Sau phút lơ đãng ngắn ngủi, Sơ Ninh lại chăm chú lần nữa.
Cô nhanh chóng đọc qua hạng mục, rất nhanh đã có những phán đoán đầu tiên.
Quan Ngọc hỏi: “Vừa ý cái nào?”
Sơ Ninh đưa tay chỉ hai cái, “Cũng không tồi lắm.”
Một bên là công trình quản lý đường bộ, một bên là liên quan tới cáp quang, không gian lợi ích có hạn, nhưng vừa vặn ổn thỏa, lại là hạng mục Sơ Ninh am hiểu. Quan Ngọc rót trà xanh cho cô, “Cái cuối cùng cũng rất tốt, nghe tên là biết cao cấp.”
Cô ấy chỉ hạng mục của trường C.
Giọng Sơ Ninh nhẹ bâng, nhưng thái độ lại rất quả quyết: “Loại này, mình không thích.” Cô lại tràn đầy phấn khởi mà quay lại hai hạng mục vừa lọc được kia, “Ở Thông Châu? Chỗ đó mình có mấy người quen, dễ làm rồi.”
Nói tới tiền mắt liền phát sáng. Quan Ngọc bĩu môi, cũng không biết là tốt hay xấu.
Những tưởng chuyện này sẽ như nước chảy mây trôi, không đáng nhắc lại, không ngờ tối hôm đó, Sơ Ninh nhận được điện thoại của Phùng Tử Dương.
“Sao em không chọn hạng mục của Hàng Không C?”
Lúc này Sơ Ninh vừa mới tắm xong, cảnh xuân trước ngực kiều diễm mơ hồ. Cô búi tóc, mang băng đô thỏ con, nghe vậy liền buông đơn báo giá xuống, “Sao Quan Ngọc lại nói với anh?”
“Anh cảm thấy em nên cân nhắc.” Phùng Tử Dương không cười cợt như mọi ngày.
“Lí do.”
“Anh thích.”
“Cút.”
Ý cười của Phùng Tử Dương chưa nhạt: “Đùa thôi, đừng cúp điện thoại. Anh nói thật đấy Ninh nhi, đây là một hạng mục tốt. Khoa học kĩ thuật tiên tiến, thị trường rộng mở, cơ hội cũng nhiều, quá xứng với em.”
Sơ Ninh nằm ngửa trên giường, cả người bình tĩnh lại, chậm rãi nói chuyện: “Cái gì mà khoa học kĩ thuật tân tiến, tương lai rộng mở, đó là một cái hố đấy, nói thì có vẻ dễ nghe lắm, đừng nói bỏ tiền vào, kể cả có nhét cả người vào, cũng chưa chắc đã có lợi nhuận sau này.”
Phùng Tử Dương đầu bên kia cứ muốn nói lại thôi, muốn phản bác nhưng một chữ cũng không thốt ra được.
Sơ Ninh gập gập đôi tai thỏ trên băng đô, bất mãn nói: “Em thấy dạo gần đây anh có hơi lạ.”
“…”
“Có phải anh và Triệu Minh Xuyên liên thủ, đặc biệt lựa chọn cái hố này để em nhảy vào?”
Phùng Tử Dương to mồm kêu oan: “Anh cả em thèm để ý anh sao.”
Cũng đúng. Cái ánh mắt đó của Triệu Minh Xuyên, có thể sánh vai cùng Ngọc Hoàng đại đế, nói thế cũng không khoa trương chút nào. Sơ Ninh ngáp một cái, lười biếng nói: “Chuyện này không nói nữa, cúp đây.”
- ----
Từ hôm Lật Chu Sơn giao quyển sách hạng mục kia cho Nghênh Cảnh, đã qua 3 ngày.
Thực ra đêm đó sau khi về kí túc, Nghênh Cảnh có nhìn qua 1 lần, nhưng chưa được lâu, giữa chừng thì ----- cậu ta ngủ. Thức dậy cũng không giải quyết được gì. Cho tới ngày thứ hai, Lật Chu Sơn gọi Nghênh Cảnh vừa nỗ lực hết sức đấu xong nửa trận bóng rổ, hỏi ý kiến cậu.
