Sơ Ninh tỉnh dậy trên giường, Nghênh Cảnh ôm cô vào giường.
Một đêm đó, sau khi đỡ sốt, cô đi đến phòng khách xem xét, Nghênh Cảnh còn chưa đi, vẫn còn đang đùa nghịch ở trong phòng bếp.
“Chị tỉnh rồi.” Cậu quay đầu, tươi cười sáng lạn, nháy mắt, Sơ Ninh còn tưởng rằng hôm nay là một ngày nắng.
Cô chầm chậm gật đầu, nhìn bếp toàn túi đồ, kinh ngạc hỏi: “Cậu còn ra ngoài mua đồ?”
“Đúng vậy, chỗ này của chị cái gì cũng không có, chị nhìn xem, tôi mua muối mắm tương dấm, còn có một cái nồi.” Nghênh Cảnh nhiệt tình khoe khoang thành quả mua sắm của mình, “Mua trả cho chị hai chiếc bát, là hình cầu vồng, nhìn đẹp không?”
“Mấy giờ thì cậu tỉnh lại?”
“Chưa đến sáu giờ.”
“….”
Nghênh Cảnh cười cười, “Thói quen rồi, tôi còn chạy thể dục mỗi sáng nữa.” Cậu không từ bỏ, đưa hai chiếc bát có họa tiết cầu vồng đưa đến trước mặt của cô, “Có đẹp hay không?”
Sơ Ninh ăn ngay nói thật, “Quá ẻo lả.”
Thẩm mỹ bị đả kích, bạn học Nghênh Cảnh rất mất mát, “Vậy chị thích kiểu dáng gì?”
Sơ Ninh thản nhiên nói: “Kỳ thật cậu cũng không cần mua, tôi trước nay đều không nấu cơm trong nhà.”
“Vì sao không làm cơm, tự mình làm vệ sinh sạch sẽ.” Nghênh Cảnh nhỏ giọng thầm thì: “Chị rất giống với chị gái tôi, chỉ biết kiếm tiền.”
Sơ Ninh bộ dáng “Tôi không muốn nói chuyện với loại tiểu thiếu gia không biết việc khó khăn của nhân gian như cậu.”
Nghênh Cảnh vẫn còn lảm nhảm, “Nấu cơm rất đơn giản, chị thích ăn cái gì? Lần sau tôi có thể làm cho chị ăn. Hôm nay ăn cháo là được rồi, chị mới hạ sốt không thể ăn nhiều đồ ăn dầu mỡ.”
Cậu nói rất nhiều, vo ve vo ve giống như một chú ong cần cù hút mật.
Sơ Ninh ngại ồn ào, cầm một miếng dưa leo trong bát lên, đút vào miệng cậu, “Cậu có thể yên tĩnh một chút được không?”
Nghênh Cảnh được cô tự tay đút một miệng dưa leo, trong lòng nhảy bộp bộp bộp mấy cái.
Hoàn toàn không nghe ra ý tứ ghét bỏ trong đó.
Điện thoại trong phòng ngủ reo lên, là công ty gọi đến, Sơ Ninh đi ra ngoài nhận điện thoại, lại trở lại nói với cậu: “Cậu không cần làm điểm tâm cho tôi đâu.”
Nghênh Cảnh đang làm trứng ốp lếp quay đầu nhìn: “Chị không ăn sao?”
“Tôi không có thói quen ăn điểm tâm.” Sơ Ninh nói: “Cậu tự ăn đi, tôi phải đến công ty rồi.”
Nghênh Cảnh: “Ăn đi ăn đi, tôi làm một chút là xong rồi.” Nói đến đây, ngữ khí cũng có một nữa là ngữ khí dỗ dành.
Nhưng mà Sơ Ninh không có tâm tình phân biệt sự ảo diệu bên trong lời nói đó.
Cô quay người muốn dời đi.
“Nè.”
“Nếu như cậu muốn đi nhờ xe của tôi, tôi có thể cho cậu đi cùng một đoạn đường.” Sơ Ninh đến phòng ngủ thay quần áo.
