“Thường cô nương?”
Gió thu hiu quạnh, Ngũ Gia và đại ca rời đi kinh thành đã hơn một năm, trong
kinh thành đã không có người nào nhắc đến chuyện của Ngũ Gia và An thân vương
phi.
Trong ánh mặt trời chiều kéo dài bên bờ ruộng một thân ảnh thong thả chầm chậm
di chuyển.
Xuyên qua con đường đồng ruộng này, lại rẽ một cái cua quặt, Thường gia ngay
tại đằng trước.
Nàng đang cúi đầu nghĩ chuyện, đi đường không để ý.
“ Là Thường Nhạc cô nương sao?”
Đột nhiên có một một bàn tay khoát lên trên vai nàng, làm bước chân của nàng
ngừng lại, lúc này nàng mới ngẩng đầu, bình tâm trở lại, nhìn về phía đối diện
thấy một khuôn mặt tuấn tú, mắt phượng dài nhỏ, môi mỏng hồng nhuận.
Dưới ánh trời chiều đỏ rực, người này xem ra thần sắc trong trẻo nhưng lạnh
lùng mà nghiêm túc.
Nàng lui về sau một bước, tạo ra một chút khoảng cách, càng thêm nhìn rõ hắn
một chút. Thân hình hắn thon dài, quần áo mộc mạc, bộ dáng trẻ tuổi, xem ra chỉ
lớn hơn vài tuổi so với nàng. Nàng chưa từng thấy qua người này.
“Là ta. Xin hỏi công tử ngài là?”
Mặt hắn không chút biểu tình, đôi mắt chăm chú vào trên mặt của nàng, nhìn sắc
mặt diện mạo dị thường của nàng.
Trong kinh thành, rất nhiều người đều quen nàng, nhìn mặt của nàng cũng quen
rồi, từ từ cũng đều tiếp nhận nàng, bất quá với người mới quen, rất ít không bị
nàng làm sợ, còn chằm chằm nhìn thẳng vào người nàng.
Nàng cúi mặt xuống, sắc mặt lúng túng khó xử.
“Diện mạo cô nương trời sinh, không biết quý phủ mấy đời đến nay, còn có người
giống như cô nương không?” Thanh âm người này không giấu vẻ tò mò, không mang
theo hứng thú, lãnh đạm mà nghiêm cẩn.
“Trong nhà cũng không di truyền.” Người này đến tột cùng là ai đây? Nàng hơi
liếc hắn một cái, trong mắt tuy có nghi hoặc, nhưng vẫn thành thật rả lời,
thanh âm ngọt ngào nhu hòa.
Nàng vốn định mở miệng hỏi thăm, bỗng nhiên đối phương lại kéo tay của nàng,
lớn mật vung tay áo của nàng lên, làm nàng càng hoảng sợ! Nàng lại xem người
này vươn tay đặt trên mạch tay của nàng, nguyên lai chỉ là giúp nàng bắt mạch.
Dù sao màu da nàng cũng không giống với người thường, người người thấy nàng,
mặc dù phản ứng không đồng nhất, vẫn còn chưa từng có người dám kéo tay nàng,
bởi vậy nàng rất kinh ngạc, ngược lại đã quên lễ nghi không nên, ngơ ngác nhìn
qua hành động đường đột của hắn mà ngây ngẩn cả người.
Hắn duỗi tay kia ra, nhẹ nhàng mà sờ lên da mặt chỉ giống như miếng màng mỏng
của nàng, tựa hồ như đã hiểu rõ làn da của nàng hết sức yếu ớt, lực ngón tay
đặc biệt nhu hòa, giống như là lông vũ phớt qua mặt của nàng.
Nàng kinh ngạc một chút, lúc này mới hoàn hồn, da mặt mỏng mềm nóng hổi, đang
muốn lui về phía sau, đối phương đã thu tay về, chắp tay nhìn qua nàng.
“Làn da và máu của cô nương trời sinh có chỗ thiếu hụt, có thể sống đến ngày
hôm nay, đúng là kỳ tích, nếu không sớm trị liệu, chỉ sợ cô không thể sống tiếp
tục vài năm.” Hắn nhìn nàng, như Diêm Vương tuyên án, thanh âm chắc chắn lạnh
như băng.