Cả người nóng nực toàn mồ hôi, máu huyết sôi trào, Nghênh đại vương vốn còn đang đắm chìm trong trận bóng rổ giao tranh quyết liệt, nhét thẳng một cây kem vào miệng, nhai nhai nuốt nuối hỏi ngược lại: “Suy nghĩ gì cơ ạ?”
Lật Chu Sơn mặt đen xì như xì dầu, phất tay áo giận dữ bỏ đi.
Nghênh Cảnh kịp thời phản ứng, co cẳng đuổi theo: “Giáo sư Lật, giáo sư Lật!”
Kết quả chạy nhanh tới mức thiếu chút nữa té ngã. Nghênh Cảnh lảo đảo mấy bước mới có thể đứng vững, tay cũng đồng thời buông lỏng ra – người thì không ngã, thế nhưng cây kem đậu xanh đã cắn một nửa “vèo” một tiếng bay ra ngoài, lộn một đường dài, rơi xuống đỉnh đầu lão đồng chí Lật Chu Sơn.
Tiếp theo, tiếng thét kinh thiên vang khắp đường đi: “Thằng! Nhóc! Thối!”
Xong đời.
Nghênh Cảnh chắp 2 tay trước ngực, thiếu chút nữa là quỳ xuống dập đầu, Lật Chu Sơn không còn lạ gì với tên nhóc chân chó này, ông không phản ứng nữa, đùng đùng tức giận rồi bỏ đi.
Chuyện này dù hơi bất ngờ, nhưng Nghênh Cảnh thực sự áy náy, sau khi trở về kí túc xá, chuyện đầu tiên cậu ta làm là gửi tin nhắn xin lỗi Lật Chu Sơn, không có hồi âm. Bữa trưa chỉ ăn ba bát cơm cũng không thấy đói. Chiều có mấy người đến chơi, không ai không khen, không ai không phục.
“Cậu mất cơ hội làm người phát ngôn cho kem đậu xanh rồi.”
“Cuối kì rớt môn có thể hiểu được.”
“Chúc mừng cậu, từ nay cậu đã trở thành ánh trăng sáng cả đời khó quên trong lòng giáo sư Lật.”
Nghênh Cảnh nhai kẹo cao su thổi bong bóng, nghe bọn họ, từng người từng người không có ý tốt mà trêu chọc.
“Đúng rồi, các cậu nghe nói chưa, lần trước lão Lật cãi nhau ầm ĩ với hiệu phó Đàm đấy.” Trình Nhất Hàm ở phòng cách vách đột nhiên nhắc tới.
“Là thật à? Tôi còn tưởng tin nhảm.”
“Là thật, lúc ấy tôi điền đơn trên lầu 3, cãi nhau cực to.” Lớp trưởng mập làm chứng, thần thần bí bí ngoắc tay, “Nghe nói lão Lật muốn cho một hạng mục bên ngoài vào danh sách, hiệu phó Đàm không đồng ý, muốn cho tất cả đoàn đội của khoa thiết kế máy bay vào, nói họ có nhiều hy vọng hơn.”
Kí túc xá lúc nãy còn cười đùa, lập tức trở nên yên lặng.
Một lát sau, Trình Nhất Hàm nói: “Trường thiên vị, cũng không phải chuyện lần 1, lần 2.”
Giọng nói bất bình giận dữ liên tiếp vang lên: “Ai bảo bọn họ là ngành ưu thế hấp dẫn chứ, aigoooo, hối hận muốn chết.”
Nghênh Cảnh vẫn trầm mặc nãy giờ, bất ngờ ngẩng đầu, “Sao phải hối hận?”
