Phùng Tử Dương đấm ngực dậm chân, sắp bị vị diễn viên tạm thời này làm cho tức điên rồi.
“Đệt! Đệt! Đệt! Con mẹ nói cậu trở lại cho tôi!”
Đây không phải là thêm phiền sao, kịch còn có thể diễn không?
Trái tim Phùng Tử Dương như thiêu đốt, thật sự sợ bị lộ. Một cước đạp này anh ta đứng lên không nổi, chỉ có thể hảo hán mà hét với Sơ Ninh: “Sơ Ninh!”
Ài ài ài, ở đây nè.
Sơ Ninh kịp phản ứng, đại cục làm trọng, cô tách tay Nghênh Cảnh ra, “Cậu chờ một chút, chờ một chút.”
Nghênh Cảnh nổi nóng, “Đến lúc này, chị còn muốn làm gì?!”
Mẹ của cả hai đang ở đây, có mấy lời không thể nói nhiều.
Sơ Ninh gấp gáp, dứt khoát ngồi xổm trên mặt đất, muốn tách tay của cậu ra.
Nghênh Cảnh khí lực lớn, giống như pháo cỡ nhỏ, Sơ Ninh nhẹ, không dùng được,bị cậu kéo trượt trên mặt đất.
Đến! Lại bị kéo như trượt tuyết.
Con mắt Phùng Tử Dương tối đen, xong rồi xong rồi, dốc lòng sắp xếp một vở kịch cẩu huyết, lộn xộn.
Cả một phòng náo loạn, mẹ Phùng nhịn không được, nghiêm khắc một tiếng: “Dừng lại cho tôi!”
Mẹ Phùng trước kia là giáo sư bên trường ngoại ngữ Bắc Kinh, khí chất gia giáo tự nhiên có, một Phùng Tử Dương đã đủ làm cho bà không còn mặt mũi, huống chi thêm cái này... Nhìn kỳ kỳ quái quái, tựa như Nghênh Cảnh cũng phải là người tốt.
Loại chuyện này làm cho bà không có cách nào tha thứ.
“Các người đã náo đủ chưa?”
Nghênh Cảnh đối với trưởng bối vẫn có sự kính trọng, cuối cùng bất đắc dĩ dừng bước.
Sơ Ninh mượn cơ hội mà tránh cánh tay của cậu.
Cái thoáng giãy giụa này, làm cho Nghênh Cảnh như muốn phun lửa.
Động tác nhỏ ấy không trốn được mắt của Trần Nguyệt. Nhưng Trần Nguyệt là người tinh ranh đến cỡ nào, lúc này, chắc chắn sẽ không đần độn mà chất vấn con gái, cậu ta là ai.
Phùng Tử Dương nhịn đợt đau này, miễn cưỡng mới đứng được lên, thấy nghiến răng nói với Sơ Ninh: “Được lắm, Tiểu Ninh nhi, không nghĩ đến cô giảo hoạt như vậy, đã sớm chuẩn bị trợ thủ rồi đúng không?”
Ánh mắt hai người ăn ý, thông suốt.
Sơ Ninh cũng phối hợp rơi nước mắt.
“Tôi có tâm cơ? Tôi mà có tâm cơ, cũng sẽ không tín nhiệm anh đến như thế.”
Phùng Tử Dương hừ lạnh một tiếng, “Nhiều năm như vậy, thì ra tôi ngủ bên cạnh một con sói.”
Lời này... Sơ Ninh có chút nhíu mày, so sánh cái vẹo gì vậy?
Mà từ “ngủ” kia, giống như một quả pháo, oanh một phát làm cho Nghênh Cảnh như nổ tung.
Sơ Ninh hợp thời mà nghẹn ngào, hốc mắt đỏ rực, khán giả đau lòng.
“Hai chúng ta đã gặp thì cũng đến lúc chia tay. Chúc anh hạnh phúc.”
Được được, kết thúc.
Phùng Tử Dương trịnh trọng gật đầu, “Cảm ơn.”
Ặc, cái lễ chia tay này, xem như trong gà bay chó chạy mà hạ màn kết thúc.
Nhưng Nghênh Cảnh sắp hít thở không thông rồi.
Thì ra, cô không phải không có mặt ôn nhu yếu ớt, chỉ là yêu không đúng người.
Nghĩ đến cái này, trong lòng mất mát giống như lầu cao vạn trượng.