Đợi cô ra ngoài, Nghênh Cảnh đã ngoan ngoãn đứng chờ ở cửa.
Tiện đường đưa cậu đến trạm tàu điện ngầm, hai người cứ như vậy mà chia tay.
Sơ Ninh lúc chờ đèn xanh đèn đỏ thì quay đầu lại nhìn, đột nhiên lại nhận được một tin nhắn wechat mới.
“Bữa sáng đặt ở ghế sau xe, trứng lòng đào. Người ăn điểm tâm đúng giờ, sẽ kiếm được nhiều tiền, người không chịu ăn bữa sáng, sớm muộn gì cũng biến thành người nghèo.”
Cái ngụy biện kiểu gì vậy?
Sơ Ninh nhíu mày, sau đó nhìn về phía sau, quả nhiên, một hộp giữ nhiệt đặt ngay ngắn ở phía sau.
Tiểu tử này, thật sự là tâm tặc bất tử....
Đến công ty, chị gái tiếp tân cười với cô, “Ninh tổng.”
Sơ Ninh gật đầu, “Phó tổng Vương đến rồi sao?”
“Đã đến được năm phút.”
Sơ Ninh gật đầu, lúc đi qua tiếp tân, “Đúng rồi, cái này cho cô.”
Cô đặt phần trứng gà lòng đào kia lên trên mặt bàn, nhân viên lễ tân mặt mày hớn hở, “Vừa hay tôi chưa kịp ăn sáng, cảm ơn Ninh tổng nhé.”
Đến văn phòng, Vương Sơn đang ngồi trên ghế sa lon đọc báo.
Sơ Ninh vào cửa: “Thật xin lỗi, đợi lâu rồi.”
Vương Sơn buông báo xuống, “Không vấn đề gì, tôi cũng vừa mới đến không lâu.” Anh ta ra hiệu cho Sơ Ninh nhìn một phần văn kiện trên bàn làm việc.
Sơ Ninh đi đến sau bàn làm việc, ngồi xuống, cầm lấy lật tờ thứ nhất, “Năng lượng ô tô?”
“Đúng.” Cô vừa nhìn, Vương Sơn ở bên cạnh khái quát, “Đây là hạng mục của Ngụy tổng. Hợp tác với chính phủ, mà lại còn có chính sách giúp đỡ.”
Sơ Ninh nhìn người tham dự trong đó, một tổ học sinh của trường đại học H.
“Cái đoàn đội này rất có tiếng tăm, năm ngoái có một cuộc thi đấu khoa học kỹ thuật của sinh viên, cô có ấn tượng không?” Vương Sơn nói: “Trong ba đội Trung Quốc tham dự, chỉ có bọn họ có giải.”
Kiếm cơm trong nghề này, cho dù không quá quen thuộc, những tin tức nên biết thì vẫn sẽ biết.
Sơ Ninh ừ một tiếng, đồng thời đoán được dụng ý của anh ta.
“Tôi biết cô đang muốn chuyển mình, từ nghề truyền thống mở rộng con đường hơn, thử một lĩnh vực mới, tôi rất đồng ý với suy nghĩ của cô.” Vương Sơn nhìn cô, ngữ khí còn tính là thành khẩn: “Nhưng mà, vừa mới cất bước, tôi vẫn đề nghị làm mấy cái hạng mục ổn định một chút. Tiểu Ninh, loại hạng mục nghiên cứu khoa học này chính là đốt tiền, nhất là chúng ta bây giờ lại làm mô phỏng kỹ thuật hàng không, càng đi về sau, càng thân bất do kỷ.”
Sơ Ninh im lặng không nói, ánh mắt chăm chú trên phần hạng mục này.
“Cái trên tay này của cô, tương lai sáng rõ, chu kỳ hồi báo ngắn, lợi nhuận đo lường tính toán cũng có khả quan. Quan trọng nhất chính là, năm ngoái trong kế hoạch quy hoạch sáu năm của thành phố, có đưa ra rõ hiệu suất bao trùm của thị trường ô tô năng lượng mới. Mà đoàn đội học sinh này, đã bộc lộ tài năng, đồ vật mà bọn họ nghiên cứu, cũng rất phù hợp với chính sách chính phủ.”