Giọng cậu rất bình tĩnh, ánh mắt lạnh lùng, nhìn thẳng, tuy chưa có tính công kích rõ ràng, nhưng lại khiến người nói chuyện cảm thấy rối ren trong lòng.
Nghênh Cảnh cũng không phản ứng gì nhiều, rất nhanh, cậu lại cúi đầu, giống như đang lầu bầu lầm bầm: “Tôi cảm thấy chúng ta cũng rất tốt mà.”
Kỳ Ngộ ngồi trước bàn đọc sách cũng quay đầu, phụ họa: “Đúng vậy, vô cùng tốt.”
Mấy chữ đồng ý, nhưng lại không nói ra tại sao lại như vậy. Rất nhiều năm sau khi nhớ lại khoảng thời gian ấy, nếu dùng một câu mà khái quát tâm trạng khi đó, thì có lẽ là – “Cùng học hành gian khổ, sao có thể chịu lép vế.”
Bầu không khí lại một lần nữa rơi vào im lặng.
Lớp trưởng béo lại bẻ đề tài về chuyện của Lật Chu Sơn: “Giáo sư Lật dù hơi nóng tính nhưng là người tốt, làm vậy cũng coi như thay khoa chúng ta ra mặt.”
“Hình như thầy ấy vẫn còn độc thân, tôi còn chưa thấy vợ thầy bao giờ.”
“Không….” Trình Nhất Hàm hạ giọng, “Giáo sư Lật li dị với vợ từ lâu rồi, đến quyền nuôi con gái cũng không xử cho ông ấy.”
Lúc này tất cả mọi người đều thực sự im lặng, không một ai chịu lên tiếng.
Trong lòng Nghênh Cảnh vô cùng bực bội, hít một hơi thật sâu, cậu đứng dậy đi ra ngoài.
Kỳ Ngộ nghiêng đầu gọi cậu: “Đi đâu đấy.”
Cửa đã đóng chặt.
Màn đêm dần buông, nâng niu từng ánh trăng nhàn nhạt, Nghênh Cảnh vốn chỉ định ra ngoài mua cây kem, cứ đi đi, vậy mà gót chân lại như mũi chó, chạy tới ký túc xá cho giảng viên.
Năm trước, tiểu khu phúc lợi cho các giáo sư được hoàn thành, đa số đều đã dọn sang bên đó, khu nhà cũ ở góc Tây Nam cũng không phải là không có người, nhưng người ở ít tới mức có thể đếm được, Lật Chu Sơn là một trong số đó. Nghênh Cảnh không biết cụ thể ông ở đâu, nhưng cả tòa nhà sáng có 3, 4 ngọn đèn, cậu định đi tìm từng tầng.
Khu nhà này đã có từ lâu, cũng khó trách có vài chỗ cũ kĩ.
Cầu thang tối om, Nghênh Cảnh dậm chân, đèn không bật, cậu lại như hảo hán mà hét lên một tiếng– “Tối quá!”
… Thật không cho người ta mặt mũi mà.
Nghênh Cảnh tìm trên tầng 2, theo ánh đèn sáng từ cửa sổ mà nhìn vào, căn hộ đầu tiên là của Lật Chu Sơn.
Căn phòng mộc mạc hai gian, đồ dùng đơn giản, có duy nhất một ngọn đèn bật sáng. Bàn ăn dựa vào tường, Lật Chu Sơn ngồi đó, lưng quay về phía cửa. Trong phòng rất yên tĩnh, TV cũng không bật, chỉ có mình ông, cúi đầu ăn mì.
Nhìn từ phía cửa sổ, giống như một cảnh phim đầy kỉ niệm, bóng đêm tô điểm, càng thêm vẻ tịch liêu.
Lật Chu Sơn bị sặc nước mì, vừa che miệng ho khan dữ dội, vừa lấy khăn giấy bên cạnh, cạnh hộp khăn giấy còn có mấy hộp thuốc cảm. Ông đưa tay ra lấy nhưng không chính xác, đυ.ng phải ly nước thủy tinh, cái ly rơi xuống đất, vỡ tan thành những mảnh vụn nhỏ.