Nghênh Cảnh vừa hận vừa đau lòng, cảm xúc phun trào, hét về phía Sơ Ninh: “Chị còn chúc anh ta hạnh phúc cái lông gì!” Liền quay đầu đi, trách cứ Phùng Tử Dương: “Cmn anh không phải là người!”
Sau đó quay người, đi.
Ngoài cửa tràn vào một trận gió, thổi tan lông gà đầy đất.
Phùng Tử Dương mông lung rồi, một đầu đầu dấm chấm hỏi.
Tại sao tôi lại không phải là người.
Mẹ Phùng tức giận không nói một câu, xách túi rời đi. Trần Nguyệt từ trước đến giờ không làm chuyện đến không còn cách nào cứu vãn, dù phiền muộn, nhưng trong đầu bà ta vẫn còn chủ ý, khuôn mặt bình tĩnh, cũng đi.
Đợi hai phút, Sơ Ninh nhìn về phía cửa thăm dò, thở phào,”Không còn ai.”
Phùng Tử Dương ngã xuống, co quắp trên ghế sô pha, mang thù nói: “Gọi Nghênh Cảnh đến đúng không, lão tử bây giờ gọi người đi tìm cậu ta.”
Anh ta thật sự gọi điện thoại.
Sơ Ninh đi tới, giơ tay lên, đoạt điện thoại lại.
Phùng Tử Dương tức giận mà nhấc chân đá bàn, cú đá này không nặng không nhẹ, ngón chân cũng đau đớn.
Đây là gỗ lim thật, rắn chắc đó.
Sơ Ninh cười lạnh: “Còn chê chưa đủ loạn?”
“Cái thằng nhóc đáng chết đó! Từ nhỏ đến lớn không ai dám động một đầu ngón tay với anh đâu!” Phùng Tử Dương giận.
“Cậu ta vốn không động đến một ngón tay của anh, chính là đạp bụng anh thôi.”
Phùng Tử Dương tức giận, “Em còn giúp cậu ta nói chuyện!”
Sơ Ninh không ồn ào với anh ta, nhấc nhấc cằm về phía bên phải, “Trước tiên trả tiền cho con gái nhà người ta đi.
Sắc mặt Phùng Tử Dương hòa hoãn, móc túi tiền ra, cầm đến mười tờ, “Cầm đi.”
Cô gái cười giống như đóa hoa, “Ai, cảm ơn anh trai!”
Phùng Tử Dương bị tiếng anh trai này dỗ đến thoải mái, thấy cô ta cười, hai lúm đồng tiền rất dễ thương, lại tăng thêm năm trăm, “Học viện điện ảnh năm mấy?”
“Năm hai.”
Sơ Ninh hiểu rất rõ Phùng Tử Dương, đoán chừng là vừa mắt, không chừng sau này tài nguyên sẽ rơi xuống.
Sau khi người đi, Sơ Ninh hỏi: “Dây thần kinh nào của anh lại bị chập rồi? Hỏi con gái nhà người ta làm gì?"
Phùng Tử Dương liếc mắt nhìn cô một cái, nghiêm túc nói: “Em không cảm thấy dung mạo của con bé rất giống em à?”
“Giống sao?” Sơ Ninh gãi gãi gương mặt mình.
“Giống, nhất là lúc cười lên trông rất đần.”
“Cút đi.” Sơ Ninh cầm gối ôm đánh anh ta.
Phùng Tử Dương cũng không tránh, nằm tại ghế sô pha cười đến lạc giọng: “Chuyện đã giải quyết, tối đi ăn cơm cùng nhau đi, đến chỗ của dì Quất, anh đã bảo dì ấy để lại cho chúng ta gian phòng bên trong cùng kia rồi.”
“Không đi.” Sơ Ninh tô lại son, cầm túi lên muốn đi.
Phùng tư dương nhìn thấu tâm tư của cô, hô lên một câu với bóng lưng của cô: “Đi tìm tiểu tử kia?”
“Cạch”, cửa đã đóng.
Lúc chờ thang máy, Sơ Ninh gọi điện thoại cho Nghênh Cảnh.
Lần này, hai người đều không bướng bỉnh, một người chủ động gọi, một người nhanh chóng nghe.
Sơ Ninh vào thang máy, ấn lầu một: “Cậu đang ở đâu?”
Không nói chuyện.
