Tiểu Tiên Nữ Của Lâm Ảnh Đế

Chương 41




“Tiền nhiệm gì chứ?” Lâm Trứ hỏi lại, thấy cô nhóc đưa mắt về phía đằng sau thì anh hơi nghiêng đầu nhìn thoáng qua, ở đó có một bóng người đang dựa vào hành lang, toàn thân màu đen, Triệu Mẫn đeo chiếc vòng cổ kiểu mới nhất, ánh sáng lấp lánh, đôi môi đỏ rực, trùng hợp cô ta cũng nhìn về đây, vừa lúc chạm mắt với Lâm Trứ.

Triệu Mẫn chậm rãi nở nụ cười, Lâm Trứ hờ hững dời mắt, nhìn về cô nhóc.

Ánh nhìn của Kỷ Vi cũng quay trở về, cô bĩu môi, Lâm Trứ ghé sát vào cô, thấp giọng nói: “Không có tiền nhiệm gì cả, em hiểu lầm rồi. Có muốn đến hỏi Triệu Mẫn xem lúc anh và cô ta gặp nhau đã nói những gì không?”

Bên tai Kỷ Vi nóng lên, lông mày hơi chau lại, “Anh và chị ấy có thể nói gì ấy hả? Ngồi nói chuyện lâu như vậy, bộ dạng còn rất thân thiết nữa chứ.”

Lâm Trứ khẽ cười một tiếng, không trả lời cô, chỉ đơn giản đưa tay ra xoa bóp cánh tay cô nhóc đang đặt trên tay vịn, bộ dạng thưởng thức.

Kỷ Vi tức giận rút tay về, tự mình xoa.

Lâm Trứ nhướng mày nhưng cũng không cố chấp bắt lấy tay cô, bởi vì máy quay quay về phía này, cố ý dừng một lúc trên gương mặt cô nhóc, mà trong hội trường người ngày một đông, kế bên họ từng hàng từng hàng dần được lấp đầy. Hà Hoài cao lớn ngồi ở vị trí phía trước, đưa tay sửa sang lại cổ áo mới thong thả quay đầu ra sau nhìn, cùng Kỷ Vi chào hỏi.

Kỷ Vi lễ phép nói: “Chào Hà ca.”

Hà Hoài trên mặt là ý cười, lúc đầu còn kinh ngạc nhưng trải qua một màn bùng nổ trước đó, hiểu rõ ràng ý Lâm Trứ thì giờ đây cũng không còn ngạc nhiên nữa.

Trong giới giải trí chuyện gì cũng đã chứng kiến qua, chỉ là trước đây Lâm Trứ chưa gặp được người phù hợp mà thôi.

Anh ta nói chuyện với Lâm Trứ, trong lời nói mang ý tứ ‘anh đây là trâu già gặm cỏ non nha, một cô gái tốt đẹp như vậy mà lại thua trong tay anh, lúc trước tôi còn tưởng rằng anh với La Phàn có thể ở bên nhau đó…’

Kỷ Vi dù đang bực bội nhưng vẫn dóng lỗ tai lên nghe lén.

Hai người đàn ông nói chuyện không có ý muốn giấu, Kỷ Vi nghe được cái tên La Phàn thì liền nhớ đến bộ phim > siêu nổi mùa hè năm nào đó, trong phim có rất nhiều mỹ nhân, tất cả đều quay quanh người đàn ông là Lâm Trứ, quả thật rất có phúc. Trong phim La Phàn một người được anh thị tẩm, còn là nghệ sĩ cùng Lâm Trứ hôn môi, hơn nữa nghe đồn cô ấy rất thích Lâm Trứ, scandal của hai người cũng liên tiếp không dứt.

Kỷ Vi càng nghĩ càng giận.

Tức giận đến muốn đá Lâm Trứ một cái.

Hà Hoài quay người lại, cười gọi Kỷ Vi một tiếng: “Vi Vi.”

Lại kêu thêm một tiếng Vi Vi thì cô mới hoàn hồn, nhìn vào cặp mắt đào hoa của Hà Hoài, cô sửng sốt, “A? Hà ca ạ?”

Hà Hoài cười khẽ: “Ngẩn người làm gì đó.”