“Ngươi rốt cuộc là ai?” Lòng của nàng khinh hoảng một chút. Bị người ngay thẳng
phán quyết là đoản mệnh, cũng không có cảm giác tiếc mệnh, nhưng nàng và người
này vốn không quen biết, không có khả năng bằng hắn nói hai câu liền bối rối
khẩn trương, tin tưởng hắn.
“Tại hạ có biết sơ qua kỳ hoàng thuật, được người nhờ vả, đến đây thăm viếng cô
nương.”
“Được người nhờ vả....” Trong đầu lập tức hiện lên thân ảnh Ngũ Gia và đại ca.
“Xin hỏi công tử được người nào nhờ vả?” Nàng lập tức truy hỏi, đáy mắt có hào
quang. Ngũ Gia và đại ca rời kinh đến nay, tin tức đều không có, nàng đang suy
nghĩ.
“Cái này không quan trọng. Bệnh của cô nương mới là điều quan trọng.”
Bệnh của nàng? Nàng sững sờ, nhìn qua vẻ mặt hờ hững của đối phương, không chịu
tiết lộ ra người nào đã nhờ vả... Nàng sờ mặt của mình, cúi đầu nhìn xem một
đôi tay xanh đen, khóe miệng gợi lên một chút cười.
“Công tử, màu da vốn là trời sinh, tuy chất da dị thường, bất quá thân thể cùng
người thường không khác, đa tạ công tử quan tâm, ta nghĩ công tử đã quá lo
lắng.” Nàng không để bụng mà nói.
Hắn chớp mắt quan sát nàng một lần, lần nữa lật ống tay áo của nàng lên, bắt
mạch cho nàng.
Lúc này biết hắn là đại phu, trong lòng nàng an ổn rất nhiều, yên tĩnh chờ.
Một lát sau, hắn buông tay của nàng, vừa nâng mặt nàng lên, xem mí mắt của
nàng, mới thối lui một bước.
Nàng hiếu kỳ nhìn hắn một chút. Chỉ là trên mặt hắn trước sau vẫn giữ thần sắc
lãnh đạm, nhìn không ra kết quả chẩn bệnh của hắn.
“Tình hình của cô nương, sớm phải chết non. Nghĩ đến cô nương khi còn bé được
bồi dưỡng bằng thuốc bổ, năm này tháng nọ tâm mạch được bảo vệ, mới có thể kéo
dài tuổi thọ, mới có ngày hôm nay. Chỉ là khi còn bé kéo dài mệnh cũng có mức
độ, vừa rồi bắt mạch cho cô nương, người mạch đập dị thường, khó có thể trường
mệnh. Bệnh của cô nương phải sớm ngày trị liệu.”
Người này nói chính xác, nói đến làm như có thật, nàng xem người này có ý tốt,
thật sự không đành lòng giội nước lạnh vào hắn, bất quá xem ra quả nhiên là hắn
chẩn đoán sai, nàng nghĩ vẫn là đem chuyện nói rõ ràng, người ta đỡ phải vì
nàng mà quan tâm.
“Công tử, Nhạc nhi chẳng qua chỉ là một dân thường, xuất thân tầm thường, trong
nhà mua không nổi thuốc bổ trân quý nuôi mệnh nhiều năm, chỉ sợ công tử chẩn
bệnh sai.” Nàng nói xong, gật đầu hạ thấp người, chuẩn bị rời đi.
Mới đi qua bên cạnh hắn, đột nhiên nghe hắn nói: “Ta thiếu nợ người một phần ân
tình, được người nhờ vả, dốc lòng làm việc vì người. Thường cô nương, thất lễ.”
Cái gì?... Ơ!
Nàng chỉ nghe thấy hắn nói chuyện, còn không kịp quay đầu lại, đã thấy toàn
thân cứng ngắc, không thể động đậy, sau một khắc liền hai mắt nhắm nghiền, thân
thể mềm nhũn, rơi vào trong bóng tối.
***
Phượng minh hiên độc nhất vô nhị chế tác ***
Đêm tối thâm trầm, cửa bên Huệ Thân Vương Phủ mở ra, đi ra là hai tên thị vệ
chuẩn bị giao ban, trong đó có một tên thị vệ cách đây hai ngày mới đến nhậm
chức có vẻ cẩn trọng.