Sơ Ninh không kiên nhẫn, không tự chủ mà mềm giọng đi, “Cậu đang ở đâu, hả?”
Nghênh Cảnh lúc này mới đáp, “Trạm xe lửa.”
“Cửa vào nào? Về trường học sao? Cậu đợi tôi a.”
“....Trạm đến tàu cao tốc.” Nghênh Cảnh nói: “Về Hạnh Thành.”
Sơ Ninh sững sờ, rất nhanh nói: “Vậy cậu ra đi, tôi đưa cậu về nhà ga.”
Nghênh Cảnh cự tuyệt: “Không cần.”
“Không sao.”
“Tôi đã bên trên tàu điện ngầm.”
“...”
Nghe được, cậu còn rất tức giận.
Chỉ là không thẳng thắn phát tiết giống hàng ngày, lần này, cậu buồn buồn, còn có chút ý vị đã chấp nhận.
Tốc độ thang máy rất nhanh, cửa mở, Sơ Ninh mới ừ một tiếng: “Được.”
Cô lại trở về thang máy, đi nhà xe để lấy xe.
Xe chạy ra khỏi bãi xe, ánh đèn đường phố chiếu, ánh sáng chói lòa chiếu vào mắt.
Sơ Ninh đeo kính râm, một tay cầm tay lái, lái xe lên cầu vượt, theo dòng xe đông đúc mà chậm rãi tiến lên. Hôm nay là thứ bảy, không cần đến công ty, chuyện luôn mắc ở trong lòng đã được giải quyết dù không hoàn mỹ, nhưng cũng coi như hết thảy đã kết thúc.
Trong nháy mắt, giống như tất cả phiền não đều không còn.
Loại bình thản đột nhiên đến này, cũng không làm cho Sơ Ninh nhẹ nhõm.
Cô thậm chí cảm thấy, không có mục tiêu, không có phương hướng, tựa như bây giờ lái xe, không biết nên đi đâu về đâu.
Trong đầu trống rỗng, đầu óc cũng loạn.
Sơ Ninh hít thật sâu.
Xuống cầu vượt, gặp đèn xanh đèn đỏ thứ nhất, bởi vì vừa mới ra khỏi gầm cầu, dòng xe cộ đông đúc, tác đến nghẹt thở, năm phút mà không đi được vài chiếc xe. Tiếng còi xe của mấy chiếc xe không nhịn được vang lên ầm ĩ.
Ồn ào, chói tai, Sơ Ninh nghe được vô cùng bất an.
Phía sau là một chiếc xe chở hàng, còn thỉnh thoảng mở đèn nháy vào mắt cô.
Đợi bốn lượt, Sơ Ninh rốt cuộc nhân một giây cuối cùng của đèn xanh mà tiến lên.
Phía sau tiếng còi lại một lần nữa gào thét.
Còn được phía trước tắc nghẽn như dòng sông bị táo bón.
Giống như tìm cho mình được lý do để chuyển đường, Sơ Ninh quả quyết chuyển đường, lái xe về làn phải tương đối rộng rãi. Vừa lúc đèn xanh, cô đạp chân ga, nhanh chóng lao lên.
Khi đến trạm xe, đã là một tiếng rưỡi sau.
Sơ Ninh gọi điện thoại cho Nghênh Cảnh, “Cậu mấy giờ thì lên tàu cao tốc?”
Nghênh Cảnh ngây ra một lúc, “Hả?”
“Mấy giờ?”
Cậu đưa mắt xuống nhìn thời gian, “Còn có chín phút nữa là xuất phát.”
Sơ Ninh ngay cả chỗ đậu xe cũng không tìm, trực tiếp dừng xe bên lề đường, quản nó bị phạt hay không, xuống xe liền chạy về hướng vào chạm.
“Cậu nói số trạm và số tàu cho tôi.”
Nghênh Cảnh hiểu được, phút chốc đứng lên từ chỗ ngồi, “A21, G3248, toa số 3.”
Dứt lời, cậu cũng lập tức đi về phía cửa xe.
“Cậu, cậu đợi tôi một chút, tôi vào trạm.” Sơ Ninh thở hồng hộc, lời nói còn có chút thở dốc.
Nghênh Cảnh muốn hỏi, chị không mua vé, sao có thể vào trạm?
Nhưng lại sợ cô tốn sức trả lời, liền cái gì cũng không hỏi nữa.
