Chiếc xe hơi màu đen chạy về biệt thự, bên trong xe rất yên tĩnh, tài xế cũng không dám nhiều lời, ông lặng lẽ đóng cửa sổ, đưa tay bật điều hòa, ngay lập tức liền có luồng khí mát tỏa ra. Ở ghế sau, Kỷ Vi dựa lưng vào ghế ngồi, mím môi nhìn ra ngoài cửa sổ, không muốn để ý đến người đàn ông bên cạnh.
Lâm Trứ kéo mở cổ áo, quả thật có chút nóng, anh nhìn cô nhóc bên cạnh một cái, sắc mặt lạnh nhạt, hiển nhiên cũng không có ý muốn mở lời.
Tài xế nhìn vào gương chiếu hậu quan sát tình hình, sau đó lại vội vàng thu tầm mắt, thành thật nhìn đường phía trước.
Ánh đèn từ hai bên đường hắt vào xe, thoáng xẹt ngang hai gương mặt phía dưới, tay Lâm Trứ đặt lên đầu gối, cả người cũng dựa vào cạnh cửa, chân dài bắt chéo nhau, thần sắc âm u không rõ.
Kỷ Vi quay qua nhìn anh một cái, không tiếng động thu lại ánh nhìn, trong lòng tức giận. Thật xa cách.
Xe tiến vào biệt thự, tài xế dù có gan cũng không dám thở mạnh, nhanh chóng lái xe về cửa lớn, đèn trong nhà sáng trưng, chiếc xe dừng lại ngay trước, tài xế lập tức xuống xe, vòng qua đầu xe đi đến cửa của Kỷ Vi. Không hề chần chờ, Kỷ Vi đã tự mình mở cửa, giày cao gót dẫm mạnh xuống sân, cô nhanh chóng cầm túi đi về phía bậc thang, phần đuôi cá phía sau lại tung bay lơ lửng, sau đó nhẹ nhàng đáp xuống cổ chân cô.
Dì Trần đi ra nhìn cô cười hỏi: “Vi Vi, tối nay…..”
“Dì Trần, con mệt quá, con lên lầu trước ạ.” Kỷ Vi mở lời chặn ngang, giày cao gót tiếp tục nện “cốp cốp cốp” trên bậc thang, cô nhanh chóng đi lên lầu. Tiếng vang của gót giày đọng lại phòng khách rất rõ ràng.
Dì Trần sửng sốt, đưa mắt nhìn cô nhóc lên lầu, sau đó lại nhìn về phía cửa.
Lâm Trứ vừa đi vừa cởi áo khoác, anh cúi đầu châm thuốc, thần sắc vẫn vậy nhưng lại có vẻ lạnh lùng hơn thường ngày. Dì Trần đã ở tại Lâm gia từ lâu để chăm sóc Lâm lão gia, đồng thời cũng chăm sóc Lâm Trứ, cho nên trong nhà này cũng xem như có tiếng nói. Dì đi lên nhận lấy áo khoác của Lâm Trứ treo lại trên giá, thuận tay vuốt nhẹ các nếp nhăn, dì cười nói: “Vi Vi hôm nay rất mệt sao?”
“Vừa về tới nhà đã lập tức lên lầu? Con bé chơi không vui ở buổi tiệc à?”
Lâm Trứ cắn điếu thuốc, tự mình rót một ly cà phê nóng, mặt đanh lại không đáp.
Dì Trần dò hỏi xong thì quay đầu lại nhìn anh, thấy anh cũng không vui vẻ gì, trên mặt là bộ dáng chớ đến gần, dì biết có hỏi cũng không nhận được đáp án.
Dì chuyển đề tài: “Cậu muốn ăn khuya một chút không?”
“Không cần đâu.” Lâm Trứ lấy điếu thuốc ra khỏi miệng, dụi tắt thuốc vào gạt tàn, điếu thuốc mới chỉ cháy được một nửa.
“Vậy được.” Dì Trần cũng không hề nhiều lời, bước từng bước chậm rãi vào nhà bếp. Nhìn dáng vẻ hai người đang giận nhau sao?
