Tiểu Tiên Nữ Của Giáo Bá

Chương 94: Chương 94





Nhiệt độ ngày đêm gần đây của Bắc Kinh trên lệch rất lớn, lúc gần đến chiều sẽ không có cảm giác thiêu đốt như bao ngày, gió thổi đến còn mang theo chút lành lạnh.
Quý Nhượng đối với khu vực xung quanh rất quen thuộc, đợi Thích Ánh hoàn toàn khỏe lại, anh liền dẫn cô đi dạo các con ngõ.
Cô thích ăn kẹo hồ lô, mà trong này cũng trùng hợp có bán hồ lô ngào đường chính thống nhất.

Sơn trà vừa to vừa tròn, lớp đường phủ lên vừa nguyên chất vừa thơm ngon, còn có thể dựa theo sở thích của người dùng để rải mè hoặc đậu phộng lên trên.

Thích Ánh trước giờ chưa từng ăn qua hồ lô ngào đường nào ngon như thế, cô đứng trước tiệm người ta ăn đến không muốn rời đi.
Quý Nhượng bỗng cảm thấy tiểu bảo bối của anh rất dễ bị lừa.
Chắc kẻ xấu chỉ cần dùng một cây hồ lô ngào đường liền có thể lừa cô đi mất.

Anh rất lo lắng.
Cô gái nhỏ nếm thử tất cả các loại, cuối cùng còn mua về hai xiên.

Quý Nhượng hỏi: “Em không ăn nữa à?”
Cô cầm chiếc túi nhỏ ngượng ngùng: “Răng nhai đau nhức.”
Ồ, hóa ra em còn biết đau răng à.
Quý Nhượng buồn cười xoa đầu cô, lại dẫn cô đi về con ngõ phía trước tìm tiệm ăn tối, “Ăn vịt quay không? Hay ăn ruột lợn hầm? Hay ăn thịt dê nướng?”
Cô gái nhỏ không biết lúc nào lại lấy hồ lô ngào đường ra gặm, gương mặt nhỏ phồng phồng, giọng không rõ lắm: “Đều được cả.

Em không đói, anh muốn ăn gì.”
Quý Nhượng: “,,,”
Thế là anh dẫn cô đi ăn vịt quay.
Cô gái nhỏ vừa rồi nói mình không đói giờ nhìn thấy vịt quay vàng tươi liền bắt đầu nuốt nước bọt.

Quý Nhượng không để cô động tay, bóc lớp da mỏng đặt trên đĩa sau đó cuốn từng lớp đút cô ăn.
Thích Ánh có hơi ngại ngùng, nhỏ giọng lí nhí: “Em lại không phải là con nít, để em tự ăn.”
Quý Nhượng bỏ thịt vịt cuốn vào miệng cô: “Nào có người lớn nào lại ăn nhiều hồ lô ngào đường như thế.”

Bỗng anh cảm thấy việc đưa cô đến nha sĩ khám là chuyện cấp bách, ăn nhiều kẹo như thế không biết đã có bao nhiêu chiếc răng sâu.
Anh kiêm nhiệm chức bạn trai nhưng lại lo lắng như ông bố già.
Ăn xong cơm hai người lại đi xem phim.

Lễ quốc khánh khởi chiếu rất nhiều bộ phim, Quý Nhượng bảo cô chọn phim, mình đi mua bỏng ngô và trà sữa.
Sau khi nhận lấy bỏng ngô từ tay nhân viên, bên cạnh bỗng vang lên giọng ngọt ngào: “Ủa? Quý Nhượng là cậu à.” Cô gái trang điểm tinh xảo vui mừng: “Cậu cũng một mình đến đây xem phim à? Trùng hợp thế.”
Quý Nhượng nghiêng đầu nhìn cô vài cái: “Cô là ai?”
Cô gái: “...” Cô ngây người mất mấy giây mới khôi phục lại biểu cảm, “Tôi là bạn học cùng khoa với cậu.

Tôi tên Trịnh Linh.

Trong kì quân sự chúng ta chung một đội, cậu không nhớ ư?”
Quý Nhượng lạnh nhạt nhìn cô nàng một cái, theo tính tình của anh, mở miệng chắc chắn là ‘Tôi cần nhớ sao?’.
Nhưng nghĩ đến cô gái nhỏ sáng nay mới bảo anh phải lịch thiệp.