Lật Chu Sơn cau mày khẽ chửi thề một tiếng, rồi sau đó khom lưng, cố gắng dọn dẹp.
Nghênh Cảnh nhanh nhẹn trốn sau vách tường, mặt cậu áp thẳng vào tường.
Một cơn gió lùa qua mặt, mũi, mắt cậu. Cùng với đêm thu cô tịch kẻ hô người ứng.
Ngực Nghênh Cảnh sắp bực bội tới phát điên, cậu xoay người đi xuống lầu.
Nghênh Cảnh đi thẳng về kí túc xá. Đám người náo nhiệt lúc nãy đã tan cuộc như chim bay trăm hướng.
“Cậu đi đâu vậy?” Kỳ Ngộ ngẩng đầu lên khỏi cuốn sách, liền thấy người nào đó lục tung mọi thứ như thể lốc cuốn lửa bùng.
“Cậu xem chút đi.” Nghênh Cảnh ném món đồ tìm được cho cậu ta.
Kỳ Ngộ cảm thấy khó hiểu, liếc nhìn phong bì, ngừng một lát: “Đây là gì?”
Nghênh Cảnh hết sức bình tĩnh, “Sách hạng mục, cậu với tôi cùng nhau làm.”
Tuổi trẻ làm việc chú trọng nhiệt huyết, hăng hái.
Đêm đó, hai người viết xong danh sách những việc cần làm.
Ngày thứ hai, tiếp tục bổ sung, phát triển.
Ngày thứ ba, gõ chương trình thông số cho máy bay, làm cơ sở xây dựng đồ họa mô phỏng.
Sôi nổi, lửa lòng rực cháy, Nghênh Cảnh không hề cảm thấy mệt mỏi, bất mãn duy nhất chỉ có quán cơm bán quá ít cơm, cậu ăn hai hộp mà vẫn đói bụng.
Ngày thứ tư, Lật Chu Sơn nhìn khuôn mặt thiếu ngủ trầm trọng, hai mắt đen xì, mi mắt như sắp rũ xuống ngực của Nghênh Cảnh, kinh hãi.
“Cậu làm mấy ngày?”
“Em và Kỳ Ngộ cùng làm, 4 ngày.”
Lật Chu Sơn im lặng hồi lâu, cuối cùng lấy một hộp thuốc an thần bổ não từ trong ngăn kéo ra, đưa cho cậu.
“…”
Đại học Hàng Không C mỗi năm đều có danh sách thúc đẩy ra bên ngoài những hạng mục kết hợp giữa học sinh và xí nghiệp. Trường này cũng là trường học có thâm niên trong nước, cơ hội này quý giá thế nào không cần nói cũng biết. Nếu như có thể thu hút các tập đoàn khác đầu tư vốn, cho dù chỉ là thành quả mang tính chất nghiên cứu khoa học, thì cũng có thể sánh với bốn năm thi thố nghiêm túc. Điểm cộng này, đừng nói thi cao học, trong quá trình xin việc, cũng thành lý lịch bắt mắt..
Danh sách hạng mục có hạn, năm nào cũng thuộc về khoa thiết kế máy bay.
Khoa trọng điểm, bộ mặt của trường học, được nâng đỡ cũng là chuyện trong dự đoán.
Còn khoa động cơ hàng không vũ trụ của Nghênh Cảnh, như không tồn tại vậy.
Dường như tất cả mọi người đều cho rằng, lần này bọn họ không có cách nào vào được danh sách đề cử. Thậm chí ngay cả Nghênh Cảnh, cũng chỉ viết một bài tập biếи ŧɦái qua loa, để các thầy cô đánh trượt -----
Trước khi tổ chức gặp mặt các xí nghiệp một ngày, trường thông báo, bọn họ được tham gia.
