Một tuần sau, Tết Âm Lịch.
Thành phố Bắc Kinh có hương vị “cổ điển”, bên trên đường cái, đèn l*иg đỏ rực đã sớm treo đầy, con đường Kiến Quốc Môn đã rực rỡ sắc màu, hiện lên một chữ “Xuân” vô cùng lớn. Vào sâu bên trong các ngõ hẻm, nhà nhà dán câu đối xuân, trong phòng treo tranh tết.
Ngày ba mươi Sơ Ninh vẫn còn ở công ty làm việc, vừa mới ra khỏi công ty được ba mươi phút.
Cô lái xe, từ phố Trường An một đường thẳng tắp, trên đường xe cộ thưa thớt, hôm nay trời âm u, đèn l*иg đỏ treo từng chiếc từng chiếc, làm con đường như biến thành một dải lụa đỏ. Dọc bên đường Kiến Quốc Môn lúc này, Sơ Ninh cố ý đi chậm, chụp một bức hình những tòa nhà mạo dịch lúc bình thường luôn đông đúc một tấm hình.
Chờ đến khi đèn đỏ, Sơ Ninh đăng bức ảnh này lên vòng bạn bè:
“Năm 2017, hẹn gặp lại.”
Đến Triệu gia, một phòng náo nhiệt ập vào mặt.
Cửa lớn đóng lại, đại khái là cô giúp việc trong nhà cố ý để lại cho cô. Trần Nguyệt và cô giúp việc đang bận làm cơm tất niên trong bếp, Triệu Minh Xuyên và Triệu Bùi Lâm đang ngồi trên ghế salon nói chuyện. Sơ Ninh đặt chìa khóa xe lên tủ giày dép, vào cửa hỏi: “Ba, mẹ.”
Triệu Bùi Lâm gật đầu với cô một cái, nói, “Trở về, ngồi đi.”
Sơ Ninh dạ một tiếng, cùng với bọn họ nói chuyện, lại đi vào phòng bếp hỏi xem có cần giúp hay không.
Bị Trần Nguyệt đuổi ra, nhỏ giọng ám chỉ: “Ba và anh trai con đang ở đây, mau ra chỗ hai người bọn họ đi.”
Sơ Ninh dù sao cũng sẽ không để cho mình xấu hổ, ngoài miệng đáp ứng, quay người cái liền đi lên lầu.
Cô thay áo trong phòng, nhân tiện nhìn bức ảnh vừa đăng lên, động thái vừa rồi, có rất nhiều người like. Đại đa số là người trong công ty.
Chu Thấm: “Thần tượng của tôi, năm mới vui vẻ!”
Lý chủ quản: “Ninh tổng, năm sau tiếp tục đưa chúng tôi đi phát tài.”
Quan Ngọc: “Muaaa muaaa bảo bối, vạn sự như ý nha.”
Phùng Tử Dương: “Gọi một tiếng Phùng gia, gia phát hồng bao cho em.”
Sơ Ninh trả lời bình luận này: “Hồng bao bao nhiêu?”
Phùng Tử Dương đang online, trả lời ngay: “Một vạn.”
Sơ Ninh ấn mở khung chat của anh ta, không nói hai lời, đánh chữ: “Thỉnh an Phùng đại gia!”
Phùng Tử Dương cũng dứt khoát, rất nhanh liền chuyển khoản, 1 vạn tệ.
Ngay sau đó, cái thứ hai, cái thứ ba,.... Liên tiếp năm lần chuyển khoản.
Cuối cùng trả lời một câu: “Hồng bao năm mới cho Tiểu Sơ Sơ, anh trai (*) không có yêu cầu gì, sang năm em vui vẻ là được rồi.”
(*: bình thường xưng hô bên trung là ‘ni -wo’, nhưng ở đây Phùng Tử Dương dùng từ ‘ge’ trong từ anh trai nghĩa tiếng việt.)
Rốt cuộc là tình cảm cách mạng thâm sâu, quan tâm đều là những điểm thực tế.
Sơ Ninh nhìn một lượt những người like, không có Nghênh Cảnh.
Tiểu tử này, cũng là một tên điện thoại khống, ngày thường đăng cái gì, cậu ta đều rất nhanh mà ấn like.
