Tiểu Tiên Sinh

Chương 18: Nghênh Cảnh gặp khó khăn




Xe chạy qua một cái cầu vượt.

Nghênh Cảnh liếc nhìn Sơ Ninh. Đến lần thứ ba, cậu đang liếc thì gặp đèn đỏ, Sơ Ninh nghiêng đầu nhìn sang, “Sao lại nhìn tôi? Có chuyện gì?”

Ánh mắt của hai người nhẹ nhàng chạm lẫn nhau, muốn tránh né cũng thật ngại ngùng.

Nghênh Cảnh đè sự hốt hoảng trong lòng xuống, hỏi cô: “Tôi ký hợp đồng rồi, vậy tiếp theo làm gì?”

Sơ Ninh cho cậu một vẻ mặt rất trầm tĩnh: “Cậu hỏi tôi?”

Nghênh Cảnh tự cảm thấy mình đã phạm phải cái gì đó rất ngu xuẩn, chính vì vậy ậm ừ một tiếng, cho dù mình không biết, cũng phải vờ như biết.

Đến cổng tây bắc của đại học C, Sơ Ninh đi thật. Đến khi đuôi xe mất hút, Nghênh Cảnh còn nhìn chằm chằm hướng đi của nó, nửa ngày vẫn không động đậy.

Quay về kí túc, Nghênh Cảnh lấy hợp đồng ký lúc tối ra, xem xét tỉ mỉ một lần. Xem xong đưa ra kết luận, đúng như vậy, cô bỏ tiền, cậu bỏ sức. Nói cách khác, ngoài bỏ tiền thì việc gì cậu cũng phải làm.

Cái nhiệm vụ này cũng hơi nặng, tuy khơi gợi lòng nhiệt tình, nhưng cũng đặt gánh nặng khá lớn lên vai. Nhưng cảm xúc nhanh chóng lấn át tất cả, người trẻ tuổi dễ dàng bị kích động sĩ khí, cả tương lai tươi sáng đang lấp lánh trước mắt, giống như chỉ cần nhấc chân là có thể một bước lên trời.

Nghĩ thêm chút, còn cảm thấy rất kích động ấy chứ.

Nghênh Cảnh hít sâu mấy lần, sau đó mở máy vi tính ra, vô cùng hào hứng làm bản kế hoạch.

Bước đầu tiên, phải lập tổ hạng mục.

Vấn đề đầu tiên cũng nảy sinh, chạy đi đâu để tuyển người?

Kỳ Ngộ chắc chắn là có một chân rồi, từ khi hạng mục này bắt đầu, cũng chính nhờ Nghênh Cảnh cùng làm với Kỳ Ngộ nên mới có thể viết xong báo cáo phân tích. Bàn về độ quen thuộc với hạng mục, cậu ấy có thể xếp đầu. Hơn nữa, cậu ấy cũng là dạng điển hình của người hăng hái mạnh về tri thức, kiến thức chuyên nghiệp cực kỳ vững chắc. Không còn ai thích hợp hơn cậu ấy nữa.

Về chuyện này Nghênh Cảnh nói qua với Kỳ Ngộ một vài câu, cậu đã đồng ý.

“Cậu cần tôi hỗ trợ, tôi đương nhiên sẽ giúp rồi.”

“Không phải hỗ trợ, nếu cậu quyết định gia nhập thì chính là một phần của nhóm. Bất luận kết quả có ra sao, thì không chỉ có tôi, mà là “chúng ta”.” Nghênh Cảnh nghiêm túc uốn nắn.

Kỳ Ngộ gật đầu, cậu khái quát tương đối toàn diện: “Tổ hạng mục thành lập xong chưa? Liệu nhà trường có đồng ý cho chúng ta sử dụng phòng thí nghiệm không? Sau khi chương trình mô phỏng của chúng ta được thiết lập xong, không thể tránh khỏi thử nghiệm thực tế, kiểm nghiệm lại các con số trong hệ thống thiết kế, hệ thống vận toán, xa hơn, còn phải có hệ thống robot phân tích trong tương lai, những thiết bị này quá phức tạp, chúng ta đi đâu tìm đây?”

