Từ Minh Diệu đi ra, đã sắp đến mười một giờ.
Cuối mùa đông, ánh nắng mặt trời cũng đã ấm áp hơn.
Lúc đi ra khỏi Ngân Thái, Nghênh Cảnh bị ánh sáng ngời làm chói mắt. Cậu đi vài bước, lại ngẩng đầu nhìn mấy tòa cao ốc, xi măng cốt thép, khí thế lộng lẫy, có thể vào nơi này ở tất cả đều là nhà tư bản nhiều tiền.
Có thể nói ra điều kiện như thế, là chuyện mà bao nhiêu người mơ ước.
Nghênh Cảnh hít sâu một hơi, đi về phía trạm xe,
Mới tới điểm dừng, điện thoại di động vang lên, là một số lạ. Nghênh cảnh vừa đi vừa nghe, “Xin chào, xin hỏi ngài là?’
“Chào cậu.”
Nghênh Cảnh nghe ra âm thanh, chần chừ một lúc, “Địch tổng?”
Đầu dây bên kia là một chuỗi tiếng cười, “Thính lực của cậu không tồi, có thể nhớ được âm thanh của tôi?”
Loa phát thanh truyền đến lời nhắc nhở an toàn, Nghênh Cảnh che một lỗ tai, đi về phía ít người.
Địch Mẫn đã hiểu, hỏi: “Cậu đang ở trạm xe?’
“A, đúng vậy, trạm xe lửa.”
“Trạm nào?”
“Quốc Mậu.”
“Vậy cậu đi ra đi, tôi vừa hay ở bên này làm việc, chở cậu đi một đoạn.”
Nghênh Cảnh vừa định cự tuyệt.
Địch Mẫn lại nói: “Liên quan đến hạng mục của các cậu, tôi còn có một chỗ không rõ, tâm sự?”
Nghênh Cảnh nuốt hết lời định nói vào.
“Đi.”
Hai người không ngắt điện thoại, Nghênh Cảnh chạy nhanh ra khỏi cửa, đồng thời nói cho bà ta biết vị trí của mình. Đến bên ngoài, dòng người nhốn nháo, cậu nhìn trái nhìn phải.
“Tôi nhìn thấy cậu.” Địch Mẫn nói.
Hai tiếng còi ngắn ngủi, ở bên phải.
Một chiếc BMW màu đỏ từ từ chạy ra, xe ngừng, Địch Mẫn lộ ra nửa khuôn mặt, kính râm lớn che mặt, cười cười với Nghênh Cảnh, “Lên xe đi.”
“Địch tổng.” Nghênh Cảnh khách khí chào hỏi.
Địch Mẫn đánh giá cậu một lượt, hôm nay là phong cách nhàn nhã, không phải là âu phục như buổi yến tiệc, phong cách này, càng tô điểm theo tinh thần phấn chấn. Tóc Nghênh Cảnh không dài không ngắn, chỉnh sửa đến nhẹ nhàng thoải mái, vô cùng đẹp mắt.
Địch Mẫn một mặt vừa ý, hỏi: “Sao lại ở đây?”
“Đến đây mua chút đồ.” Nghênh Cảnh nói: “Ngài đang bận sao? Nếu không tôi…”
“Thong thả, cậu về chỗ nào? Tôi đưa cậu.” Địch Mẫn nhàn nhã nói, “Nhân tiện trò chuyện, nói về chuyện hạng mục của cậu.”
Từ chỗ này đến C Hàng không quá dài.
Xe của Địch Mẫn là xe thể thao màu đỏ rất phong cách, bà ta là một người phụ nữ tự tin và trương dương, mùa đông chưa qua hết, cũng phải mở cửa sổ ra, hưởng thụ ánh mắt của người khác. Trên đường đi, bà ta quả thật hỏi mấy vấn đề về chuyên nghiệp, Nghênh Cảnh trả lời cẩn thận, đạo lý rõ ràng, nói chuyện rất lưu loát.
Thấy Đường Mẫn không hề ngắt lời, cậu dừng lại, hỏi: “Địch tổng, chỗ nào không hiểu, ngài nói với tôi một câu, tôi lại giải thích cho cô.”
Địch Mẫn cười cười: “Không vấn đề gì, cậu nói đi.”
Ánh mắt Nghênh Cảnh chần chờ.
Vẻ tươi cười của bà ta càng sâu hơn, bàn tay cầm tay lái khẽ gõ gõ, chiếc nhẫn lam bảo thạch trên ngón trỏ rất đẹp, “Thanh âm của cậu rất êm tai.”