Bất ngờ tới quá đột ngột, Nghênh Cảnh thiếu chút nữa là chạy đi mua thuốc trợ tim cấp tốc. Cậu vô cùng hưng phấn nói cho Lật Chu Sơn, kết quả đối phương cực kì bình tĩnh, ngâm một câu rất lạnh lùng: “Đừng suy nghĩ nhiều, nhìn chút cảnh đời, luyện lá gan chút là được.”
Cái gáo nước lạnh này…
Không sao, không mặc đồ thu đông còn có thể chịu được rét, Nghênh Cảnh vẫn nhiệt tình như cũ, chúng biến thành những cơn sóng nhỏ, cậu chỉ hận không thể chết trong những con sóng đó.
Chuyện này gây tiếng vang không nhỏ trong khoa, cực kì hãnh diện, cuối cùng cũng có thể ra mặt, thật tự hào mà. Không bao lâu sau đó, đám người hâm mộ của cậu đã lấy câu “Vì anh, nguyện đâm vào tường lớn.” làm khẩu hiệu, vậy mà đám người bên khoa thiết kế máy bay đảm nhiệm vai trò “sủng phi” mấy năm nay lại vô cùng coi thường.
Lập tức, hai nhóm người bắt đầu khai chiến với tư thái hỏa tinh đâm vào trái đất.
“Sủng phi” cất lời ---
“Đúng là kiêu ngạo trời sinh, đừng có ra oai trước mặt bọn tôi.”
“Tân sủng” ầm ĩ ----
“Đường còn dài, đừng quá huênh hoang, đời người chưa biết ai huy hoàng hơn ai.”
Ồ ghê, mấy người mới tới các người có thể hạ bệ chúng tôi cơ.
Fandom của Tiểu Cảnh khinh bỉ:
“Nữ nhi Trung Hoa có mười triệu, ai kinh sợ ai còn chưa biết đâu.”
Còn Nghênh Cảnh, lại tỏ ra im lặng trầm tĩnh giữa cảnh hỗn loạn tưng bừng. Tra baidu lễ nghi, các ăn mặc của hoàn cảnh, cậu tiêu nửa tháng sinh hoạt phí, mua một bộ tây trang màu đen nghiêm túc đứng đắn.
Đây là lần đầu tiên trong đời cậu.
Nghênh Cảnh vốn cao, điều này ngày thường ít ai để ý, mặc tây trang như đang độ thêm giáp sắt, tạo ra chiều rộng của bả vai thon thả. Cổ trắng của áo sơ mi được gập lại gọn gàng, hình tượng thiếu niên ranh mãnh ngày thường bị che đậy kín đáo, biến thành nhã nhặn và anh tuấn.
Cậu nhìn vào gương, đột nhiên cười một tiếng, ánh sáng thấm đượm trong mắt.
Như minh tinh.
- ---
Tham dự buổi ngày hôm đó, đội ngũ tiễn Nghênh Cảnh rất đông, ai không biết còn tưởng là tiễn pháp trường. Có thầy chuyên môn dẫn đội, một chiếc xe thương vụ Buick, chở hai đội đi.
Mọi người đều không vừa mắt nhau, rất nhiều người trong số đó còn hiện dòng chữ “Ở đâu chui ra cái con khỉ cướp chén cơm của ông thế hả”. Con khỉ họ Nghênh vậy mà lại không lo lắng, còn cầm điện thoại chơi Skip the block.
Nhưng phần tự tin này cũng không kéo dài quá lâu, sau khi đến hội trường mới thấy thế giới quả là rộng lớn. Anh hùng hảo hán các nơi âu phục giày da, tay xách cặp, nói chuyện vui vẻ trong đám người.
Nghênh Cảnh và Kỳ Ngộ, giống như hai con châu chấu đi vào vườn hoa lớn, mơ hồ nhìn chung quanh. Quan trọng hơn là, đội của khoa thiết kế máy bay, là đối tượng đề cử trọng điểm của trường, thầy dẫn đội chỉ mang bọn họ đi chào hỏi khắp nơi, nhìn ra đã quen đến không thể quen hơn rồi.
