “Trước kia không có tật xấu gì, ngày hôm nay sao lại bắt bẻ thế?”
Sơ Ninh mỉm cười, không nói lời nào.
“Ai da, thay đổi, thay đổi rồi.” Quan Ngọc cười cô, quay đầu lại: “Mình nhìn một chút, đỏ mặt không?”
... Thật đúng là không đỏ.
Nghiêm chỉnh mà nói, Quan Ngọc hạ giọng, nháy mắt ra hiệu, “Hai người đã làm qua chưa?”
“Làm cái gì?” Sơ Ninh nhất thời không hiểu, nhìn vào lễ vật.
“Tình đó.”
“..” Cuống họng Sơ Ninh ngứa ngứa, bỗng nhiên khụ một cái.
Mấy lời nói giữa khuê mật với nhau, trò chuyện cũng không có gì trở ngại.
Nhân dịp cô ho khan, Quan Ngọc lại tiếp tục nói về vấn đề này: “Cậu ta và Lễ Minh, ai tốt hơn?”
Hoắc Lễ Minh là bạn trai cũ đã chia tay tám năm của Sơ Ninh. Thậm chí khi nghe đến cái tên này, Sơ Ninh có chút ngạc nhiên. Khi phản ứng lại, cô một mặt im lặng, dù sao cũng không đáp lại.
Trong mắt Quan Ngọc ngạc nhiên, xích lại gần nói nhỏ: “Không phải chứ, chưa làm? Không đến mức đó đi, tiểu Hoắc gia là nhân vật lợi hại như vậy, vậy mà không bắt cậu lại?”
Sơ Ninh mấp máy môi. Cái này cô làm sao mà nói được? Cũng không phải chuyện hay ho gì.
Lại nói, nói đến chuyện tình cũ, đây cũng không phải là duyên phận của cô.
Quan Ngọc đắm chìm trong hồi ức, yếu ớt cảm thán, “Nhìn được tiểu Hoắc gia thật tâm yêu cậu.” Cô lại bắt đầu cười, “Nhưng mà Nghênh Cảnh cũng không tệ, gặp qua hai lần, dáng người đỉnh cao.”
Sơ Ninh nghe không nổi nữa, “Càng nói càng quá đáng.”
Quan Ngọc nhìn cô hai lần, lại thần thần bí bí khuyên bảo, “Đừng trách mình không nhắc nhở cậu, loại thanh niên nhỏ này, dễ dàng phấn khởi xúc động, nếu như cậu chỉ muốn trêu đùa, bản thân phải nắm chắc phân tấc, dính vào rồi, xé cũng không ra đâu.”
Ánh mắt Sơ Ninh lạnh nhạt tự nhiên, bình tĩnh tâm khí nói: “Nếu như tớ thật sự muốn chơi, làm gì phải chờ đến bây giờ.”
Quan Ngọc nghẹn lời, bừng tỉnh đại ngộ, lại cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Đệch! Đây là thật lòng sao.
Chọn mấy nhà, cuối cùng, Sơ Ninh lại quay lại nhà đầu tiên mà mua một chiếc đồng hồ.
Quan Ngọc nhìn tư thế không có chút do dự nào của cô, nhíu nhíu mày, “Cậu nhất định phải tặng cậu ta quà đắt như vậy sao?”
Mắt Sơ Ninh không hề chớp, quẹt thẻ, “Không có chuyện gì, dù sao đồng hồ đeo tay cũng là giá trị tiềm ẩn.” Cuối cùng, lại tự bổ sung một câu: “Anh ấy đáng giá tốt như vậy.”
Chưa đến chín giờ, hai người ai về nhà nấy.
Bạn trai Quan Ngọc đến đón cô, Sơ Ninh tập trung nhìn vào, nhìn theo thì thấy không phải là người lần trước. Một người đàn ông đeo kính văn nhã, đang bị Quan Ngọc ôm lấy hôn kiểu Pháp.
Sơ Ninh nhấn loa, nhíu nhíu mày, quay cửa lên xe.
Trong xe hơi lạnh, thế giới an tĩnh.
Tình cảm ở trên đời, có rất nhiều loại.
Có người thích tìm cảm giác kí©h thí©ɧ, có người trời sinh thích mạo hiểm, có người vừa đi vừa yêu, vui vẻ là nhất.