Sơ Ninh ngẩng đầu, “Ý kiến của anh là?”
Ngữ khí Vương Sơn bình tĩnh: “Cân nhắc cùng Ngụy tổng hợp tác, một là dựa lưng vào núi lớn, giảm tiền mạo hiểm xuống, hai là, có thể để cho toàn bộ nhân viên của Ninh Cạnh, có thể nhìn thấy hi vọng.”
Sơ Ninh hồi lâu không nói.
Điều này có ý nghĩa gì, cô cũng quá rõ ràng.
Một lát, cô một lần nữa ngước đầu, trịnh trọng nói: “Tôi sẽ cân nhắc ý kiến của ngài.”
Mà Nghênh Cảnh ở bên này, nhiệt tình của cậu sau đêm đó, có thể nói càng ngày càng trở nên tích cực hơn.
Thời kỳ thứ hai của hạng mục chính thức khởi động, không giống với giai đoạn thứ nhất là nền tảng lót đường, giai đoạn này, chính là mô phỏng chế tạo động cơ trong các loại môi trường. Bộ phận khó khăn nhất trong nghiên cứu khoa học kỹ thuật, đó chính là mô phỏng chân thực, vốn chính là chuyện không chắc chắn, muốn đem nó ra để định lượng, cụ thể hóa, chi tiết hóa.
Hao tâm lại tốn của.
Nghênh Cảnh giao lại kế hoạch thời kỳ thứ hai của hạng mục cho Sơ Ninh, vô cùng rõ ràng ý tứ của cậu:
“Tôi sẽ bắt đầu bằng trục chính. Đây là bộ phận quan trọng nhất của động cơ. Nó mô phỏng hiệu suất của động cơ trong điều kiện tốc độ cao, nhiệt độ cao và các điều kiện căng thẳng phức tạp khác nhau. Nếu môi trường mô phỏng này thành công, lý thuyết có thể áp dụng để thực hành và kết nối các công ty doanh nghiệp liên quan, có thể bán công nghệ và kiếm tiền cho chị càng sớm càng tốt.”
Trong câu chữ, viết đến cuối cùng, tất cả đều là hứa hẹn.
Sơ Ninh khép lại bản kế hoạch, chân nhún một cái, ghế xoay kiền hướng về cửa sổ sát đất.
Vừa qua năm giờ, trời mùa đông ngắn ngủi, sắc trời tối dần.
Cô ấn ấn mi tâm, đầu gối lên thành ghế, nhắm mắt lại.
Nửa tháng sau, toàn bộ tinh thần của Nghênh Cảnh đều tập trung vào hạng mục, suốt ngày ở trong phòng thí nghiệm, mở ba bốn máy tính, chương trình phức tạp, số liệu khổng lồ, cậu thí nghiệm rất nhiều kết cấu, không ngừng điều chỉnh thử, kết quả tốt hơn một chút, liền thử liên tiếp các mô hình khác nhau.
Một người nghiêm túc, năng lượng vô tận, tinh lực vô hạn.
Nhưng người ngoài nhìn thấy, đây là một trạng thái quá kích.
Kỳ Ngộ khó nén lo lắng, nhắc nhở cậu: “Tiểu Cảnh, kỳ thật tiết tấu chậm một chút, ảnh hưởng cũng không lớn.”
Nghênh Cảnh lại nói tưởng tượng của cậu với Kỳ Ngộ: “Lần trước chúng ta nói đến vấn đề mô phỏng vật liệu cơ sở, tôi cảm thấy có thể đổi mạch suy nghĩ, không nhất định phải mô phỏng chân thật vật liệu, có thể chỉ mô phỏng điều kiện cố định của nó, ví dụ như nhiệt độ, tốc độ quay.”
Kỳ Ngộ nghiêm túc suy nghĩ một chút, đồng ý, “Là một điểm xuất phát tốt.”
Nghênh Cảnh lập tức hưng phấn, mở ra đề tài, hận không thể lập tức áp dụng.