Xe thể thao vượt qua cầu vượt, bóng râm bao trùm đến.
Thần sắc của Nghênh Cảnh biến đổi.
Mấy giây về sau, xe lái vào đường lớn, lại sáng rõ.
Đưa đến cửa trường học, Địch Mẫn mới nói: “Cậu rất chuyên nghiệp, về hạng mục, tôi cũng rất có hứng thí. Như vậy đi, cậu tập hợp tư liệu lại, gửi cho tôi một phần, tôi đem đến công ty, thảo luận với các bộ phận một chút.”
Trong lòng Nghênh Cảnh lại cháy lên hy vongj, cười một cái: “Được!”
Địch Mẫn nhìn qua cậu, hồi lâu cũng không có động tĩnh.
Nghênh Cảnh lùi về sau một bước, khẽ vuốt cằm, “Phiền Địch tổng, ngài lái xe chậm một chút.”
Cậu chủ động đuổi khách, cũng làm cho Địch Mẫn sinh lòng chưa thỏa mãn và nuối tiếc.
Thân hình Nghênh Cảnh thẳng tắp, nhìn từ phía sau, vừa dài vừa rắn chắc giống như cây bạch dương.
Địch Mẫn nhíu nhíu mày, đeo kính râm lên lái xe đi.
Sơ ninh bên này, cũng bận tối mày tối mặt.
Công việc đầu năm mới chậm rãi đi vào quỹ đạo sau những ngày nghỉ thanh nhàn, bên công ty Ninh Cạnh, mấy đơn đặt hàng năm trước đàm phán đã bắt đầu hoạt động. Sơ Ninh bận họp, bận xã giao, bận đi nhà máy khảo sát. Còn thừa không nhiều thời gian rảnh rỗi, cũng đều dùng để xử lý mấy chuyện lặt vặt ở công ty mới.
Công ty mà Quan Ngọc giúp cô đăng ký trước đó, hỏi cô đặt tên là gì?
Sơ Ninh lúc ấy đang bận họp, không có thời gian nghĩ lại, trong đầu lập tức hiện lên hai chữ: Sơ Hàng.
Cô nói: “Khoa học kỹ thuật Sơ Hàng.”
Quan Ngọc a một tiếng, câu nói nghe không ra khen hay chê: “Cậu thật để cho bản thân mình tiến vào.”
Tiến vào cái cọng lông ý, không phải chỉ dùng chữ Sơ thôi à.
Sơ Ninh lơ đễnh.
Quá trình thành lập công ty, cô đã có kinh nghiệm tương đối, nói trắng ra là, chính là mượn một vỏ bọc mới, tiếp tục phát triển hạng mục. Có công ty, có đoàn đội, có mục tiêu, nhưng vấn đề lớn nhất đó chính là, tài chính.
Chính Sơ Ninh cũng đầu tư 200 vạn, nhưng theo kế hoạch, vẫn còn 500 vạn nữa mới đủ. Nếu không về sau bắt đầu sản xuất, khả năng sẽ tiền cần đến càng lớn hơn.
Đừng nghĩ xa, ổn định hiện tại mới là hàng đầu.
Sơ Ninh ổn định suy nghĩ, cầm điện thoại lên, từng bước liên hệ với những người có ý tưởng đầu tư. Nhắc tới cũng thật châm chọc, ngày thường đều là người ta cầu cô đưa tiền, phong thủy luân chuyển, bây giờ đến phiên chính mình.
Gọi một lượt, thu hoạch rải rác.
Sơ Ninh xoa xoa vành tai bị nóng lên, nhớ tới sự cảm thán này, bỗng nhiên bật cười.
Xúc động cũng tốt, trải nghiệm cũng được, đã đồng ý với cậu nhóc kia, liền không còn đường lùi. Lúc mới lập nghiệp đầy khó khăn gian khổ, cô đã trải qua một lần, đến lần thứ hai, kinh nghiệm và nhân mạch nhiều hơn lần đầu tiên, nhưng, thời đại thay đổi, xã hội tiến bộ, đầu tư đang thay đổi, theo kịp thời đại, cũng không có quá nhiều cảm giác nhẹ nhõm.
Khác biệt duy nhất đó chính là, ngay tại lúc này, chính mình cũng không phải một mình chiến đấu.
Nghênh Cảnh, chính là chiến hữu của cô.
Là lý do để cô có thêm dũng khí làm lại một lần nữa.
Vốn dĩ, trong kế hoạch của Nghênh Cảnh chính là, ở lại trường học hai ngày rồi về Hạnh Thành.