“Không ạ.” Kỷ Vi phát hiện Lâm Trứ xích lại gần mình, tay anh đặt lên mu bàn tay cô, theo phản xạ cô định hất tay anh ra, ở phía trước Hà Hoài thấy thế thì không nhịn được cười, anh ta hỏi: “Vi Vi, sao em lại thích anh ấy vậy hả?”

Kỷ Vi nghiêng đầu nhìn Lâm Trứ, bởi vì anh muốn nắm tay cô nhưng bị cô không lên tiếng cự tuyệt nên đang dựa người về phía sau, một bàn tay khác gác lên tay vịn, chống cằm nhìn cô, đôi mắt bình thản.

Anh như vậy, đúng là đẹp chết đi mà.

Kỷ Vi nhìn anh, sau đó quay đầu nói với Hà Hoài: “Mắt em bị mù ạ.”

Hà Hoài “ách” một tiếng, đến diễn viên khác bên cạnh cũng nở nụ cười, hào hứng nhìn về phía Lâm Trứ. Lâm Trứ nghe vậy thì ánh mắt anh dừng trên vành tai cô nhóc, nhích sát người lại, hôn lên cổ cô, thấp giọng hỏi: “Em bị mù lúc nào hửm?”

Kỷ Vi đột nhiên bị hôn thì xém tí nữa đã nhảy dựng lên.

Hà Hoài bụm mặt, hét lên trong im lặng không dám nhìn, quay người trở về.

Mấy người bên cạnh đang muốn xem náo nhiệt đều kinh ngạc, nam thần lạnh lùng Lâm Trứ từ khi nào trở nên như vậy?

Hừ.

Kỷ Vi đẩy bả vai Lâm Trứ: “Anh ngồi đàng hoàng lại đi.”

Lâm Trứ nương theo động tác của cô ngồi nghiêm chỉnh lại, chỉ là ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm sườn mặt cô, giống như sắp thiêu cháy.

Lúc này ánh đèn trên sân khấu sáng lên, vũ công xếp một hàng đi ra, hàng trước hàng sau đều được chiếu sáng, trong hội trường nghệ sĩ đến đông đủ, tiếng âm nhạc cất lên, MC bước ra sân khấu, tiếng vỗ tay vang lên, trên màn hình xuất hiện những hình ảnh đầu tiên, Kỷ Vi nhanh chóng lấy lại tinh thần nhìn lên sân khấu.

Liên hoan phim lần này có không ít tác phẩm được đề danh, trong đó có bộ phim điện ảnh >.

Kỷ Vi nhìn một hồi, quay qua hỏi Lâm Trứ: “Đế ca không đến sao ạ?”

Lâm Trứ: “Nhóc con bị bệnh, cậu ấy ở nhà trông, không đến.”

“À.” Khó trách không nhìn thấy Lâm Đế, Kỷ Vi lại hỏi: “Cậu nhóc không sao chứ ạ?”

“Cảm mạo thôi.”

Kỷ Vi tìm điện thoại, nhắn cho Lâm Đế một tin wechat, hỏi tình huống của cậu bé.

Lâm Đế: 【 Đã khá hơn nhiều rồi. Mà Vi Vi, làm sao em câu dẫn được Lâm Trứ vậy? 】

Kỷ Vi nhìn Lâm Đế trả lời, chấn động…..

Lúc này cô mới phát hiện trên wechat của mình có rất nhìn tin nhắn, đa số đều nói chuyện của cô và Lâm Trứ, cô ngơ ngác nhìn chằm chằm, không dám trả lời.

Mà cô đâu biết trên mạng hiện đang rầm rộ tin tức Lâm Trứ công khai yêu đương với cô bé mà mình nuôi dưỡng, chỉ một chút nữa thôi internet đã bị tê liệt hoàn toàn.

Lưu Tử Đồng: 【 Vi Vi, Lâm Trứ thật đúng là cầm thú nha, đến em mà cũng dám xuống tay. 】

Kỷ Vi: “…….”

Cô có loại dự cảm không tốt lắm.