Cậu đã từ trên tàu cao tốc xuống, đứng ở trên tầng, nhìn thang máy cách đó không xa.
Còn có năm phút.
Đã ngừng soát vé.
Cửa thang máy mở ra, trong lòng Nghênh Cảnh nhảy lộp bộp một cái, có mấy xe đẩy hành lý lớn, người lái xe phi nhanh.
Không phải cô.
“Vị hành khách này, mời lên xe, tàu lập tức khởi hành.” Nhân viên tàu đi tới, lễ phép gọi Nghênh Cảnh.
Cậu nhìn đồng hồ đeo tay, chỉ còn hai phút nữa sẽ xuất phát.
Sơ Ninh, Sơ Ninh....
Không còn kịp rồi, không còn kịp rồi.
Nghênh Cảnh không có cách, chậm rãi lên xe, cẩn thận từng bước đi. Nhân viên tàu xe đã đứng tại cửa nhắc nhở: “Nhanh lên, tàu sắp đóng cửa.”
Nghênh Cảnh đứng đi vào, vừa mới xoay người liền thấy thang máy cách đó không xa mở cửa. Một thân ảnh màu trắng chạy vội ra!
Sơ Ninh chạy đến nỗi mặt đỏ bừng, tóc cũng hơi loạn, có vẻ hơi chật vật.
Cô nhìn quanh trái phải, cuối cùng nhìn về toa tàu số 3.
Mà lúc này, cửa tàu xe đã đóng lại.
Trái tim Nghênh Cảnh đập liên hồi, “Sơ Ninh!”
Cậu nhanh chóng chạy trên xe, không quan tâm khách còn đang ngồi, ghé vào trên cửa sổ, dùng lực mà ngoắc ngoắc với cô.
Sơ Ninh đuổi theo, chạy theo đoàn tàu.
Nghênh Cảnh gắt gao nắm chặt vào cửa sổ, cô đưa tay, cũng muốn chạm vào.
Tốc độ tàu càng lúc càng nhanh, cô chạy không nổi rồi, càng ngày càng chậm.
Đầu ngón tay rốt cuộc chạm vào cửa sổ, cách màn hình thủy tinh, cào cào vào lòng bàn tay Nghênh Cảnh.
Quá nguy hiểm, cậu hô to: “Quay lại!”
Thế như là cách âm, chỉ thấy bờ môi khẽ động.
Đã có nhân viên công tác lớn tiếng khuyên can, hai người chạy về phía Sơ Ninh.
Sơ Ninh cũng không còn khí lực, đứng tại chỗ, khom người, chống đỡ đầu gối há miệng thở dốc.
Tàu cao tốc chạy thẳng về hướng nam, dọc theo quỹ đạo mà chạy nhanh.
Nghênh Cảnh mặt còn dán vào cửa xe, mắt nhìn về phía sau, sắp muốn lé luôn rồi!
Trong xe, mọi người đều cười rất thiện ý.
Có người hỏi: “Bạn gái à?”
“Tiểu tử, không nhìn thấy rồi còn nhìn nữa ư?”
Nghênh Cảnh lúc này mới rời khỏi cửa sổ, lạnh buốt một mảnh, thân thể lại nóng như muốn bùng bổ.
Cậu gọi điện cho cô, nhưng đoàn tàu bắt đầu đi vào đường ngầm, một vùng tăm tối, tín hiệu hoàn toàn không có.
Liên tiếp sáu cái đường hầm, tia sáng lúc sáng lúc tôi, cực kỳ giống tâm trạng của Nghênh Cảnh lúc này.
Cậu vui vẻ, tựa như phản ứng sinh lý, cậu căn bản không có cách nào khống chế.
Cậu lại lấy lại lý trí, cố gắng bảo trì đầu óc thanh tỉnh.
Cô ấy như vậy tính là cái gì, vừa mới bị vị hôn phu đội nón xanh, quay người lại tìm đến cậu như tìm cảm giác chân tính.
Là dối trá sao, hay là cô vẫn lặp lại thủ đoạn cũ.
Trêu đùa cậu, đùa bỡn tình cảm của cậu.
Hai loại cảm xúc cực đoan trong lòng Nghênh Cảnh giằng co, cậu dựa vào thành ghế, nghe âm thanh đoàn tàu chạy ầm ầm, ngửa đầu ngẩn ngơ.