"Đừng hoảng hốt, bình tĩnh.” Kỳ Ngộ nói nhỏ.
“Haizzzz.” Nghênh Cảnh than thở, “Biết thế mua loại âu phục đắt hơn một chút.”
“…” Kỳ Ngộ hỏi “Cậu còn thấy cái này chưa đủ đắt á?”
Nghênh Cảnh cúi đầu nhìn trái nhìn phải, còn kéo vạt áo vest, “Đắt ơi là đắt, nhưng tôi cảm thấy eo chưa bé lắm.”
“Cậu không phải là con gái, eo nhỏ làm gì?”
“Trông tao nhã đó.”
"..."
Đương nhiên, loại trường hợp này, lại là lần đầu tiên, dù có thẳng lưng ưỡn ngực nữa thì cũng không thể che giấu sự cẩn trọng và ánh mắt lo sợ không hề lừa người, hai người trẻ này đều có cảm giác là con dế nhỏ nhát gan.
1h chiều, họ vào hội trường ngồi.
Còn 10p nữa mới bắt đầu, những xí nghiệp tham gia không bỏ bất cứ một cơ hội nào để mở rộng mạng giao tiếp. Trong khoảnh khắc ấy, trước sau trái phải đều như hiện trường đi xem mắt quy mô lớn vậy.
“Ngài là Vĩnh Phong phải không? Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu.”
“Khách khí rồi, lần trước mọi người còn uống trà với Trương tổng chỗ chúng tôi. Tôi có nhìn qua hạng mục của mọi người, thực sự là có nhiều hạng mục xuất sắc.”
“Đâu có đâu có, bên ngài cũng rất xuất sắc, đã ngầm xác nhận rồi chứ?”
Liên quan tới vấn đề nhạy cảm, đối phương lập tức tỏ thái độ “Ôi, tôi không dám nhận đâu”, cười hề hề mấy tiếng.
Nghênh Cảnh âm thầm bội phục, diễn giỏi!
Xí nghiệp khắp nơi bắt đầu lục tục đi vào.
Phái nam chiếm đa số, giữa bọn họ, Sơ Ninh mặc âu phục màu trắng càng trở nên bắt mắt. Áo là loại vest lửng, giày cao gót, cô vốn gầy, càng tôn lên khí chất của cô.
Theo sau cô là trợ lý, nói năng rất cẩn trọng.
Trò chuyện náo nhiệt, nhiều người không để ý tới động tĩnh xung quanh, người phía trước làm quen với Nghênh Cảnh: “Anh đẹp trai này, anh ở công ty nào thế?”
Ánh mắt Nghênh Cảnh như một cái đinh còn cắm trên người Sơ Ninh.
Sơ Ninh nhìn qua bên này, tránh ánh mắt mong chờ của cậu.
Nghênh Cảnh không để ý, còn toét miệng cười với cô một cái.
Cách hơi xa, biểu tình của Sơ Ninh đúng là khó có thể phân tích, nhưng mi tâm cô vốn trơn nhẵn, chỉ chớp mắt một cái, hơi nhíu lại.
Người anh em bên cạnh rất tinh tường, lập tức hỏi: “Này, cậu biết Ninh tổng sao?”
Nghênh Cảnh không kìm được thẳng lưng nên, giờ cậu đã hiểu rất rõ đối tiếp với người ngoài, nói mát mẻ: “Không chỉ là biết đâu.”
Cái chữ “đâu” kéo dài, kéo thành một cái đuôi hồ ly luôn.
Thái độ người kia lập tức trở nên nịnh nọt, không ngừng xun xoe rút danh thϊếp muốn trao đổi: “Tôi nói này! Tôi thấy cậu rất quen! Nhớ rồi, thì ra đã gặp cậu ở chỗ của Ninh tổng rồi!”
Nghênh Cảnh có cảm giác vui vẻ khó hiểu, mối quan hệ này cũng có tác dụng thật tốt.