Hôm nay là đi ra mắt?
Sơ Ninh bị chính ý nghĩ này làm cho bật cười, khóe miệng cong cong, dáng tươi cười còn chưa thu liễm, đã nhìn thấy Triệu Minh Xuyên đang đứng ở cửa.
Sơ Ninh thông minh, thấy người, cũng không nhanh chóng thay đổi biểu cảm, vẫn là bộ dáng mỉm cười này, suy đoán: “Đến giờ ăn rồi? Được, tôi xuống liền.”
Không khí ngày lễ bao trùm, Triệu Minh Xuyên cũng không còn thái độ đối chọi gay gắt như ngày thường, nhưng vẫn lãnh đạm như cũ, nói chuyện với cô: “Mồng một, cùng nhau về nhà cũ.”
Sơ Ninh ngoài ý muốn.
Nhà cũ Triệu gia ở Thông Châu, một cái tứ hợp viện, nơi ông bà của Triệu Minh Xuyên dưỡng lão. Triệu gia dòng dõi nhiều, mồng một hàng năm đều trở về chúc tết lão nhân gia. Duy chỉ có Trần Nguyệt và Sơ Ninh là chưa từng đến một lần.
Khi còn bé không rõ, mỗi lần hỏi, vì sao chúng ta không đi?
Trần Nguyệt nói, bà nội không thích chúng ta.
Dù sau cũng đã mười mấy năm trôi qua, cũng đã sớm thành thói quen.
Hôm nay Triệu Minh Xuyên nhắc đến cái này, Sơ Ninh thật sự khó hiểu, nhưng cô vẫn cự tuyệt.
Triệu Minh Xuyên cười lạnh một tiếng, thay cho cô tìm lý do, “Đừng nói là cô muốn tăng ca.”
Sơ Ninh liếc anh một cái, ngược lại hỏi thẳng: “Là không muốn để cho mọi người không thoải mái. Gần sang năm mới, không muốn cho lão nhân gia thêm khó chịu, chính tôi cũng muốn để mình có một năm thật thư thái.”
Thẳng thắn như thế, cũng làm cho Triệu Minh Xuyên không còn có gì để nói.
Nói sơ: “Tùy cô.” Sau đó liền đi.
Cơm tất niên của Triệu gia, cũng chỉ là hình thức bên ngoài. Loại gia đình có nhiều nội tình, hai người đàn ông đều là kiệm lời khôn khéo, ép không ra được một chút ôn nhu thâm tình. Lại thêm, hai mẹ con Trần Nguyệt cũng không được tính là “thân”, thì càng đừng đề cập đến cái gì là thân tình.
Một bữa cơm, ăn rất quy củ.
Cũng không có màn trưởng bối cho bao lì xì quen thuộc, cứ như vậy đơn giản mà tàn cuộc.
Sơ Ninh quay trở về phòng ngủ, điện thoại đặt trên bàn sạc pin vừa hay sáng lên.
Sơ Ninh rút sạc pin ra, mở màn hình, là tin nhắn của Nghênh Cảnh.
“Ăn cơm tất niên sao?”
“Tôi mới ăn xong!”
Một tấm hình --- đầy bàn món ngon, xôi ngọt thập cẩm, cả bát bảo, gà vịt thịt cá cái gì cũng có.
Tiếng tin nhắn vang lên không ngừng.
“Đêm nay chị chuẩn bị làm gì?’
“Đúng rồi, cho chị xem lì xì của tôi.”
Lại một tấm hình --- trên mặt bàn, ba bao lì xì đặt cùng nhau.
Khóe miệng Sơ Ninh hơi mím lại, động tác xoa tóc ngừng lại, một tay trống đánh chữ: “Sao lại có ba cái?”
“Ba mẹ và chị.”
Sơ Ninh không trả lời lại.
Wechat lại vang lên.
“Cô gái mỹ lệ xinh đẹp, tôi gọi điện cho chị có được không?’
Sơ Ninh trực tiếp gọi lại luôn, đầu dây bên kia bắt máy ngay lập tức.
Sơ Ninh nói: “Cậu có ngây thơ không?”