Mặt không biểu tình, nhưng lại nắm chặt điện thoại, hận không thể bóp nát nó.
Cuối cùng cậu bỗng nhiên ngồi thẳng, vẫn là gọi điện thoại.
“Tút... Tút... Tút”
Vừa vang lên ba tiếng, trước mắt lại tối sầm.
Lại vào đường hầm.
Nghênh Cảnh phiền muộn móc móc lòng bàn tay, chờ vừa có tín hiệu, lại không ngừng mà gọi điện cho Sơ Ninh.
Thế nhưng không biết vì cái gì, hoặc là cậu gọi không được, hoặc là đối phương hồi lâu không có tín hiệu.
Thật sự tà môn.
Tàu cao tốc tốc độ nhanh, không đến bốn mươi phút, liền đến Hạnh Thành.
Nghênh Cảnh theo dòng người ra khỏi trạm, chính là giờ cao điểm của buổi chiều, sóng nhiệt mãnh liệt, không được mấy lần, phía sau lưng liền ướt đẫm.
Nghênh Cảnh thật sự muốn ném cái điện thoại rách nát này đi, lòng phiền loạn, thì càng tức giận.
Cậu ra khỏi cổng số hai phía Tây, chuẩn bị ra tàu điện ngầm về đại viện.
Đại sảnh nhà ga phát ra giờ của chuyến tàu khác: “Các vị khách quý, chuyến tàu G354 từ phía tây Bắc Kinh về phía nam Thượng Hải chuẩn bị soát vé, xin xếp hàng chờ đợi.”
Nghênh Cảnh nhớ kỹ chuyến tàu này, là buổi chiều sẽ đến Hạnh Thành, cùng chuyến mà cậu vừa đi là gần nhất.
Nhưng mà cậu cũng không để ý, đẩy hành lý tiếp tục xuất trạm.
Kết quả đến tàu điện ngầm đứng xem, đông đúc, đứng đầy khắp khoang tàu. Các loại mùi mồ hôi, màu giày, không biết từ chỗ nào mà thổi đến cùng với mùi thối chân, làm cho người có chút bệnh sạch sẽ là Nghênh Cảnh quả thật ngạt thở.
“...” Được rồi, thuê xe đi.
Cậu xách hành lý, lần theo đường cũ đi về.
Lần quay lại này chính là đi bộ mười lăm phút, Nghênh Cảnh xếp hàng chờ taxi, ánh nắng chói chang, cậu lấy kính râm đeo lên. Ngũ quan vốn góc cạnh đẹp đẽ, kính râm che lại, khí chất liền khác biệt. Cậu một thân sơ mi trắng, quần vải lanh chín phần, ống quần khẽ xắn lên hai vòng, nhẹ nhàng mà khoan khoái.
Nghênh Cảnh nhai kẹo cao su, buồn bực ngán ngẩm mà nhìn mấy chiếc xe taxi đi qua.
Đột nhiên, bả vai bên phải trĩu xuống.
Cậu vô thức quay về bên phải.
... Không ai.
Tiếp theo là vai trái, có người đập cậu.
Nghênh Cảnh không nhịn được nghiêng đầu sang chỗ khác, đủ chưa?
Kết quả, cái nghiêng người này, triệt để ngây người.
Sơ Ninh từ trên trời giáng xuống, đang nghiêng đầu, cười với cậu.
“Sao chị lại ở chỗ này?” Nghênh Cảnh bỏ kính râm xuống, kinh ngạc vô cùng.
Sơ Ninh không nói lời nào, đưa tay vuốt tóc về phía sau, trên trán cô là một tầng mồ hôi mỏng, da thịt trắng nõn bị sóng nhiệt đánh đến đỏ bừng.
Nghênh Cảnh thấy trong tay cô cầm vé xe, không nói lời nào rút ra xe, G354, tây Bắc Kinh – nam Quảng Châu. Chính là chuyến gần chuyến của cậu nhất.
“Sao chị có thể mua được vé?” Nghênh Cảnh không hiểu, hai chuyến xe này chỉ cách nhau mười phút, căn bản không kịp.
Sơ Ninh lấy tay quạt quạt, ngữ khí không có một gợn sóng: “Tôi trực tiếp ở trên xe, mua vé ngay tại điểm xuất phát.”
Nghênh Cảnh im lặng.