Nghênh Cảnh cảm thấy đau não, cậu chống tay ngang hông, ngẩng đầu nhìn trời, “Đi bước nào chắc bước đấy thôi… trước tiên cứ tìm đủ người đã.”

“Nhưng mà…”

“Làm gì có nhiều cái ‘nhưng mà’ thế.” Nghênh Cảnh cắt ngang: “Nếu bước nào cũng có người bày sẵn đâu vào đấy, vậy đâu gọi là nghiên cứu khoa học, sáng tạo ra cái mới nữa.”

Chính vì không biết, nên khi bắt đầu mới cần dũng khí. Nếu như sợ mà không làm, thì vĩnh viễn chỉ có thể chìm trong ảo tưởng mà thôi.

Chỉ như vậy mà Nghênh Cảnh đã mở cuộc tuyển dụng lớn, hơn nữa buổi tuyển dụng lại nóng tới kỳ lạ.

Những học đệ học muội bị hấp dẫn, tới rất nhiều, năm nhất năm hai đều cho rằng đây là cơ hội tốt, không cần biết có thể ra thành quả thực sự hay không, chỉ cần có tên hạng mục, sau khi tốt nghiệp ra tìm việc làm, cũng có thể chiếm một chút ưu thế.

“Tại sao em lại học khoa hàng không?”

Câu trả lời cũng vô cùng phong phú.

“Bởi vì lúc nhỏ em thích xếp mô hình, là do em có hứng thú với nó.”

“Ngành hot mà, sau này có thể nhanh chóng tìm việc làm.”

“Tại vì bố tôi có quan hệ ở công ty hàng không X, tốt nghiệp xong là có thể đến đó làm.”

“Xin hỏi vì sao cậu hy vọng điều gì khi tham gia vào tổ hạng mục của chúng tôi?”

“Tôi không có bạn gái, muốn tìm chút chuyện để làm.”

“Học trưởng, các anh có phát lương chứ?”

“Em không tham gia hội đoàn mấy, những hội đoàn khác cũng không tuyển thành viên mới.”

Ngày tiếp theo, đủ loại câu trả lời dị thường xuất hiện.

Nghênh Cảnh vừa về ký túc là nằm vật ra, xoa xoa huyệt thái dương bùi ngùi: “Nhân tài, nhân tài thật khó tìm mà!”

Kỳ Ngộ lật qua lật lại, lọc ra được một danh sách: “Đừng bi quan chứ, ở đây cũng có mấy hạt giống tốt không phải sao? Trương Minh Lãng, Lý XX, còn có cả tân sinh viên năm nhất hệ động lực học, Vạn Bằng Bằng. Cậu có ấn tượng gì không?”

Nằm đủ rồi, Nghênh Cảnh từ thế nằm ngửa ngồi dậy, quần áo vén lên, bụng không có chút thịt thừa nào. Người này cho cậu ấn tượng khá sâu, gương mặt trầm tĩnh, gầy gò thanh mảnh, đeo một đôi kính nửa gọng, nhìn rất lịch sự.

“Đúng rồi, còn nữa.” Kỳ Ngộ nói với cậu: “Lúc cậu bận bịu chiêu mộ người mới, lớp trưởng chúng ta gọi điện cho tôi, cậu ấy cũng muốn ghi danh. Thật nhiệt tình mà.”

“Chu Viên á?”

“Ừ?”

Tính của lớp trưởng Tiểu Bàn thích tham gia hoạt động, cũng không nằm ngoài dự liệu của Nghênh Cảnh.

“Tôi cảm thấy cậu ấy rất thích hợp, là bạn cùng lớp, biết gốc biết rễ, ngoài ra, quan hệ của cậu ấy với các thầy cũng rất tốt, mạng giao lưu cũng rộng, sau này sẽ có điểm tiện.” Kỳ Ngộ nói rõ quan điểm của mình xong, hỏi: “Nghênh Cảnh, cậu thấy thế nào.”