Nhưng bây giờ đang ở trong hội trường nên Kỷ Vi không dám nhìn điện thoại lâu, vội vàng cất vào, trên sân khấu phần mở màn đã kết thúc, giờ đây là giây phút trao giải.

Trong bộ phim > Lâm Trứ là nam phụ, đóng phim chỉ để hỗ trợ cho em trai mình, cho nên anh được đề cử vào giải nam phụ xuất sắc nhất. Bản thân Lâm Trứ đã nhận được rất nhiều giải ảnh đế – nam chính xuất sắc nhất, loại vai phụ này chỉ là đề cử cho vui mà thôi, ngày trước Kỷ Vi cũng đã nhìn thấy trên TV cảnh anh nhận giải rồi.

Nhưng hôm nay được tận mắt chứng kiến, tim cô vẫn đập liên hồi.

Lúc anh nhận giải, hướng về phía microphone phát biểu.

Những máy quay theo bản năng đều hướng về Kỷ Vi, thậm chí còn có người cầm máy đi đến trước mặt cô.

Mặt Kỷ Vi đỏ lên, có chút muốn né tránh.

Giọng nói Lâm Trứ trầm thấp cất lời: “Cảm ơn……”

Một đoạn phát biểu lời cảm ơn, sau cùng Lâm Trứ lại nói: “Cô ấy còn nhỏ, mọi người không cần dọa cô ấy đâu.”

Vừa mới dứt lời tiếng vang đã hò reo, Kỷ Vi nghe thấy bản thân bị nhắc đến, do không chuẩn bị trước nên đưa tay lên che mặt, Hà Hoài cũng đứng trước một microphone khác, cười trêu ghẹo: “Anh biết cô bé còn nhỏ vậy mà cũng hạ thủ cho được….”

Lời này tuyệt đối là lời những người khác đều muốn nói, tiếng reo vang dưới khán đài càng lớn hơn, Lâm Trứ bình tĩnh nhìn Hà Hoài, anh ta cười híp mắt.

Một màn này tối nay chắc chắn sẽ đại bạo trên weibo.

Từ vào cửa, Kỷ Vi đã bị rất nhiều người chú ý, lúc này sự chú ý đạt tới đỉnh điểm, cô nhóc cứ một mực che mặt chính mình, nghĩ cũng không dám động.

Bên cạnh đều là tiếng cười.

Lâm Trứ ngồi xuống bên cạnh, kéo tay Kỷ Vi ra, Kỷ Vi nghiêng đầu trừng anh một cái.

Khóe môi Lâm Trứ cong lên, trên mặt đều là ý cười, anh cúi đầu hôn lên mu bàn tay cô.

Lại là một tràng cười chúc mừng.

Cứ như vậy ở cùng nhau, Kỷ Vi thì thấy lạ lẫm nhưng Lâm Trứ lại cứ tự nhiên như ở nhà, chắc cũng chỉ có già đời như anh mới có thể tự tại trong giới giải trí mà thôi.

Lễ trao giải này còn kéo dài, càng về sau Kỷ Vi càng chống đỡ không nổi nữa, cô lui ra ngoài trước, đi vào xe nghỉ ngơi. Vừa mới lên xe thì điện thoại Lệ Thần liền vang lên, Kỷ Vi đỏ mặt tựa lưng vào ghế ngồi, đưa mắt nhìn Lệ Thần tay chân luống cuống tắt máy, cô tò mò hỏi: “Là ai điện vậy ạ?”

Lệ Thần khụ một tiếng: “Một lát nữa em sẽ biết.”

Kỷ Vi ‘dạ’ một tiếng, cô có chút mệt mỏi, dựa đầu vào cửa sổ nhắm mắt lại, một lúc sau cửa xe bên cạnh mở ra, Lâm Trứ tháo cà vạt ngồi vào, Lệ Thần hạ thấp giọng, nói: “Tiểu tiên nữ ngủ rồi.”

Lâm Trứ: “Ừm.”

Anh vắt cà vạt lên, đưa tay nhẹ nhàng xoa gương mặt của Kỷ Vi, thật ra thì cô chưa ngủ, lông mi run rẩy, điện thoại Lệ Thần lại vang lên lần nữa.