Lúc này Nghênh Cảnh đang nằm trên giường chơi, lăn một vòng nhìn lên trần nhà, “Chị vốn rất xinh đẹp, mà cũng là một cô gái, tuổi tác cũng không nhỏ, tôi nói đều là lời thật lòng, có ngây thơ chỗ nào?”
Sơ Ninh không có cách nào phản bác, nén cười nói, “Được lắm, có khả năng.”
Nghênh Cảnh cũng cong miệng, tâm tình tốt hỏi: “Chị đang làm gì?”
“Vừa tắm xong.” Sơ Ninh tiếp tục lau tóc, “Còn cậu?”
“Chút nữa tôi xuống xem tiết mục cuối năm với mẹ, đón giao thừa.”
Rất ngoan. Sơ Ninh thuận miệng, “Đêm ba mươi mà nhà cậu không đánh bài.”
“Không đánh. Ba tôi không ở nhà, không đủ người.”
“Đêm giao thừa còn tăng ca sao?”
“Ừm, bọn họ phải đến chúc tết các đơn vị, mỗi năm phải hơn một giờ mới về.”
Sơ Ninh rất kinh ngạc, hỏi: “Ba của cậu đến tột cùng làm chức vị gì?”
Nghênh Cảnh cũng không giấu diếm: “Cái đó không gọi là chức vị, gọi là quân hàm.”
“Vậy ba cậu có mức quân hàm là gì?”
Nghe trả lời xong, Sơ Ninh ngừng tạm, mới tiếp tục lau tóc ẩm ướt, yếu ớt nói: “Cái này nếu mà ở cổ đại, làm gì, nhà cậu cũng là thân vương bối lặc gia rồi.”
Nghênh Cảnh cười ra tiếng, lại lăn trên giường một vòng, bây giờ thành tư thế nằm sấp, giường của cậu đối diện cửa sổ, không khí bên ngoài khô ráo lạnh lẽo, chậm rãi chui vào phòng.
Giữa lông mày hiện lên suy nghĩ xấu xa, một loại khí khái hào hùng thân thuộc của đàn ông, khí chất này rất vi diệu, cảm giác thiếu niên hoàn toàn mất đi, phong phạm thành thục bắt đầu trỗi dậy. Loại khí chất vừa chính vừa tà. Nghênh Cảnh cố ý gằng từng chữ hỏi: “Như thế nào, có phải có chút động tâm không?”
Câu nói này của cậu, bên kia Sơ Ninh, vừa vặn một bông pháo hoa vừa được phóng lên.
Hào quang chói lọi, lấp lánh khắp gò má của cô.
Lực chú ý của Sơ Ninh bị đoạt đi, cũng không nghe rõ cậu nói gì.
“Cái gì? Cậu vừa nói cái gì?”
Sảng khoái nhất thời, cuối cùng là không có dũng khí nói lại lần thứ hai.
Nghênh Cảnh thu hồi tâm tư, lại suy nghĩ, từ trên giường bò xuống, nói với người bên trong điện thoại: “Chị chờ một chút.”
Trong lúc vội vàng cậu liếc mắt nhìn thời gian, ai, nguy rồi, đuổi không kịp rồi!
Dứt khoát ngay cả dép cũng không kịp đi, chân trần chạy ra khỏi phòng: “Chị cũng đừng ngắt điện thoại nha!”
Nghênh Cảnh hùng hùng hổ hổ ra cửa, nhảy một phát ba bậc cầu thang, chạy một trăm mét vọt về phía doanh trại bên khu hai. Đại viện này cũng đã rất lâu năm, một đường đều là những chiếc đèn l*иg màu đỏ, cậu chạy về phía bên thao trường, há miệng thở dốc, ánh mắt nhìn xuống, may quá, đuổi kịp!
Năm nay binh sỹ trực khoảng chừng một trăm người, giờ phút này đang đứng trên thao trường, quần áo quân phục, quay mắt nhìn lại, đội ngũ chỉnh tề, giống như một đoạn trường thành vững chắc.
Chờ hơi lâu, Sơ Ninh hỏi: “Làm gì vậy?”
Nghênh Cảnh đặt điện thoại lại bên tai, môi xích gần lại một chút, “Xuỵt --- chị nghe đi.”
Cậu đưa tay, màn hình điện thoại hướng về phía sân huấn luyện.