Sơ Ninh cúi đầu đột nhiên cười một tiếng, nỉ non tự nói: “Vừa đi vừa yêu... Không thẹn với lương tâm, vui vẻ là được.”
**
Về đến nhà, tắm rửa xong, đã đêm muộn.
Sơ Ninh mặc áo ngủ, đi chân trần ngồi trên cửa sổ, mở điện thoại ra xe, nửa tiếng trước Nghênh Cảnh gửi tin nhắn, lúc lái xe không để ý.
Tầm mười giờ, cô lướt lên trên.
“Anh đã thi được bằng lái.”
“Bạn gái, mời bạn gái trả lời tin nhắn.”
“Không trả lời tin nhắn, em chính là heo.”
“... Sơ Ninh con heo nhỏ.”
Khóe miệng Sơ Ninh khẽ nhếch lên, đang chuẩn bị trả lời tin nhắn, “Mới vừa lái xe, chúc mừng.”
Chưa kịp gửi đi, liền nghe tiếng chuông cửa.
Đã trễ như vậy, còn có ai đến?
Ý thức cảnh giác của Sơ Ninh cao, nhẹ chân đi đến cửa, vừa chuẩn bị nhìn từ mắt mèo ra ngoài, điện thoại đột nhiên vang lên.
“Mở cửa.”
Cô tranh thủ đưa mắt nhìn, ặc, là chính chủ.
Mở cửa, vừa mở một khe nhỏ, tên nhóc này liền vọt từ bên ngoài vào. Sơ Ninh liền lùi lại ba bước, bị chiến trận này dọa sợ, trợn mắt há miệng mà nói: “Anh, sao lại đến đây?”
Nghênh Cảnh một thân phong trần bụi bặm, áo sơ mi trắng đơn giản, tầm mười ngày không gặp.
Ừm.. Đen.
Không đợi Sơ Ninh nhìn đủ, liền bị cậu bế lên, hai chân trong nháy mắt cách mặt đất, cô vô thức ôm chặt Nghênh Cảnh, “A!”
Nghênh Cảnh đè cô lên ván cửa, “cạch” một cái tiếng cửa đóng vang lên, một nụ hôn nhiệt tình rơi xuống.
Sơ Ninh ưm ưm mấy tiếng.
Đ.ầu lưỡi nóng bỏng ướŧ áŧ ở bên trong miệng cô mà khuấy đảo, cô muốn động, Nghênh Cảnh lại giữ hai cánh tay cô, dùng sức cố định trên tường, càng hôn càng sâu, hận không thể đem mười mấy ngày nhớ nhung cho cô biết được.
Sơ Ninh từ kinh hãi, đến thích ứng, rồi đến chậm rãi nghênh hợp.
Nghênh Cảnh có chút không chịu nổi, bỗng nhiên ngẩng đầu, liếc nhìn cô một cái, lại bỗng nhiên rũ đầu trên vai cô.
“Anh nhớ em lắm, rất nhớ.”
Sơ Ninh bị ngữ khí của cậu chọc cười, ngữ khí không tự giác mà ôn nhu, nhẹ nhàng sờ lên mái tóc mềm mại của cậu, trêu chọc hỏi: “Còn mơ tưởng hả anh bạn nhỏ... Muốn chết không?”
Nghênh Cảnh chôn đầu vào vai cô, ôm cô vào lòng, trầm tiếng nói: “Khi tập lái xe thì nghĩ đến em, lúc ăn cơm cũng nhớ, khi thi cũng nhớ, trong mơ cũng đều là em.”
Nửa câu sau cậu không dám nói.
Trong mơ tất cả đều là em.
Tất cả mọi thứ đều là em.
Nghênh Cảnh quay đầu đi, không nặng không nhẹ mà cắn vào xương quai xanh của cô một cái, giống như là hả giận mà lưu lại hai dấu răng, hàm hồ nói: “... Trong mơ, anh đều chết qua mấy lần.”
Trái tim Sơ Ninh rung động mãnh liệt.
Nhu tình vạn trượng từ bàn chân đến đỉnh đầu.
Ừm.. Tại sao lại có một người bạn trai ngoan đến như vậy....