Anh ta ném như miếng khoai bỏng tay, vội vàng nhét điện thoại vào tay Lâm Trứ, Lâm Trứ nghiêng đầu nhìn.

Lệ Thần nói bằng khẩu hình miệng: “Lâm lão gia đó.”

Lâm Trứ gật đầu nhận máy, vừa mới kết nối thông thì bên kia truyền đến một giọng nói giận dữ: “Lâm Trứ, anh lấy trộm đồ nhà!”

“Sao anh có thể xuống tay được cơ chứ!”

“Anh biết Lâm gia hiện nay ra sao không? Đều điên rồi đấy. Anh nhanh đưa Tiểu Vi Vi về cho tôi ngay!”

“Còn nữa! Các người dám ở chung một phòng nữa chứ! Anh giỏi lắm, giỏi lắm! Tôi tức muốn hộc máu rồi…”

Điện thoại bật loa ngoài nhưng âm lượng đã được chỉnh thấp, giọng Lâm lão gia truyền đến khiến Kỷ Vi không giả vờ ngủ được nữa, cô sợ vội mở to mắt dậy, vẻ mặt hoảng hốt nhìn Lâm Trứ.

Chắc Lâm Trứ không nghĩ đến Lâm lão gia sẽ nói một lèo như thế, đến cơ hội mở miệng anh cũng không có, nhưng dù vậy thần sắc anh vẫn rất bình tĩnh.

“Tụi con đã đặt vé buổi chiều bay về rồi ạ.” Ngữ khí anh vẫn điềm đạm đáp lời.

“Vậy mau cút về đây! Thật sự bị tức chết rồi, anh cũng gần 40 rồi, sao có thể không hiểu chuyện vậy chứ? Anh không làm ba mẹ Vi Vi thất vọng hay sao?” Lâm lão gia lại một lần nữa hung hăng quát mắng, bên kia hình như có người khuyên ngăn, ông đẩy tay người nọ ra, nói: “Hôm nay tôi không có ăn đường!”

Giọng điệu Lâm Trứ lạnh hơn: “Ông còn ăn đường sao?”

“Anh quản tôi sao!” Lâm lão gia thật sự hung dữ, dùng toàn bộ sức mà quát, “Vi Vi đâu! Sao nó không trả lời wechat của tôi!”

Đây là lần đầu tiên Kỷ Vi nghe giọng Lâm lão gia tức giận như vậy, cô đã sớm co người một bên, cô nghe được ông nhắc đến mình thì nhanh chóng đến gần, nói vào điện thoại: “Ông ơi, điện thoại con hết pin ạ.”

Giọng nói mềm mại, có ý muốn bình ổn lại tâm trạng Lâm lão gia.

Lâm Trứ duỗi tay, đặt điện thoại bên tai Kỷ Vi, một bàn tay khác lại ôm eo cô, kéo về phía mình.

Kỷ Vi nhíu mày, nói: “Đừng ôm em mà.”

Cô bị quát có phần sợ hãi, theo bản năng kháng cự.

Lâm lão gia bên kia nghe được, lại lập tức quát lớn: “Ôm con? Lâm Trứ dám sao? Vi Vi, dù con mới 19 tuổi nhưng phải có suy nghĩ của mình. Lâm Trứ anh buông tay cho tôi….”

Lâm Trứ khi nào bị Lâm lão gia quát sẽ bỏ ra, một ngày này anh lăn lộn mệt mỏi, ôm eo Kỷ Vi, bế cô lên đùi mình, hôn sườn mặt Kỷ Vi.

Kỷ Vi đỏ mặt cầm điện thoại, thiếu chút nữa đã rớt xuống, cô chỉ có thể thấp giọng nói với Lâm lão gia: “Ông ơi, tụi con chiều nay sẽ lên máy bay, rất nhanh sẽ về đến nhà, ông cứ ăn cơm trước đi nhé, đừng ăn đường, tụi con về sẽ nói chuyện với ông.”

“Bây giờ con nói cho ông biết ngay, có phải Lâm Trứ ép buộc con đúng không?” Phía bên kia ông vẫn thao thao bất tuyệt.

Kỷ Vi vội vàng lắc đầu: “Không có ạ.”

Lâm lão gia hét lên: “Ông không tin!”