Thế là anh thu câu nói kia về, đổi thành: “Ngại quá, không nhớ rõ lắm.”
Hoa khôi trường cảnh sát Trịnh Linh có lẽ đã quen với tính lạnh nhạt của anh cũng không quá để ý, ngọt ngào cười, “Trùng hợp quá, cậu xem bộ phim nào? Chúng ta có thể xem chung.”
Quý Nhượng nhíu mày: “Tôi có hẹn rồi.”
Có hẹn rồi? Là với bạn cùng phòng của anh chăng?
Tuy vừa vào học một tháng, nhưng đám người mới bọn họ không ai không biết Quý Nhượng.

Các hạng kiểm tra đều hạng nhất, tính tình lạnh lùng, không gần nữ sắc.

Nữ sinh thầm gọi anh là hot boy cấm dục của trường cảnh sát.
Trịnh Linh vốn dĩ không nghĩ anh đến xem phim cùng con gái, vô cùng nhiệt tình nói: “Không sao, đều là bạn học, cùng đi đi.” Cô lắc lắc túi thức ăn trong tay: “Tớ mua rất nhiều thức ăn vặt, vừa khéo có thể ăn cùng.”
Cô vừa dứt lời liền nhìn thấy một cô gái xinh đẹp cầm vé xem phim chạy đến.


Lúc nhìn thấy Trịnh Linh, Thích Ánh lại nghiêng đầu nhìn Quý Nhượng, dường như không biết cô là ai nên xưng hô thế nào.
Ý cười trên mặt Trịnh Linh lập tức cứng đờ, do dự hỏi: “Cô ấy cũng là bạn học trường mình ư?”
Đẹp như thế sao cô có thể không biết chứ.
Quý Nhượng lười giải thích với người không liên quan, Thích Ánh lại rất lịch sự trả lời: “Không phải, tôi học Bắc Đại.

Chào cậu, tôi là Thích Ánh.”
Trịnh Linh: “...Chào, chào cậu, tôi là Trịnh Linh.” Cô đưa mắt nhìn hai người một lượt, “Hai cậu cùng đi xem phim à?”
“Đúng vậy.” Thích Ánh vui vẻ đưa vé phim cho Quý Nhượng: “Em chọn bộ này!”
Quý Nhượng lướt qua vé phim vừa nhìn, tốt lắm, tiểu bảo bối của anh không phụ sự kì vọng của mọi người lại chọn phim kinh dị.
Bình tĩnh, mình được mà, đại ca không hề sợ hãi.
Anh đưa bỏng ngô cho Thích Ánh, sau đó nắm tay cô, dịu giọng nói: “Đi thôi.”
Thích Ánh gật đầu, trước khi đi còn vẫy tay với Trịnh Linh.
Trịnh Linh nhìn hai bàn tay đan vào nhau của hai người, hận không thể nhìn đến nở ra hoa.

Hotboy cấm dục không gần nữ sắc lại có bạn gái rồi???
Cô bỗng không còn tâm trạng xem phim nữa, lấy di động nhắn cho các chị em: “Tớ vừa gặp Quý Nhượng và bạn gái của anh ấy.”
Trong nhóm chat lập tức xôn xao.
Có người nói: “Hotboy thật sự có bạn gái à? Tớ còn cho rằng bọn họ nói đùa chứ?”
“Cậu biết nội tình ư? Sao không chia sẻ cho chị em!”
“Lần trước lên lớp cùng các bạn cùng phòng của anh ấy, nghe bạn cùng phòng nói mấy câu, Quý Nhượng có một người bạn gái quê mùa ở Bắc Đại.”
“...Quê mùa?”
“Nghe nói cô gái đó gấp ngôi sao tặng cho anh ấy, Quý Nhượng còn mang vào trong phòng ngủ nữa.

Thời đại gì rồi còn xếp sao, thật sự là quá quê mình.

Nghe nói còn là một học bá, ước chừng là loại con gái mang kính đen để hai mái chăng.