Mấy giây sau, tiếng quân ca phấn chấn vang dội vang lên.
“Sương khói cuồn cuộn hát anh hùng.
Tứ phía núi xanh nghiêng tai lắng nghe
Tiếng sấm trời xanh gõ trống vàng
Biển cả dương sóng làm hòa âm
Chiến sỹ nhân dân đuổi hổ báo
Không màng sống chết bảo vệ hòa bình”
Một khúc ca sôi sục, nhưng lại không mất đi nhu tình vạn trượng. Đêm giao thừa, vốn là thời gian cả nhà đoàn viên, lại nghe được cảm giác bao la hùng vĩ.
Sơ Ninh ngồi xếp bằng trên giường, rất yên tĩnh, giờ khắc này, lỗ tai đang thuộc về Hạnh Thành, thuộc về Nghênh Cảnh.
“Nghe hay sao?” Cậu đưa điện thoại về bên tai, nhẹ giọng hỏi.
Sơ Ninh ừ một tiếng, “Hay.”
“Chị xem tiết mục cuối năm đều dùng ca khúc ‘đêm nay khó quên’ để kết thúc năm cũ, nhưng ở chỗ của tôi, quân ca mới là vậy.” Nghênh Cảnh vô ý thức nở nụ cười, nhìn lên bầu trời, tiếng nói của cậu như tiếng hạt sương sớm, nói:
“Sơ Ninh, chúc mừng năm mới. Một năm này, quen biết được chị, tôi rất vui mừng.”
Thật lâu sau đó, Sơ Ninh mới nói: “Ừm, chúc mừng năm mới.”
Sau tám ngày nghỉ Tết Âm Lịch, Sơ Ninh chính thức đi làm.
Mùng tám này cô cố ý trang điểm thật xinh đẹp, một thân áo khoác màu đỏ, tóc buộc lên, lộ ra chút tinh thần. Khởi đầu thuận lợi.
Ngày này, ngay cả người nắm giữ định số tiền đầu tư là Ngụy Khải Lâm, cũng đích thân đến văn phòng, phát lì xì cho nhân viên, rất hào phóng, dáng cười tươi chân thành.
Vị Ngụy tổng tự phụ này, cũng là nhân vật sống trong truyền thuyết.
Lộ mặt ở chỗ này, quay đầu, liền rời đi.
Nhân viên âm thầm thảo luận: “Ngày trước đều là chị Ninh dẫn đầu, năm nay Ngụy tổng sao lại đến đây?”
“Tôi đoán, là anh ta chuẩn bị đưa hạng mục năng lượng ô tô mới cho công ty làm.”
“Làm thì làm, cũng không cần phải đặc biệt đến công ty.”
“Cậu không nhìn ra hả, Ngụy tổng đây là biểu hiện sự coi trọng, năm ngoái có lời đồn, công ty sẽ chuyển hình.”
Những lời xôn xao trong tối ngoài sáng, Sơ Ninh sao mà nhìn không ra. Cô chỉ bất động thanh sắc, đi một bước tính một bước. Bốn chữ thân bất do kỷ, cũng không phải là lần đầu cảm nhận đến.
Đi làm ngày đầu tiên, cũng không có nhiều chuyện quan trọng cần giải quyết, mọi người vẫn chưa thể thoát ra được sự vui mừng của mấy ngày nghỉ tết.
Sơ Ninh được nhàn rỗi, buổi sáng gọi điện thoại cho Quan Ngọc.
“Chuyện kia thế nào?”
Quan Ngọc đang lái xe, đoạn đường này tín hiệu không tốt, bluetooth khi có khi không, tút tút mười mấy giây, tín hiệu mới ràng.
“Được, yên tâm, mình làm việc, đáng tin cậy.”
Sơ Ninh tự nhiên tin tưởng cô, nhưng vẫn căn dặn: “Cậu để tâm chút, giúp mình giải quyết chuyện này, nhân tình này của cậu mình nhất định sẽ ghi nhớ.”
“Im miệng, không cho nói mấy câu này. Đường hoàng, buồn nôn chết mình rồi này.” Quan Ngọc luôn luôn là kiểu tiểu mỹ nữ, nói chuyện mềm mại, không chỉ có đàn ông thích mà con gái cũng rất hưởng thụ, “Hai chúng ta quan hệ như thế nào, mình đã cùng cậu gây dựng một lần giang sơn, không sợ lần thứ hai.”