Kỳ Ngộ gọi cậu lại, “Cậu chờ một chút.”
“Hả?”
“Ngày kia có hai môn chuyên ngành kiểm tra… Cậu có nhớ không đó?”
Nghênh Cảnh mờ mịt, “Thi cái gì?”
Biết ngay mà.
Kỳ Ngộ thở dài, “Tiểu Cảnh, tôi đề nghị cậu điều chỉnh trạng thái lại một chút. Phân phối thời gian hợp lý, cần đi học vẫn phải đi học, lần trước điểm danh, cậu không đến hai lần, giáo viên rất tức giận.”
“Còn có, tháng sau là đại hội thể thao mùa đông, có phải cậu cũng không có ý định tham gia đúng không?”
Nghênh Cảnh trả lời một cách đương nhiên, “Không tham gia, tôi không có thời gian. Ai nha, cậu có thể bớt dài dòng được không, cậu so với mẹ tôi còn nói nhiều hơn. Trong lòng tôi tự biết, đúng rồi, cậu xem cái chương trình này một chút, có phải đổi lại hay không?”
…. Được rồi, nước đổ đầu vịt.
Nhưng mà, mấy cái lo lắng hết sức bình thường, đều rất hay xảy ra.
Hai môn thi ngày kia, Nghênh Cảnh căn bản không tham gia.
Cậu quên rồi, triệt để quên rồi.
Hôm thi là thứ hai, chủ nhật cậu đi chợ mua vật liệu, giá cả thuộc tính đủ loại, toàn bộ tâm tư của cậu đều đặt trong đó, thật vất vả mới nhìn trúng một cái, ông chủ nói không hàng, muốn có ngày thứ hai mới đưa tới. Thế là, Nghênh Cảnh liền ngủ lại ở một khách sạn gần đó.
Cậu đã không tham gia thi.
Còn một mặt ngây ngốc.
Chuyện này người tức giận nhất là Kỳ Ngộ, người thành thật nổi nóng lên, rất có sức sát thương: “Tôi đã nhắc nhở cậu, vì sao cậu lại không chú ý như thế? Đây chính là chuyện của cậu, liên quan đến việc tốt nghiệp, sao cậu có thể qua loa như vậy!”
Nghênh Cảnh giải thích: “Tôi đi xem vật liệu, ông chủ nói không có hàng, còn không phải là do dùng gấp, nên tôi liền…”
“Chuyện gì cũng không quan trọng bằng chuyện thi cử!” Kỳ Ngộ nói: “Hai chúng ta không cùng một phòng thi, tôi còn tưởng cậu cũng đi rồi. Không nghĩ đến cậu không đi. Tiểu Cảnh, nói thật, tôi cảm thấy cậu có phải quá nhập tâm rồi?”
Nghênh Cảnh bỗng nhiên ngẩng đầu.
Trước kia còn có mấy phần không phục, đang nghe câu nói này, toàn bộ hóa thành mờ mịt.
Chuyện không tham gia thi này, rất nhanh chị của cậu liền biết được.
Xế chiều hôm đó, Nghênh Thần từ Hạnh Thành gϊếŧ tới trường học. Nghênh Cảnh chịu phục, cũng không biết cô ấy mua tin tức bằng cách nào, mà tin tức linh thông đến vậy.
Không hùng hùng hổ hổ giống trước kia, lần này, Nghênh Thần rất yên tĩnh.
Cô đến trường học đón Nghênh Cảnh, cho đến khi cậu lên xe, hai chị em cũng không nói một câu.
Trầm mặc, bầu không khí trở nên hết sức kiềm chế.
Lên cầu vượt, số lượng xe càng nhiều hơn, đến lúc đến đèn xanh đèn đỏ thứ hai, triệt để phá hỏng không khí.
Nghênh Thần đóng cửa xe, rốt cuộc cũng nói ra câu đầu tiên sau khi gặp mặt: “Hạng mục kia, em đừng làm nữa.”
Nghênh Cảnh quay đầu, “Chị, chị đang nói gì vậy?”