Nhưng hôm qua sau khi gửi tài liệu cơ bản cho Địch Mẫn, điện thoại của bà ta ngày càng nhiều hơn. Thật sự cũng không có gì khác, mấy câu hỏi rất bình thường, Nghênh Cảnh cũng hỏi gì đáp nấy, theo lý thuyết, loại thân phận này của Địch Mẫn, thật sự có gì không hiểu, có thể để cho người dưới trướng đi xử lý. Nhưng tự thân bà ta đi làm, nhiều lúc, một ngày có thể nhận được năm cuộc gọi của bà ta.
Nghênh Cảnh lại cảm thấy đây là chuyện tốt.
Đối phương quan tâm như vậy, nhất định là có tâm tư thật sự đầu tư.
Nếu như có thể kéo được khoản tiền đầu tư này, áp lực của Sơ Ninh cũng giảm đi rất nhiều.
Trong lòng nghênh cảnh cũng rất mong đợi.
Một người mưu đồ tiền tài, một người mưu đồ cái gì thì không biết.
Lúc chạng vạng tối, Địch Mẫn lại gọi điện đến, nghênh cảnh cho là lại có câu hỏi, “Địch tổng, xin ngài nói.”
“Ha ha.” Bên kia là nụ cười nhẹ nhõm, “Tạm thời không có vấn đề gì.”
Nghênh Cảnh vừa chạy bộ ở ký túc xá, nước nóng vừa mới sôi.
Địch Mẫn: “Cậu có thời gian không?”
Nghênh Cảnh suy nghĩ một chút, đặt mì tôm xuống, “Có.”
“Hai mươi phút sau tôi đến đón cậu, cậu thu thập một chút.”
“Địch tổng, có chuyện gì?”
“A, đúng.” Địch Mẫn nói rất mập mờ, “Gặp mặt nói đi.”
Điện thoại vừa ngắt, tiếng chuông lại vang lên. Lần này là Sơ Ninh, Nghênh Cảnh nhanh chóng nghe máy, “Sao rồi?”
Sơ Ninh bên kia có chút ồn ào, các loại âm thanh loảng xoảng.
Nghênh Cảnh hỏi: “Chị đang ở đâu?”
Không có tiếng nói chuyện, nhưng tạp âm ngày càng nhỏ, Sơ Ninh đến nơi hẻo lánh hơn một chút, lúc này mới nói: “Tôi đang bận chuyện ở nhà máy. Cậu bây giờ có thời gian không?”
Nghênh Cảnh còn chưa kịp trả lời, cô nói tiếp: “Tôi đã liên hệ ba phòng thí nghiệm, có một nhà trả lời, đồng ý cho chúng ta dùng tiền thuê phòng thí nghiệm, có thể nói chuyện. Tôi bây giờ đi không được, cậu qua đó một chuyến. Thuận tiện nhìn hoàn cảnh của phòng thí nghiệm, nếu như phù hợp, liền tiếp tục, nếu như không thích hợp, tôi lại đi tìm.”
Mạch suy nghĩ của Sơ Ninh rất rõ ràng, đặt chuyện giải quyết phòng thí nghiệm ở đầu tiên.
Dưới cái nhìn của cô, giai đoạn bây giờ, không có gì quan trọng bằng chuyện này.
Một lát không chờ vừa đi vừa nói: “Cậu đang ở Hạnh Thành?”
Nghênh Cảnh ừ một tiếng, “Không.”
“Vậy tốt rồi.”
“Nhưng mà tôi cũng không đi được.”
Sơ Ninh nhíu mày, “Tại sao?”
Nghênh Cảnh xoay người, tựa vào bàn học, trấn định nói: “Tôi có chuyện.”
Sơ Ninh bên kia thật sự bận bịu, không rảnh hỏi: “Được, tôi nghĩ biện pháp.”
Điện thoại ngắt.
Nghênh Cảnh thở phào một hơi, mặc áo khoác vào đi ra ngoài.
Dựa theo suy đoán của cậu hai ngày nay Địch Mẫn liên tục gọi điện thoại, bà ta đối với hạng mục này hẳn là có ý định đầu tư một cách rõ ràng. Muộn như vậy còn tìm cậu nói chuyện, Nghênh Cảnh có loại dự cảm, ước chừng có hy vọng.
Cậu kích động, lại ẩn ẩn chờ đợi.
Nếu thật sự có thể thành công, cũng có thể coi là cho Sơ Ninh một kinh hỉ.