Sơ Ninh cầm điện thoại, cúi đầu cười cười, “Được, hôm nào mời cậu ăn cơm.”
“Phải đắt!”
“Được.”
Sau khi xác định rõ chuyện này, Sơ Ninh gọi điện cho Phùng Tử Dương.
Lần thứ nhất gọi, không nhận.
Sau khi cúp máy, có một tin nhắn lại: “Họp, mười phút.”
Sơ Ninh hiểu rõ, đặt điện thoại lên bàn, đầu gối lên thành ghế, lại một lần nữa sắp xếp lại mạch suy nghĩ. Cô muốn tiếp tục đầu tư cho hạng mục mô phỏng kỹ thuật hàng không chân thật của Nghênh Cảnh, nhất định phải tìm một công ty đầu tư dẫn đầu. Chi tiết liên quan quá nhiều, cô nhất thời không tìm được chỗ thích hợp. Như vậy phương pháp mau lẹ duy nhất, chính là đăng ký một công ty mới. Sơ Ninh không còn tư cách để đăng ký, thế là, cô tìm Quan Ngọc.
Quan Ngọc là một bạch phú mỹ ăn uống thả ga, ngày ngày vui vẻ, sống rất thoải mái tự tại, lại thêm hai bên hiểu rõ nhau, là người không có gì để thích hợp hơn được nữa.
Cô ấy nhanh chóng đáp ứng, dùng danh nghĩa của cô ấy đi đăng ký công ty, còn sau này tất cả mọi chuyện, tài chính, quản lý, hợp đồng, hạng mục, lợi nhuận, toàn bộ đều do Sơ Ninh phụ trách. Đây là cô tạm thời có thể nghĩ tới biện pháp nhanh gọn nhất.
Điện thoại trên bàn rung chuông, Sơ Ninh nhìn, vừa vặn là mười phút.
Phùng Tử Dương: “Tiểu Ninh, có chuyện gì?”
Sơ Ninh nói: “Tìm anh hỏi chút chuyện, có biết người nào đầu tư về trí tuệ nhân tạo hoặc là khoa học kỹ thuật khác không?”
Phùng Tử Dương: “Em giúp người khác tìm hiểu sao?”
“Không, chính là em.”
“Sặc.” Phùng Tử Dương ngoài ý muốn, “Em chuẩn bị làm cái này à?”
Sơ Ninh nói ngắn gọn mọi chuyện một lần, cuối cùng, nhấn mũi chân, ghế da di chuyển đến gần sát cửa sổ.
“Trước mắt chính là loại tình huống này, cho nên em mới hỏi anh một chút.”
Lực chú ý của Phùng Tử Dương thiên về quyết định của Sơ Ninh, “Công ty em tìm ai đăng ký.”
“Quan Ngọc.”
“Đáng tin?”
Sơ Ninh nhíu mày, “Đương nhiên.”
Phùng Tử Dương cười cười, “Ngoài giới, coi như anh quan tâm vớ vẩn, nhưng anh vẫn phải khuyên em, có thêm chút tâm nhãn cũng không có chỗ xấu. Nếu như hạng mục này của em mà không thành công, hoặc là làm cho vui, thì chính là hỏng rồi, lỡ như sau này làm mạnh hơn, tiền cảnh lợi nhuận được hơn, liền... Cũng sợ phiền phức.”
Sơ Ninh cũng cười, “Còn làm lớn mạnh nữa.”
Trong lời nói không xác định ý tứ quá rõ ràng.
Phùng Tử Dương đã hiểu, trực tiếp hỏi: “Vậy sao em còn muốn kiên trì đến vậy? Từ bỏ không phải là được rồi sao?”
Sơ Ninh trầm mặc, nhìn chằm chằm vào sắc trời, hồi lâu sau mới nhàn nhạt mở miệng: “Em không muốn bỏ dở giữa chừng. Bởi vì em cảm thấy, nam sinh này, là đáng giá.”
Phùng Tử Dương lại à một tiếng: “He he! Gian tình!”
“Xéo đi.”