Hắn mới đứng tại vị trí, chỉ thấy trên đường cái có người lôi kéo vạt áo, hướng
cửa chính phủ Huệ Thân Vương xông thẳng lại, sợ tới mức hắn lập tức quơ lấy đại
đao, chạy lên ngăn người lại.
“Đứng lại! Đây là phủ đệ Huệ Thân Vương, ngươi là người phương nào dám cả gan
tự tiện xông vào?” Vừa cản lại, đèn lồng cửa phủ treo cao, nhìn kỹ người tới
đây thân hình gầy yếu, chỉ là thư sinh yếu đuối, không đủ gây sợ hãi. Tên thị
vệ mới thầm phát bực trong lòng
“Thường Hoan. Ta muốn gặp Lục vương gia!”
“Thường Hoan?” Trương thị vệ trước cửa và hắn là người cùng thôn, đang làm giao
ban, nghe thấy thanh âm quay đầu lại, đi qua kéo tên thị vệ mới ra, đẩy thanh
đại đao kia ra.
Trước phủ đèn đuốc sáng trưng, hắn nhìn thấy gương mặt tuấn tú, quả nhiên là
Thường Hoan.
Chỉ thấy Thường Hoan thở hồng hộc, mồ hôi đầm đìa, rất không tầm thường, hắn
lập tức hỏi: “Thường Hoan, đã xảy ra chuyện gì? Vương gia hiện không có trong
phủ.”
“Trương Trung, ta có việc gấp tìm hắn, hắn đi đâu rồi?” Thường Hoan vừa thấy
người quen, như thấy có sức sống, tranh thủ thời gian bắt lấy hắn truy hỏi.
Mặc dù là Thường Hoan, nhưng hắn cũng không cần phải đem việc của chủ nhân báo
cho người ngoài biết, cho nên Trương Trung chần chờ, trên mặt do dự.
“Trương Trung, Nhạc nhi đến bây giờ còn không có về nhà, ta chỉ là muốn biết rõ
nàng có phải ở cùng một chỗ với Vương gia không!” Thường Hoan hỏi thăm hắn,
khẩn trương nói.
“Có chuyện này? Đã trễ thế này, nàng lại đi đến nơi đâu?” Sự tình khẩn cấp,
Trương Trung lúc này mới tiết lộ: “Buổi chiều Tấn Thân Vương đến tìm Vương gia
đi đến phủ An Thân Vương, thị vệ hồi báo, Vương gia đêm nay muốn dùng bữa ở phủ
An Thân Vương, trong phủ không cần chuẩn bị bữa tối. Thường Hoan, ta nghĩ Vương
gia hẳn là còn đang trong phủ An Thân Vương, nên không liên quan với việc
Thường Nhạc mất tích.”
Thường Hoan kinh ngạc nhìn qua Trương Trung. Hắn lại nghĩ không ra, ngoại trừ
Lục vương gia, còn ai vào đây có quan hệ với việc Nhạc nhi mất tích. Nhạc nhi
nhu thuận mềm mại, chưa bao giờ dám để cho người nhà lo lắng, không có khả năng
bản thân ở bên ngoài lưu luyến đến quên về.
“Trương Trung, đa tạ đã cho biết.” Rốt cuộc hắn vẫn là quyết định đi phủ An
Thân Vương tìm. Thường Hoan hai tay vòng quanh, vội vàng xoay người rời đi.
Thấy hắn vung áo bào rời đi, lại chạy nhanh trong đêm tối, Trương Trung nhìn
theo hướng hắn đi, lắc đầu một lần nữa trở lại cương vị.
Thường Hoan chạy đến một ngã tư đường, cũng đang chỗ góc cua, không nghĩ qua là
chàng và người khác vừa vặn cùng đụng nhau.
Chỉ nghe “Thương” một tiếng, đối phương lập tức từ bên hông rút ra đại đao,
cũng không để ý tới bị Thường Hoan đụng vào, một cây đao lập tức gác ở trên cổ
của hắn!
“Cuồng đồ lớn mật, muốn làm gì?”
Đối phương là một người cao to, võ trang đầy đủ, Thường Hoan bị đâm làm cho mắt
loá sao vàng, ngồi dưới đất nhất thời bò không dậy nổi.