Sau cậu là một nữ sinh đang xếp hàng, cười thân thiện, nói với Sơ Ninh: “Bạn đứng vào đi.” Sau đó rất hiểu ý mà đứng lùi về phía sau, để trống vị trí.
Sơ Ninh cũng không cự tuyệt, đứng sau lưng Nghênh Cảnh.
Đội ngũ dài, hai người đứng cạnh nhau, lưng cậu rộng lớn đang ở trước mặt, có hương nước giặt Lam Nguyệt Hương nhàn nhạt, giống như hương nắng mùa hè.
Sơ Ninh bỗng nhiên rất an tâm.
Hai người trầm mặc một hồi, Nghênh Cảnh bỗng nhiên vươn tay, cầm túi của cô.
Sơ Ninh nhỏ giọng: “Tôi muốn tắm rửa.”
Nghênh Cảnh yên tĩnh.
“Tôi nóng muốn chết rồi, một thân đều là mồ hôi, hôi chết.” Sơ Ninh càng nhỏ giọng hơn.
Đúng lúc này, liên tiếp ba chiếc taxi đến, vừa vặn đến lượt bọn họ.
Cất hành lý vào cốp xe, Nghênh Cảnh lên xe, nói với tài xế: “Phiền anh đưa đến khách sạn Tứ Mộc.”
Từ đó, hai người toàn bộ quá trình đều không nói cái gì.
Điều hòa không khí mát mẻ, giống như làm điểm táo bạo trong lòng cả hai, dần dần yên ổn lại.
Mở cửa phòng.
Nghênh Cảnh để đồ vật vào gian phòng, nhàn nhạt nói: “Chị tắm trước đi, tôi đi ra ngoài một chút liền trở về.”
Sơ Ninh muốn nói lại thôi, cậu đã đóng cửa rời đi.
Tiếng nước tí tách, Sơ Ninh đứng dưới vòi hoa sen, nhắm mắt tắm thật lâu.
Khách sạn này là khách sạn năm sao, có đầy đủ vật dụng tắm rửa, hương sữa tắm cũng không tồi. Đại khái tầm mười phút, cửa phòng tắm bị gõ vang.
Sơ Ninh nháy mắt cảnh giác.
“Là tôi.” Âm thanh của Nghênh Cảnh.
Cô lập tức an tâm.
“Quần áo của chị tôi để ở cửa phòng, lát nữa chị tắm xong tự mình...”
Chữ “lấy” kia còn chưa nói xong.
“Cạch”.
Cửa phòng tắm mở ra một khe nhỏ, cánh tay tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của Sơ Ninh đưa ra ngoài.
Thân thể Nghênh Cảnh bỗng nhiên cứng đờ.
Chỉ thấy cô lộ nửa mặt, còn mơ hồ thấy xương quai xanh, giọt nước thuận theo da thịt mà chậm chảy xuống, mê hoặc.
Sắc mặt Sơ Ninh bình tĩnh, thậm chí không ngẩng đầu nhìn cậu một chút, giống như là một động tác không quá tự nhiên. Cô đưa tay đến ngực cậu, lấy quần áo mới mà cậu mới mua.
Mùi thơm ngát, sau đó đóng cửa.
Chóp mũi vẫn còn quanh quẩn hương thơm, như mê hồn dược.
Hô hấp Nghênh Cảnh bỗng nhiên gấp rút, nhìn chằm chằm vào cửa phòng tắm, ánh mắt giống như muốn xuyên thấu nó. Rõ ràng cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng trong lòng lại phác họa ra từng hình ảnh... Lại chân thật đến như thế.
Năm phút sau, Sơ Ninh đổi bộ đồ mới đi ra.
Váy trắng liền thân, tươi mát giống như một đóa bách hợp ở sơn cốc.
Cô xém chút nữa đυ.ng vào Nghênh Cảnh, “Ai, cậu làm gì?”
Nghênh Cảnh cúi đầu, không muốn nhìn cô, toàn thân căng thẳng, trầm trầm nói: “Tôi nóng, tôi cũng muốn tắm.”
Cửa đóng, tiếng nước ào ào lập tức vang lên.
Nghênh Cảnh chân trần đứng dưới vòi nước, dội nước lạnh còn chưa đủ, hận không phải là nước đá mới tốt.
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Cảnh, lần này cậu không làm cô ấy, cậu không phải là đàn ông.
A.