Dù sao với tính cách của Lâm Trứ từ trước đến nay sẽ không so đo với bất cứ ai, cũng bởi vì không cần thiết. Lần này chắc là lần đầu tiên có thể dùng mắt thường để nhận ra tâm tình anh không được tốt.
Tuy rằng Lâm Trứ không ăn nhưng trong bếp dì Trần vẫn có đồ ăn để sẵn, dì mở vung múc ra một chén, sau đó đi lên lầu tìm Kỷ Vi.
Kỷ Vi quay trở về phòng thì liền thay váy, cầm đồ đi tắm rửa, lúc rửa mặt lại không cẩn thận chạm vào khóe môi, cô cảm thấy hơi đau, bước đến trước gương nhìn thì phát hiện ở đó có một dấu cắn nhỏ Lâm Trứ lưu lại, không tính nặng nhưng vì làn da mỏng, lại vừa mới rửa mặt nên ngay khóe môi có chút hồng rướm máu.
Mặt Kỷ Vi đỏ bừng lên, trải dài từ cổ lên tai.
Cô nhìn chính mình trong gương, nhìn thật lâu mới quay người ra khỏi phòng tắm, tay còn khẽ vuốt khóe môi. Bước ra thì lại thấy dì Trần đang đặt đồ ăn lên bàn, Kỷ Vi sửng sốt, nhanh chóng thả tay xuống, dì Trần cười nói: “Sao lại tắm lâu vậy? Lại đây uống cái này rồi hẵng ngủ, mấy hôm trước dì có mua hải sâm cho con tẩm bổ thân thể.”
Kỷ Vi “dạ” một tiếng, bước lên ngồi xuống một bên.
Dì Trần đẩy cái chén về phía cô.
Kỷ Vi bưng lên, cô hơi nghiêng mặt qua chỗ khác, thật sự là không dám để dì Trần nhìn thấy khóe môi cô có vết thương.
Trên mặt dì Trần toàn ý cười nhìn Kỷ Vi ăn, Kỷ Vi vẫn cúi đầu nhấp từng muống, không nói chuyện.
Một lát sau, mắt thấy ăn cũng gần sắp hết thì dì Trần tiến lại gần, nhẹ giọng hỏi: “Có phải còn với Lâm Trứ còn giận nhau hay không?”
Đột nhiên Kỷ Vi bị sặc nước, cô nhanh chóng rút một tờ khăn giấy trên bàn lau khóe môi, lắc đầu nói: “Không có ạ.”
Dì Trần cười rộ lên, lại không vạch trần sự thất thường của Kỷ Vi, dì cất lời: “Từ nhỏ Lâm Trứ đã rất độc lập rồi, trên thực tế Lâm lão gia cũng không thể nào quản cậu ấy, phần lớn cậu ấy đều tự mình sắp xếp cuộc đời của mình. Cậu ấy cũng rất quan tâm con mà, con đó, không cần giận dỗi với cậu ấy đâu.”
Kỷ Vi lắc đầu: “Không giận ạ.”
Dì Trần gật đầu, không nói gì thêm.
Kỷ Vi ăn xong một muỗng hải sâm cuối cùng, đặt chén lại lên bàn, cô nghĩ nghĩ, cả người dựa vào lưng ghế, dịch sát dì Trần: “Dì Trần, người đàn ông thành thục sẽ suy nghĩ gì ạ?”
“Hả?” dì Trần ngây ngẩn cả người, “Đàn ông thành thục?”
“Dạ.. Đúng vậy, người giống như Trứ Nhi đó ạ.” Kỷ Vi vừa nói thì bên tai cũng hồng lên, cô sợ dì Trần nhìn ra được điều gì, nhưng thật sự cô không có người để tâm sự mấy chuyện như thế này. Mấy người như Liêu Mân cũng sẽ không hiểu, Triệu Mẫn thì không đời nào cô mở lời, nghĩ đi nghĩ lại chỉ có dì Trần là người cô khá tin tưởng.
Dì Trần suy nghĩ, có chút mờ mịt.
Một lát sau, dì nói: “Cái này… Vi Vi à, dì Trần cũng không biết ý con muốn hỏi là gì? Chuyện này….dì không thể trả lời con được rồi.”