Nghĩ đến cái này, cậu xốc lại tinh thần, tâm tình đều trở nên tốt hơn.
Địch Mẫn vẫn lái chiếc xe thể thao màu đỏ kia, hôm nay bà ta mặc một chiếc áo khoác nỉ màu nâu, có loại đẹp rất già dặn. Nghênh Cảnh lên xe, Địch Mẫn đưa cho cậu một cốc cà phê nóng, cười nói: “Uống đi.”
Nghênh Cảnh nhận lấy, nói lời cảm ơn.
Xe vào đường lớn, tiếng động cơ ào ào.
Địch Mẫn hôm nay trang điểm, mùi nước hoa cũng rất đậm. Nghênh Cảnh bất động thanh sắc mà che mũi.
“Tiểu Cảnh, cậu là người ở đâu?”
“Hạnh Thành.”
“Nha, rất gần.”
“Cũng tàm tạm.”
Địch Mẫn tâm tình không tệ, trò chuyện, “Cậu là con một?”
“Không, tôi còn một chị gái.”
“Hạnh phúc.” Địch Mẫn ngắm cậu qua kính chiếu hậu, lại hỏi: “Bắc Kinh chi phí cao không? Sinh viên như các cậu, một tháng tiền sinh hoạt khoảng bao nhiêu?”
Nghênh Cảnh nói con số, “Tôi không cần dùng quá nhiều tiền.”
Cũng không cần dùng đến tiền, quần áo giày dép của cậu, cơ bản đều là do chị gái mua cho.
Địch Mẫn lại hiểu sai ý, có tâm tư riêng, “Cũng đừng quá bạc đãi chính mình, tuổi trẻ, tốt với chính bản thân mình một chút.”
Nghênh Cảnh lại phát hiện có điểm không thích hợp, “Địch tổng, chúng ta đây là đi đâu?”
Một đường đi về khu Quốc Mậu.
Địch Mẫn liếc cậu một cái, “Đi dạo với tôi.”
Ban đêm mười một giờ, Sơ Ninh đợi ở cửa trường học không còn kiên nhẫn nữa, lại gọi một cuộc điện thoại, đang tắt máy.
“Cái thằng nhóc chết tiệt này.”
Bận rộn ở công trường cả một ngày, ban đêm lại phải bồi mấy khách hàng xã giao, vui chơi giải trí, cãi cọ, đầu Sơ Ninh như muốn nổ tung. Phòng thí nghiệm bên kia, cô nhờ Chu Thấm đi qua hỗ trợ, nhìn một chút, cầm một bản tư liệu cặn kẽ.
Hiện tại, tư liệu đang lặng lẽ nằm trên đồng hồ đo tốc độ.
Sơ Ninh cố ý lái xe đến, nghĩ trước tiên đưa cho Nghênh Cảnh xem.
“Tắt máy! Tắt máy! Đừng có dùng điện thoại nữa luôn đi!”
Vô số lần, Sơ Ninh không nhịn được mà mắng người nào đó hàng ngàn lần.
Lại ngẩng đầu, nhìn thấy Nghênh Cảnh từ ngã tư phía trước đi đến.
Ánh mắt sơ ninh nhắm lại.
Nghênh Cảnh cũng nhìn thấy xe của cô, tựa như được ấn chốt mở, vốn dĩ trạng thái ỉu xìu xìu, trong nháy mắt như được tái sinh.
“Sao chị lại đến đây?” Cậu hưng phấn chạy đến gần, không khách khí tiến vào trong xe.
Sơ Ninh nhíu mày, “Đã trễ như vậy, sao không ở trong ký túc xá?”
Nghênh Cảnh cười cười, không nói chuyện.
Sơ Ninh cũng lười so đo, đưa tư liệu cho cậu, “Tư liệu phòng thí nghiệm, một phòng thí nghiệm ở Trung Quan, chúng ta không đi, chỉ hàn huyên trong điện thoại, đồng ý cho chúng ta thuê, nhưng thời gian, khả năng hơi phiền toái.”
Nghênh Cảnh cúi đầu, liếc nhìn.
“Trước mắt có ba khách hàng cũng đang dùng phòng thí nghiệm, thời gian cân đối, không nhất định có thể dựa theo tiến độ của chúng ta…”
Sơ Ninh liếc mắt một cái, ánh mắt rơi xuống túi giấy tinh xảo đặt giữa hai chân của cậu.
Vừa rồi chỉ lo mắng người, không để ý, bây giờ mới phát hiện, là GUCCI.
Sơ Ninh bắt đầu lo lắng, ánh mắt ảm đạm