“Cái tên Chu Viên này thì không có vấn đề gì lớn, nhưng tôi không chịu nổi cái tính hi hi ha ha, thích nói chuyện bát quái, không kín mồm kín miệng của cậu ta, đến khoảng 7 giờ tối đem ném cậu ta vào nhóm các cô bác khiêu vũ ở Quảng Trường, một lúc sau cậu ta trở thành người cầm đầu cũng nên.”

Kỳ Ngộ bị phép so sánh của cậu chọc cười, “Cho nên?”

“Cho nên tớ thấy cậu ta không được.”

Nghênh Cảnh xếp chân ngồi trên giường, hai người một cao một thấp trao đổi ý kiến, “Làm hạng mục cũng chẳng phải chuyện đùa, bên A đầu tư vốn, là vàng thật bạc thật, nói không chừng tiền vốn một quý của công ty người ta đều đổ hết vào đó, nếu chẳng may có ai đó ra ngoài nói bậy nói bạ, thì đều dính tới cơ mật cả.”

Kỳ Ngộ hồ nghi: “Ái chà? Cậu nói chuyện nghe rất trải đời nhé.”

“… Thật à?” Nghênh Cảnh thông minh lanh lợi, hậu tri hậu giác, phát hiện ra mình đang bắt chước lại hoàn toàn giọng của Sơ Ninh.

Nữ quân nhân sắt thép đó, đúng là có độc.

Kỳ Ngộ cảm thấy thật đáng tiếc, “Nhưng đều là bạn cùng lớp, từ chối như vậy không tốt lắm.”

Nghênh Cảnh muốn nói, ý cậu ta không phải cự tuyệt, chỉ là do giữa bạn bè với nhau nên lén nói xấu một chút.

“Xem lại đi.”

Câu này vừa nói xong, “Ầm!” một tiếng, cửa ký túc xá mới đóng một nửa bị đá văng. Nghênh Cảnh thiếu chút nữa thì sợ tới mức lăn xuống giường “Mẹ nó! Ai đấy!”

Sau khi nhìn rõ người đến, ách.

Nam chính trong câu chuyện vừa rồi, lớp trưởng Chu Viên, đùng đùng giận dữ xuất hiện ở cửa. Hai tay cậu ta chống nạnh, mặt tròn có chút nóng bừng, giận dữ gầm một tiếng:

“Không cần xem lại! Tôi tự động rút lui! Tôi không ghi tên nữa! Không cần mấy người nữa! Mấy người có mời tôi cũng không tới!”

“…”

“…”

Có chút tệ hại rồi, không ngờ mấy lời kia đã bị nghe được.

“Tôi lắm mồm, tôi mê nói chuyện bát quái, cậu cho rằng cậu tốt lắm à, cậu đối với ai cũng tốt cả, thực ra cậu chỉ là một tên thối rữa giả tốt!” Chu Viên vô cùng tức giận, ngay cả chửi gà chửi chó chửi mát cũng không thèm làm, chửi thẳng luôn.

Kỳ Ngộ vội vàng giải thích, “Đúng, Nghênh Cảnh nói chuyện không cân nhắc, nhưng cậu ấy không có ác ý.”

“Hừ.”

“Giống như cậu thôi, lời cậu vừa nói cũng là do tức giận, mọi người đều là bạn học ba năm, cũng từng không ít lần đùa giỡn mà.”

“Cậu im miệng, tôi không tin cậu.” Chu Viên tự cho rằng mình có thể nhìn rõ bản chất thực của Kỳ Ngộ “Hừ, đừng tưởng tôi không biết, trong lòng cậu luôn hướng về cậu ta.”

Nghênh Cảnh cảm thấy mình nói đúng, thực sự chẳng phải cái tội lớn lao gì, không hiểu sao đối phương lại phản ứng dữ dội như vậy.

Vì vậy, thôi đi, muốn cậu cúi đầu nhận sai, cậu không nói được, không có cửa đâu.