Kỷ Vi “à” một tiếng, có chút nhụt chí, tay cô đặt lên bàn, suy nghĩ nói: “Giống như… bọn họ sẽ thích những cô gái trẻ tuổi hay sao ạ?”
“Chính là cái gọi là… tình yêu đây ạ.” Lúc Kỷ Vi nói ra hai chữ “tình yêu”, mặt đã nhanh chóng đỏ lên, dì Trần nghe được thì lại ngẩn ra, dì nhìn cô nhóc trước mặt, trong mắt tràn ngập ý xuân, vừa nghe dính đến chuyện tình cảm thì trong lòng dì như vang lên hồi chuông cảnh báo, dì suy nghĩ một lúc mới cất lời: “Cái này… đàn ông thành thục thích các cô gái nhỏ tuổi đều giống nhau cả thôi… họ đều lừa gạt cả. Bây giờ đàn ông bên ngoài rất xấu xa, những người có tuổi nhất định là đã kết hôn, nếu như hắn ta lại thích cô gái nhỏ tuổi hơn nhiều so với mình thì chắc chắn là chỉ đùa giỡn mà thôi. Vi Vi à, con cũng đừng tin những người đàn ông đó quá.”
“Lúc trước dì còn nghe nói, những cô gái trẻ hai mươi mấy tuổi của học viện điện ảnh Kim Thành đều bị những người đàn ông bốn đến năm mươi tuổi bao nuôi.”
“Loại người này chính là đang đùa giỡn tình cảm của người khác, lừa gạt thanh xuân của bọn họ.”
Dì Trần thì trong lòng càng nghi ngờ, dì tiếp tục khuyên nhủ Kỷ Vi, Kỷ Vi nghe vậy thì sửng sốt, nghĩ thầm, Lâm Trứ…là đang muốn lừa gạt cô sao?
Chỉ đùa giỡn với cô thôi ư…?
Dì Trần lại nói: “Con đó, yêu đương có thể nhưng ngàn vạn lần cũng không cần tìm mấy người có quá nhiều chênh lệch về tuổi tác, rất dễ bị lừa. Có phải con đã thích ai rồi hay không? Con cứ nói với dì, dì sẽ nhờ Lâm Trứ đi tìm hiểu cho con….”
Kỷ Vi: “……”
Sau đó dì Trần tiếp tục nói về những thói hư của đàn ông, đặc biệt là những người đã trên ba mươi, những người đó sẽ chỉ ham mê vẻ đẹp thanh xuân của các cô gái, họ đều có suy nghĩ muốn những cô này làm tiểu tam bên mình, như vậy chỉ có đau khổ dài dài, Kỷ Vi nghe xong cũng không nói nên lời. Sau khi dì Trần nói xong nhưng thấy Kỷ Vi vẫn ngây ngô như thế thì trong lòng thở dài buồn vực, dì cầm chén ra ngoài, xuống lầu tìm Lâm Trứ.
Lâm Trứ đang ở thư phòng xem văn kiện.
Dì Trần đi vào, ngay cả khay cũng không kịp đặt xuống thì đã bước đến đứng trước mặt Lâm Trứ.
Lâm Trứ ngẩng đầu lên nhìn về phía dì Trần: “Sao dì?”
Dì Trần chần chờ, nói: “Có phải ở ngoài Vi Vi có quen biết với người đàn ông nào lớn tuổi đúng không cậu?”
“Làm sao ạ?” Lâm Trứ dựa vào phía sau, tay vẫn còn cầm bút, nhàn nhạt hỏi lại.
Dì Trần đặt khay xuống bàn, khẩn trương cất nói: “Vừa rồi Vi Vi mới hỏi dì, đàn ông thành thục đối với mấy cô gái trẻ có nảy sinh tình yêu hay không? Dì nghe đã cảm thấy không đúng rồi, Vi Vi mới mười chín tuổi thôi, nếu con bé gặp phải người lớn hơn mình tận mười tuổi thì chắc chắn hắn ta đang muốn lừa gạt nó. Lâm Trứ, cậu phải chú ý đến Vi Vi, có rảnh thì quan tâm nhiều đến mối quan hệ bên ngoài của con bé nữa nhé.”