Phùng Tử Dương cười đến ý vị thâm trường, cũng không tiếp tục giỡn với cô, đứng đắn: “Được, anh giúp em nghe ngóng. Bây giờ tiền bạc của em là tình huống như thế nào?”
Vấn đề này sớm nhớ kỹ trong lòng, Sơ Ninh đáp: “Kế hoạch bảy trăm vạn, đương nhiên, giai đoạn hiện giờ của cậu ta không cần nhiều như vậy, nhưng em lại phải sớm sắp xếp. Thời kỳ hai của hạng mục đã hoàn thành, tháng ba thì bắt đầu giai đoạn thứ ba. Kế hoạch của hạng mục em đã xem qua, từ giai đoạn này bắt đầu, không sai biệt lắm là cần rất nhiều tiền.”
“Bảy trăm vạn?”
“Đúng,” Sơ Ninh ngừng nói: “Em phụ trách 30%.”
Phùng Tử Dương cũng cười, “Em cái cô gái này, bảy ngàn vạn tiền sính lễ đều là bạc đãi em.”
“Vậy em giá trị bao nhiêu?”
“Nói ít cũng phải bảy tỷ.”
Sơ Ninh vui không được, “Em cảm ơn anh! Về sau nhớ đầu tư tiền vào hạng mục của em.”
Phùng Tử Dương kịp phản ứng, ặc một tiếng, “Suýt nữa quên mất quan hệ của chúng ta. Em đừng nói, không chừng, anh thật sự cho em tiền.”
Mấy lời nói đùa nghe một chút liền thôi, Sơ Ninh ngắt điện thoại.
Mỗi bước đều cần từ từ tiến hành. Bên kia Nghênh Cảnh còn đang nghỉ đông, Sơ Ninh cũng không muốn cho cậu quá nhiều áp lực, vận hành công ty, toàn bộ do cô chịu trách nhiệm. Nghênh Cảnh ngày nghỉ cũng không rảnh rỗi, mang phần văn kiện trước khi nghỉ lễ mà Lật Chu Sơn đưa cho mình nhìn một lần. Một ngày đọc một bài, một tuần có thể làm một cuốn ghi chép, thu hoạch tương đối nhiều.
Ban ngày, Nghênh Cảnh căn bản không quấy rầy Sơ Ninh.
Cậu giống như so với trước kia hiểu chuyện hơn rất nhiều, ví dụ như chừng mực, tỉ như biết nghĩ vì người khác, chẳng hạn như tùy thời mà động, so với vô pháp giương oai, càng có thể đạt được mục đích một cách hiệu quả.
Sơ Ninh ban ngày công việc bận bịu, đến ban đêm, lý do cự tuyệt cùng cậu nói chuyện, liền thiếu một cái.
“Bây giờ không phải là giờ làm việc, vừa mới hết năm, tôi cũng không tin bọn chị còn phải tăng ca. Nghe giọng nói của chị, bốn phía rất yên tĩnh, cũng đừng nói là đang xã giao.”
“...” Sơ Ninh á khẩu không trả lời được.
“Cho nên, chị không có lý do cự tuyệt nói chuyện phiếm với tôi.”
“...” Vị đồng chí nhỏ này, cậu cũng rất liều đấy.
Cứ như vậy, Sơ Ninh trải qua mấy lần bị “ép” cùng cậu nấu cháo điện thoại, đồng thời một lần so với một lần thời gian càng dài hơn.
Nhiều khi, nghe đến nỗi cô ngủ quên mất.
Nghênh Cảnh bên kia gọi tên cô mấy lần, không có hồi âm, mới lưu luyến ôn nhu nói: “Tôi đếm đến ba, nếu như chị không phản đối chính là thích tôi, 3, 2, 1 --- He he! Tôi biết ngay mà, chị chính là thích tôi!”
Tự biên tự diễn một vở kịch, tự vui mừng.
Cuối cùng, môi mỏng của Nghênh Cảnh gần sát điện thoại, trầm giọng: “Ngủ gật tôi cũng thích chị.”
Sau đó cúp điện thoại, khoanh tay trộm vui mừng.
Sơ Ninh là người con gái có thể làm cho cậu lập tức xúc động cùng phấn khởi nhất trong hai mươi mấy năm cuộc đời của cậu.