Chu Viên đạp cửa bỏ đi, Nghênh Cảnh mặt kiên quyết, chỉ cửa: “Đùa cái gì thế, không có cậu ta tôi không sống nổi sao?!”

Kỳ Ngộ đau đầu, xua xua tay với Nghênh cảnh: “Bớt tranh cãi chút đi.”

Hay lắm, tổ hạng mục còn chưa tuyển xong, mà lục đυ.c đã to và mạnh như vậy rồi.

Tuổi trẻ nhạy cảm nóng nảy, sáng ngời. Họ không có quá nhiều kinh nghiệm xã hội, yêu thích chán ghét đều thể hiện trực tiếp, nhìn nhận sự việc thiếu cái nhìn đa chiều. Có thể vào Đại Học, gốc cơ bản đều không kém cỏi, nên cũng kiêu ngạo hơn so với người khác.

Đều đứng ở vạch xuất phát, cậu dựa vào đâu mà coi thường tôi.

Nói chung, những tình huống như vậy, giống như bắt đầu phanh xe, phát ra tia lửa điện.

Chu Viên không tới ký túc xá chỗ Nghênh Cảnh nữa, gặp ngoài đường cũng như người xa lạ. Lòng dạ bọn con trai cũng dần có sự xoay trục, công khai chia bè phái.

Nghênh Cảnh vẫn tiếp tục bận bịu cho việc tuyển người, nhưng trên thực tế, trình độ là một khó khăn lớn.

Hoặc có người chỉ quan tâm tới tiền lương, hoặc vì muốn hồ sơ xin việc ngày sau có thể đẹp mắt một chút, thuận tiện cho việc tìm việc làm. Đó đều không phải là những thứ Nghênh Cảnh cần.

Đi ngược lại với suy nghĩ của nhau, sẽ không hợp nhau được.

Khó khăn lắm mới tìm thấy mấy người tạm được, Nghênh Cảnh đưa họ vào danh sách sát hạch lần 2. Vạn Bằng Bằng của khoa động lực, Trương Minh Lãng khoa máy tính, còn có một đàn em cùng khoa dáng dấp thanh nhã trắng trẻo, nên gọi là Hoa Hồ Điệp.

Được rồi, dẫu có thất bại cũng tính là có chút tiến triển.

Nghênh Cảnh vừa chuẩn bị thở phào nhẹ nhõm, ngờ đâu một buổi tối nào đó từ phòng thí nghiệm về, nhìn thấy Hoa Hồ Điệp lén lén lút lút nhìn trái nhìn phải, sau đó che miệng nói chuyện điện thoại.

Cũng chẳng hiểu tại sao, một Nghênh Cảnh lòng dạ rộng rãi lúc này lại hơi đề phòng, cậu chạy ra đằng sau cây hòe lớn, làm bộ thuận đường đi qua.

Hoa Hồ Điệp nói hơi nhỏ, nhưng vẫn có thể nghe ra sự kích động.

“Bọn họ sắp xếp người xong cả rồi, khoa Động Lực, khoa Máy Tính đều có, ba người, đúng, có ba người… Thành tích đều rất tốt, là những người biết điều cả…”

“Đúng rồi, hình như Nghênh Cảnh có xích mích với lớp trưởng lớp bọn họ. Vâng vâng, được anh họ, anh yên tâm đi, có chuyện gì em sẽ kể với anh…”

“Dĩ nhiên, mấy người bọn họ còn kém xa khoa thiết kế của các anh…”

Mẹ nó, trong trận doanh của mình còn có cả gián điệp!

Quá thực tế rồi!

Gió lạnh thổi một hơi, bả vai Nghênh Cảnh khẽ run một cái, mặt vô cảm.

Hoa Hồ Điệp nhất định không thể giữ lại, lòng dạ đàn bà, đáng khinh! Đều không phải là thứ tốt gì.

Mấy ngày sau, một đàn em khác cũng nói sau khi cân nhắc lâu dài, thấy việc học quan trọng, không tham gia nữa.