Toàn bộ thư phòng chìm vào im lặng.
Sau khi dì Trần nói xong thì Lâm Trứ lại càng trầm lặng, anh thong thả đặt bút xuống, ngữ khí nhàn nhạt, “Được, tôi biết rồi.”
Dì Trần thở phào một hơi.
“Đàn ông bây giờ ai cũng nhìn chằm chằm vào mấy cô gái nhẹ dạ cả tin, làm gì có chỗ nào thật sự thích họ chứ…”
Đầu ngón tay Lâm Trứ xoa nhẹ trán, anh nói: “Dì Trần, dì ra ngoài trước đi.”
“Được, vậy cậu quan tâm đến Vi Vi nhé. Còn nữa, con bé còn nhỏ nên tính tình vẫn còn nháo, nghĩ lại thì con bé cũng ỷ nhiều vào cậu lắm, cậu thương con bé một chút.” Dì Trần nói xong cũng đem khay đựng chén ra ngoài.
Dì đi ra thuận tay đóng cửa lại.
Lớp cửa dày nặng khép lại, Lâm Trứ đặt tay xuống, nghiêng đầu cầm lấy một điếu thuốc nhưng không châm lửa, chỉ ngậm trong miệng, một giây sau anh đứng dậy, bước nhanh ra cửa đi lên lầu ba.
Đi lên đến hành lang thì đèn cảm ứng tự động mở, anh đứng trước cửa phòng Kỷ Vi, đưa tay gõ cửa.
Một lúc sau Kỷ Vi mặc một bộ váy ngủ trắng trơn đứng bên trong mở cửa, vừa nhìn thấy Lâm Trứ, phản ứng đầu tiên của cô là đóng cửa, nhưng lâm Trứ đã duỗi tay vào ngăn lại, dùng sức một cái đẩy hẳn ra, Kỷ Vi lui về sau hai bước, nói: “Anh…anh tới đây để lừa em sao?”
Lâm Trứ nhíu mày, lời dì Trần nói…
Kỷ Vi tức giận chỉ vào anh: “Đàn ông thành thục đều sẽ lừa gạt các cô gái nhỏ tuổi, lừa lấy đi thanh xuân của họ nhưng lại không cho họ một chút tình yêu nào, anh có phải cũng vậy không?”
“Anh không phải.” Lâm Trứ đóng cửa lại, đi về phía cô, Kỷ Vi vẫn không tha: “Dì Trần chưa biết anh là người này đúng chứ? Hừ, anh nói xem anh đây là bởi vì tình yêu sao?”
“Vô nghĩa.” Lâm Trứ híp mắt, tay đút vào túi quần, thần sắc trầm xuống khó tin, có chút không kiên nhẫn.
“Vậy anh… anh yêu em sao?” Tim Kỷ Vi đập thình thịch, phải rèn sắt khi còn nóng.
Lâm Trứ đứng tại chỗ, không bước lên thêm, anh nhìn cô.
Kỷ Vi thở mạnh, chờ anh trả lời, trong phòng yên lặng đến đáng sợ, chỉ có tiếng của tấm màn bị gió thổi phất phơ, Lâm Trứ đưa tay ra, nói: “Lại đây, không cần tin những lời dì Trần nói, anh không phải vậy.”
“Vậy anh nói đi, anh yêu em không?”
“Chắc anh cũng chỉ muốn lừa em thôi.” Trong lòng Kỷ Vi hăng hái, cố ý nói lên, đôi môi mỏng của Lâm Trứ mím lại, một giây sau anh nhanh chóng tiến lên, ôm ngang Kỷ Vi đặt lên giường, còn bản thân thì đè xuống trước mặt cô, nói: “Mấy cô gái trẻ như em đang suy nghĩ cái gì? Hửm?”
“Yêu hay không yêu quan trọng vậy sao?”
“Vô nghĩa.” Kỷ Vi túm lấy cổ anh, nhón người lên, đáp: “Vậy nếu em nói với người đàn ông khác là em yêu anh ta, anh sẽ nghĩ như thế nào?”
Lâm Trứ: “Em dám?”