Cậu trắng trợn nói thích, cũng học xong khiêm tốn, chắc chắn mà nắm chặt tiết tấu.
Cậu muốn đem cán cân này nghiêng dần về phía mình.
Cậu muốn nắm giữ quyền chủ động.
Hai ngày sau.
Phùng Tử Dương gọi điện cho Sơ Ninh, lần trước anh ta nghe ngóng nhân mạch, đã có kết quả. Anh ta là người làm việc hiệu suất từ trước đến nay luôn nhanh chuẩn hung ác, có cái gọi là hứa sẽ làm. Sơ Ninh nghe anh ta nói mở đầu, trong lòng liền vui mừng.
“Tập đoàn Tín Nhã năm nay có ý định chuyển hướng tiến vào lĩnh vực công nghệ cao, trên tay bọn họ đang có một hạng mục, xem như ổn thỏa dài lâu, thì sẽ còn cân nhắc đến các chuyên ngành khác. Anh nhờ bạn bè giới thiệu hạng mục này của bọn em một chút, Địch tổng hình như rất có hứng thú.” Phùng Tử Dương nói đại khái một chút, lại giải thích: “Bởi vì hạng mục này anh không tự mình tham gia, cho nên có một số phương diện, anh không tiện ra mặt.”
Sơ Ninh lập tức: “Em hiểu.”
Được.
Ở chung với nhau lâu như vậy, điểm ăn ý này giữa hai người, vẫn có.
Phùng Tử Dương cười nói: “Đây chính là anh tìm hiểu rõ căn bản. Tối ngày mốt có một tiệc rượu, tại Bách Duyệt. Địch tổng Tín Nhã sẽ tham gia.”
Vị Địch tổng này, là một nữ cường nhân thực sự trong vòng, thủ đoạn máu sắt không thua gì nam nhân, hơn bốn mươi tuổi, bạn trai kết giao qua đều có điểm chung, dùng từ thời thượng để mà nói, đó chính là tiểu thịt tươi.
Sinh hoạt cá nhân cũng không phải là bí mật gì, người trong vòng ngầm hiểu lẫn nhau thôi.
Sơ Ninh ẩn ẩn đoán được vì sao Phùng Tử Dương lại cố ý cường điệu “Hai tấm phiếu” rồi.
“Em đưa Nghênh Cảnh đi theo. Người khác phái đàm luận, có thể sẽ tương đối nể mặt.” Phùng Tử Dương cười cười, dường như xem thấu tâm tư của cô, ngữ khí khinh thường lại bình tĩnh: “Em cũng đừng không thoải mái trong lòng, hạng mục này, không phải là chuyện của một mình em, không đáng cái gì cũng cản thay cậu ta. Cậu ta sớm muộn gì cũng phải đi vào xã hội, thuần túy là kỹ thuật, đều không khác mấy tuyệt chủng, sớm tối phải cùng vốn liếng nói chuyện. Cái vòng này, tiến đến, liền phải thích ứng.”
Tốt xấu, ác độc, không cam tâm, không muốn, gặp dịp thì chơi, hợp ý.
Như là đủ loại, đều là hiện thực.
Phùng Tử Dương ngữ khí thanh nhàn: “Để cho cậu ta sớm một chút biết ấm lạnh, hiểu được em cũng không dễ dàng, đi một chút con đường mà em đã đi, không có chỗ xấu.”
Nói cho cùng, Phùng đại gia vẫn là che chở cho người nhà. Anh ta lòng dạ sâu, cũng nhìn ra nhiều mánh khóe như vậy, bất động thanh sắc chơi đùa, nửa đùa nửa nghiêm túc hỏi: “Tại sao không nói chuyện? Đâm phải tim can em rồi? Không nỡ để cho cậu ta xuất đầu lộ diện?”
Lời này thật sự kích động Sơ Ninh, giống như một người bị bóp trúng chỗ đau.
Chợt bừng tỉnh.
Rất nhanh, cô khôi phục lại bình tĩnh, nhàn nhạt nói: “Trí tưởng tượng này của anh sao không đi viết tiểu thuyết đi? Được, em sẽ gọi điện thoại cho cậu ta – em với cậu ta sẽ đi đến tiệc rượu.”