“…”

Việc học làm trọng cái quần mày ấy! Trước khi ghi danh sao không nghĩ cho kĩ đi!

Kìm nén kìm nén!

Nghênh Cảnh tức giận, đến cơm cũng chỉ ăn được 2 bát.

Đêm khuya thanh vắng, cậu không ngủ được, nằm trên giường phát khùng.

Hóa ra bắt đầu từ số 0 lại là một chuyện khó như vậy.

Bạn cùng phòng đã đi gặp Chu Công từ lâu, tiếng thở nặng nề của cậu ta như cái chùy bực bội gõ từng cái vào lòng Nghênh Cảnh. Cậu trùm chăn kín đầu, bị mùi bột giặt Lam Nguyệt Lượng làm cho mất ngủ.

Tinh thần bị suy kiệt đi nhiều, Nghênh Cảnh cảm thấy tờ kế hoạch hùng hồn của mình như một trò đùa vậy.

Cậu hất hất đầu, "Không được không được, phấn chấn phấn chấn!"

Nghênh Cảnh vò vò tóc, sau đó thở một hơi thật dài, cầm điện thoại di động lên.

Lúc Sơ Ninh nhận được điện thoại, cô đang từ công xưởng về, công việc rất thuận lợi, vừa lái xe lên đường vành đai 4, giọng cũng khá ung dung: "Có chuyện à?"

Nghênh Cảnh nhéo đùi mình một cái, cố làm cho giọng mình trở lên hoạt bát: "Không có chuyện gì, muốn mời chị đi ăn lẩu! Chỗ anh Cường mới lên thực đơn mới, thế nào, có đi hay không đây?"

Đầu kia điện thoại rất yên tĩnh.

Tựa như có thể nghe thấy tiếng hít thở mềm mại của Sơ Ninh.

Nghênh Cảnh càng dùng sức véo đùi mình.

Sơ Ninh mở miệng nói lần nữa, vẫn là câu nói kia: "Cậu có chuyện."

Lần này không phải nghi vấn hay suy đoán, mà là khẳng định.

Nghênh Cảnh ngừng thở ngay tại phút đó, bỗng dưng cậu cảm thấy được giải thoát, giọng buồn bã: “Tôi vừa gặp phải khó khăn, không biết nên làm sao.”

Sơ Ninh hỏi: "Cậu ở trường à?"

"Ừ."

Cô nhìn đồng hồ, nói: "Hai mươi phút sau. Chờ tôi ở cửa Đông Nam.”

Đến sớm hơn tận năm phút so với thời gian đã định, thế nhưng bất ngờ hơn, Sơ Ninh nhận ra Nghênh Cảnh còn đến sớm hơn cô, hôm nay cậu mặc một cái áo bông kiểu phi hành gia, quần jean màu xanh đen, trên đầu gối còn mài chút chút theo mốt rất thời trang. Cậu khá cao, lúc đi ven đường chỉ cần ngoảnh đầu một cái, có thể nhìn thấy bóng dáng cao gầy.

Sơ Ninh dừng xe trước mặt cậu, kéo kính xe xuống, lúc cô tháo kính mắt xuống, cuối cùng Nghênh Cảnh cũng cười.

Hai người tìm quán cafe gần trường.

Tiếng piano du dương, quán trang hoàng theo kiểu Châu Âu, trên bàn còn có đồ trang trí bằng lông khổng tước.

Là một nơi thích hợp để nói chuyện.

Sơ Ninh dựa vào ghế, một tay đặt lên lưng ghế bên cạnh: “Được rồi, nói khó khăn của cậu đi.”

Nghênh Cảnh nhìn cô, phát hiện ra hình như cô rất tập trung.

Giống như tìm được một lối thoát, lời trong bụng cứ thế tuôn ra.

Tốc độ nói của cậu khá nhanh, nhả chữ rõ ràng, nói đến chỗ gây kích động, sẽ dừng lại một chút, cảm giác rất có tiết tấu.