Quý Nhượng trước giờ không cho bọn họ xem hình, cho nên họ cảm thấy bạn gái của anh chắc chắn vừa xấu vừa quê.”
Có người trong nhóm hỏi: “Linh Linh, cậu nhìn thấy rồi chứ? Bạn gái của anh ấy thế nào?! Thật sự là vừa xấu vừa quê không?”
Ngón tay Trịnh Linh khựng lại, chậm rãi gõ chữ: “Tớ cảm thấy vẫn ổn...”
Trong nhóm liền bày tỏ biểu cảm bọn tớ hiểu rồi.
Không lâu sau, bọn họ liền trong trường cảnh sát thấy Quý Nhượng dẫn theo bạn gái vừa quê mùa vừa xấu xí kia.
Thích Ánh bình thường tuy học tập rất bận nhưng thời gian vẫn rất tự do.

Ngược lại là Quý Nhượng vì trường cảnh sát quản lý nghiêm ngặt hơn nữa có thể tập hợp bất kì lúc nào nên anh không thể rời trường theo ý mình muốn.
Đặc biệt là gần đây, đang huấn luyện mức độ phục tùng của sinh viên mới, Quý Nhượng căn bản không có cơ hội ra khỏi trường, hai người gần nửa tháng không gặp nhau.
Chiều thứ sáu Thích Ánh không có tiết, cô dọn dẹp xong, tìm đường đến trường cảnh sát, ôm một lọ kẹo dâu, liền một mình ngồi tàu điện ngầm.
Cô muốn cho anh một bất ngờ.
Lúc đến trường cảnh sát, ánh nắng dần ngả về tây, cô đến phòng trực ban đưa chứng minh nhân dân cùng thẻ sinh viên để đăng kí, nói rõ lý do đến đây, bảo vệ liền cho cô vào trong.
Quý Nhượng sáng nay đã nhắn tin cho cô, nói hôm nay phải ra ngoài huấn luyện, không thể mang theo điện thoại, sáu giờ tối mới về đến kí túc xá.
Bây giờ đã hơn năm giờ rưỡi, cô theo bảng chỉ đường tìm kí túc xá nam, sau đó đứng dưới đèn đường ngoan ngoãn đứng đợi.

Sinh viên trong trường cảnh sát lên lớp trong tuần đều phải mặc cảnh phục, cô cả đường không biết thu hút bao nhiêu ánh nhìn.
Gần cuối thu nên thời tiết se lạnh, cô mặc một chiếc áo len trắng phối với váy ngắn chưa qua gối, hai chân vừa dài vừa thẳng, mái tóc dài mềm mại xõa trước ngực, ôm lấy một lọ kẹo hồng, cả người phủ một lớp nắng chiều tà, sạch sẽ lại ấm áp, giống như tiểu tiên nữ không rành thế sự nương theo tia sáng này đến phàm trần.
Vốn dĩ trước dãy lầu kí túc xá số 2 không có bao nhiêu người.
Sao đó các nhóm trong trường bắt đầu truyền nhau, dưới lầu kí túc xá số 2 có một tiểu tiên nữ! Cực kì xinh đẹp!
Thế là mọi người liền chạy đến lầu kí túc xá số 2 ngắm cô.
Con đường vốn dĩ vắng vẻ bỗng có người qua lại.
Thích Ánh vẫn đang nhìn chằm chằm hoa cúc dại từ khe đá mọc lên, căn bản không chú ý đến có rất nhiều người đến đây ngắm cô.

Cô ngáp một cái, dụi dụi mắt, nghiêng đầu nhìn về hướng con đường, suýt khiến cho tim của đám người xung quanh bị sự đáng yêu của cô làm tan chảy.
“Là học sinh ngoài trường ư?! Trường chúng ta sao có thể có tiểu tiên nữ đáng yêu thế này chứ!”
“Tôi yêu rồi! Vừa gặp liền yêu! Các người đừng có kéo tôi, tôi phải đi tỏ tình!”
“Cô ấy đang đợi ai thế? Ôi đệch để em gái đáng yêu đợi lâu như thế, thật sự không phải là người!”
“Không phải là đợi bạn trai chứ? Đây là kí túc xá nam! Tôi mới vừa yêu! Tôi không muốn bị thất tình!”
Đang thì thầm, bên kia là lớp bên ngoài huấn luyện vừa trở về.
Cũng là cả người cảnh phục nhưng huấn luyện lăn lê bò lếch cả một ngày trời, trên người đều là bùn và bụi, đang chạy về kí túc xá muốn tắm rửa.