“Nghe không hiểu sao?” Nghênh Thần nhìn thẳng, ánh mắt vô cùng tỉnh táo, “Em học cho đoàng hoàng hộ chị, chuyện khác, gác lại.”
Nghênh Cảnh nghe hiểu ý, đối mặt mấy giây, quay đầu lại chỗ cũ, nhìn ngoài cửa sổ nói: “Chuyện của em, chị đừng quản.”
Nghênh Thần bỗng nhiên vỗ xuống tay lái, “Em nhìn dáng vẻ của mình bây giờ đi, còn ra cái dạng gì nữa?”
“Em thế nào?” Ngữ khí Nghênh Cảnh bình tĩnh, “Không phải chỉ là thi không đạt thôi sao? Làm sao, trước kia khi thành tích của em tốt, các người vui mừng hớn hở, lại không cho phép một lần thi không qua?”
“Cái này của em gọi là sai lầm? Bỏ thi!” Lửa giận của Nghênh Thần nổi lên, “Cái này của em gọi là không tự biết hạn chế!”
Nghênh Cảnh nhất thời ngơ ngẩn.
Nghênh Thần nói trúng tim đen, “Em căn bản chính là nóng đầu, coi làm hạng mục là ngon rồi? Bây giờ em đang là học sinh, biết rõ ràng trách nhiệm của mình, bây giờ em đối với cuộc sống của mình căn bản không có một chút cảm giác nào cả.”
Cô quá mức sắc bén, thậm chí không nể mặt mũi.
Nghênh Cảnh từ đầu đến cuối đối mặt với chị, ánh mắt không né tránh, không nhúc nhích.
Hồi lâu, môi cậu khẽ động, nói: “Đầu em không hề phát sốt.”
Nghênh Thần hừ lạnh.
Nghênh Cảnh rũ đầu xuống, lặng lẽ lặp lại câu trước: “Đầu em không hề phát sốt.”
“Vậy thì chính là bị quỷ ám.” Nghênh Thần cũng là người nóng tính, ngữ khí rất nặng nề, “Không biết bị cái gì câu hồn.”
Nghênh Cảnh đột nhiên mở dây an toàn.
“Em muốn làm gì?” Nghênh Thần nhìn cậu, dần dần nhíu mày, “Này! Em đi đâu?”
Cậu mở cửa xe, ánh mắt anh dũng hy sinh, bước đi như nước chảy mây trôi.
Mặc dù đang dừng xe, nhưng động tác này vẫn rất nguy hiểm, Nghênh Thần bị dọa gần chết, nhưng không thể bỏ xe mà đuổi theo, nổi giận hét lên: “… Em mau quay lại cho chị. Tiểu Cảnh, này! Nghênh Cảnh!!!”
Người ta hiên ngang lẫm liệt, bóng lưng quyết tuyệt, sự quật cường ấy giống như là bảo kiếm trên lưng của cậu.
Cậu giống như thiếu hiệp hành tẩu giang hồ, được ăn cả ngã về không, làm theo ý mình, không sợ trời không sợ đất.
Hơn tám giờ rưỡi, Sơ Ninh vẫn còn đang ở công ty tăng ca.
Đến cuối năm, công ty nhiều việc, nghiệm thu của mấy nghiệp vụ cũng sắp đến, còn có đơn đặt hàng của tấm kính VR kia, tại vấn đề cung ứng cũng xảy ra chút chuyện, cô ốc không mang nổi mình ốc, cũng không cách nào phân thân ra để đi làm.
Điện thoại vừa ngắt, lại có điện thoại mới vang lên.
Không phải là số của Bắc Kinh.
Sơ Ninh uống một ngụm nước, mới ấn nghe, cô miễn cưỡng mở lời: “Xin chào, xin hỏi là ai vậy?”
Đầu dây bên kia là một giọng nữ xa lạ, âm thanh trong trẻo
Động tác của Sơ Ninh dừng lại.
Nghe đầu giây bên kia nói: “… Tôi là chị gái của Nghênh Cảnh, chào cô, tôi tên là Nghênh Thần.”