“Chuyện là như vậy đấy, chị nói xem, Chu Viên có hẹp hòi không? Con bà nó, đây không phải lần đầu tôi nói, lúc ngồi chung đùa giỡn, nói qua rất nhiều lần rồi.”

Những tình cảm âm thầm như vậy không khiến Sơ Ninh cảm thấy hứng thú, cô chỉ hỏi: “Năng lực của Chu Viên ra sao?”

Nghênh Cảnh khách quan nói: "Thành tích học tập rất tốt, người tương đối hướng ngoại, quan hệ với các thầy cũng rất tốt, còn ở trong hội học sinh, người quen biết cũng nhiều."

Sơ Ninh: "Nếu như tôi là cậu, tôi sẽ nghĩ đủ cách để giữ nhân tài."

Ở trước mặt Sơ Ninh, Nghênh Cảnh cũng không cần giấu diếm sự thiếu thoải mái của mình.

Nghênh Cảnh thở dài, "Nhưng cậu ta có những khuyết điểm rất rõ ràng."

"Ai không có khuyết điểm? Cậu cũng có."

“Tôi đâu có khuyết điểm nào chứ?!” Gặp lửa là cháy, Nghênh Cảnh hơi bị kích động.

“Nháo nhác, ruột để ngoài da, bụng dạ thẳng thắn, không chú trọng phương pháp.” Sơ Ninh nói thẳng không kiêng kỵ.

Im lặng thật lâu.

Nghênh Cảnh lại không hề phản bác.

Cậu nghiêng đầu qua đó, giơ hai ngón trỏ và giữa ra, làm bộ tự khui mắt: “Ai, sao tôi lại đi kể với chị chứ, đúng là tự mình chuốc lấy.”

Sơ Ninh cười, nói, “Nhưng ưu điểm của cậu rất nhiều, chuyên môn vững vàng, nhiệt tình cầu tiến, những phẩm chất này khi làm hạng mục, là điều đáng quý nhất.”

Lưỡng quyền tương lợi thủ kỳ trọng, lưỡng quyền tương giác thủ kỳ khinh*

*Ý chỉ khi lựa chọn người, không chỉ xem mặt lợi, mà còn phải để ý đến những mặt bất lợi, chọn những thứ có lợi, hạn chế những điều bất lợi.

Khi người ta biết đạo lí này, lúc thong thả cũng như khi cấp bách chỉ cần tự chỉnh lại thứ tự sắp xếp, cân bằng lại mà thôi.

Nghênh Cảnh được cô khen giống như trong lòng nở hoa, lại giống như hiểu ra cái gì đó, cảm giác đột nhiên thông suốt quá dễ chịu.

Cậu lại nhớ đến một chuyện, nên hỏi: “Chị đã coi trọng tôi như vậy, vậy tại sao buổi tối hôm đó, ở quá bar, chị còn nói lời tàn nhẫn với tôi, nói hợp đồng còn muốn kiểm tra lại?”

Tay Sơ Ninh từ trên lưng ghế buông xuống, đan vào nhau đặt lên mặt bàn. Ngón tay màu hồng nhạt trong suốt, làm nổi bật bàn tay trắng nõn của cô.

Cô nhìn cậu, nhẹ giọng nói: “Còn có thể vì cái gì, bị cậu làm tức mà.”

Trong lòng Nghênh Cảnh, như có móng vuốt mèo vừa cào qua, hơi ngứa.

“Vậy nếu như tôi thật sự không ký hợp đồng thì sao? Chị sẽ làm gì?”

Như một loại thăm dò, một loại kích động muốn biết được đáp án, cậu muốn biết.

Ngừng lại mấy giây, ánh mắt Sơ Ninh nhàn nhạt, nói: “Còn có thể làm cái gì bây giờ…. Ngày hôm sau đến dỗ cậu thôi.”

Giọng nói nhàn nhạt, lại như sấm oanh kích.

Giây phút này, Nghênh Cảnh hô hấp dồn dập, cảm thấy như mình muốn bùng nổ.