Quý Nhượng xắn tay áo đi về bên này, hai tay đút vào túi quần, gương mặt lạnh nhạt.
Sau đó các sinh viên xung quanh nhìn thấy tiểu tiên nữ hai mắt sáng rực chạy về hướng đám nam sinh cả người toàn mùi mồ hôi kia
Quý Nhượng chỉ cảm giác một cổ hương ngọt quen thuộc theo gió đêm xông vào trong mũi, còn chưa phản ứng, cô gái nhỏ đã vùi đầu vào trong lòng anh, trong ngực anh cọ đi cọ lại.
Anh cứng đờ cả người, thấp đầu nhìn tiểu bảo bối trong lòng, nhịp tim đập thình thịch, nửa ngày anh mới khàn giọng gọi: “Ánh Ánh.”
Cô từ trong lòng anh ngẩng đầu, gương mặt nhỏ dụi lên người anh bị bám bẩn, nhưng cô không hề sợ dơ, đôi mắt sáng lấp lánh, mềm giọng hỏi anh: “Nhìn thấy em anh có vui không?”
Tim Quý Nhượng lập tức tan chảy.
Anh cúi đầu hôn lên trán cô, “Vui đến chết mất.”
Cô cười đến đôi mắt cong thành vầng trăng khuyết, cô lấy lọ kẹo trong lòng ra, mềm mại nói: “Em mang kẹo cho anh nè.”
Anh kéo cô ra: “Người anh dơ.” Anh nhận lấy lọ kẹo, xoa đầu cô, thấp giọng nói: “Anh đi thay quần áo trước, em ở đây đợi anh một lúc được không?”
Cô ngoan ngoãn gật đầu: “Được.”
Quý Nhượng cười, lại cúi đầu hôn lên mắt cô, cầm lọ kẹo chạy nhanh về phòng ngủ.
Mọi người: “...”
Vừa yêu đương liền thất tình rồi, tim vỡ vụn đầy đất!!!
Tại sao có người thành tích tốt, thể lực tốt, đẹp trai cũng thôi rồi, bạn gái cũng xinh đẹp như thế???
Thật sự là so sánh người với người sẽ tức chết người!
Tin tức trong các nhóm truyền càng nhanh hơn.
Hóa ra tiểu tiên nữ đứng ngoài lầu kí túc xá số 2 là bạn gái của Quý Nhượng!
Có một số người không đến xem không tin: “Đừng đùa nữa, trước đây có người nhìn thấy bạn gái của Quý Nhượng vừa xấu vừa quê mùa mà.”
“Ôi đệch, ở đây bao nhiêu con mắt nhìn thấy còn có thể giả sao? Thật sự rất đẹp, đẹp hơn Trịnh Linh.”
“Tớ nhớ hình như Trịnh Linh nói cô ấy nhìn thấy Quý Nhượng và bạn gái của cậu ấy?”
“...Không phải chứ?”
“...”
Bàn tán vẫn đang xôn xao, Quý Nhượng đã nhau chóng chạy vào phòng ngủ tắm nước lạnh, thay quần áo sạch sẽ ra ngoài.
Cô gái nhỏ vẫn đang ngoan ngoãn đứng đó, không hề nhúc nhích, ánh hoàng hôn kéo bóng của cô vừa nhỏ vừa dài, khe khẽ lung lay.
Tim anh mềm muốn nhỏ ra nước, anh bước bước lớn đến ôm cô vào lòng hung hăng hôn một cái: “Sao không nói tiếng nào liền chạy đến đây rồi.
Cô ngượng ngùng ngẩng đầu, nhỏ giọng nói: “Em nhớ anh.”
Anh cười rất to, sự mệt mỏi cả ngày huấn luyện đều biến mất, kéo tay cô, mười ngón đan nhau: “Lần trước em dẫn anh tham quan trường em.

Lần này đến lượt anh dẫn em tham quan trường anh được không?”
Cô vừa ngoan vừa ngọt ngào: “Được.”