Bất quá hắn vẫn còn nhận ra thanh âm của đối phương, nguyên lai đụng vào hắn
chính là Vũ thị vệ của Huệ Thân Vương phủ, người này gần đây luôn đi theo bên
cạnh Vương gia, phụ trách bảo vệ an toàn cho Vương gia.
Thường Hoan còn chưa mở miệng, đôi mắt ở trong bóng tối vẫn nhìn rõ của Vũ thị
vệ đã thấy hắn, rất nhanh “Hưu” một tiếng thu hồi đại đao.
“Thường Hoan, nguyên lai là ngươi. Đêm hôm khuya khoắt, chuyện gì chạy gấp
thế?” Hắn thuận tay đem Thường Hoan kéo lên.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Trong xe ngựa chủ tử lên tiếng, Vũ thị vệ lập tức đứng ở một bên, Vọng Nguyệt
phụ trách đến trước xe ngựa bẩm báo: “Vương gia, Thường Hoan giữa đêm khuya
khoắt có chuyện gì mà chạy vội thế, đụng vào ——”
Hắn chưa nói xong, đã bị Thường Hoan đẩy ra.
Nguyên lai Thương Hoan cùng Vương gia quen biết, vài tên thiếp thân thị vệ
không phòng bị, không ngờ được hắn hướng xe ngựa nhảy vọt lên, một phen vén rèm
lên!
“Thường Hoan! Ngươi muốn làm gì?”
Thương, thương, thương!
Hắn rốt cuộc là văn nhược thư sinh (thư sinh nho nhã yếu ớt), động tác dù nhanh, cũng không hơn bọn thị vệ thân
thủ kiện tráng, nghiêm chỉnh huấn luyện. Hắn vén tấm rèm lên, cũng còn không
kịp liếc mắt nhìn lên một cái, cũng đã bị vài cây đại đao giữ lại, áp xuống,
một tấm vải rèm lại nhẹ nhàng quay về.
“Thường Hoan ngươi thật lớn mật, ngươi dám mạo phạm Vương gia! Ngươi chán sống
rồi sao” Vọng Nguyệt không biết là sốt ruột, vì chủ tử hay là có dụng ý khác,
lập tức nhảy ra chỉ vào hắn chửi ầm lên.
“Lui ra.”
La Khiêm vừa ra thanh âm, thanh âm bình tĩnh cũng không tức giận, Vọng Nguyệt
lập tức câm miệng, vội vàng lui ra.
“Vương gia, ta chỉ là muốn nhìn xem Nhạc nhi có ở trong xe ngựa của ngươi hay
không, thật là ngươi đem Nhạc nhi giấu rồi?” Thường Hoan đã bị đè quỳ trên mặt
đất, vẫn đang xúc động chỉ trích nói.
“Ta vì sao phải giấu nàng? Thường Hoan, ngươi đây là có ý gì.... Tiểu Nhạc mất
tích?” Bên trong xe ngựa một cây quạt đưa ra vải rèm được vén lên.
Vọng Nguyệt nghe vậy, toàn thân căng thẳng lên.
Thường Hoan vội vàng nới rộng ánh mắt ra cẩn thận xem, chỉ thấy trong xe ngựa
một thiếu niên tuấn mỹ ngồi thẳng, hắn hí mắt nhìn chằm chằm đối diện. Hắn
không chết tâm nhìn quanh bên trong xa hơn, trong xe cũng không thấy bóng dáng
Nhạc nhi, cũng giống như không có khả năng giấu người.
“Cho hắn đứng dậy trả lời.” La Khiêm thấy vẻ mặt lo lắng của hắn, lòng đã không
ở chỗ này, hắn cũng không có thói quen bị quấy nhiễu lại bị coi thường.
“Dạ! Vương gia.” Thị vệ lập tức buông hắn ra.
Vũ thị vệ giúp hắn đứng lên.
Vọng Nguyệt ngơ ngác một chút, mới tranh thủ thời gian tiến lên đem rèm kéo
lên.
La Khiêm xuống xe ngựa, đứng ở trước mặt Thường Hoan, cao như hắn. Thanh âm hắn
bình thản hỏi: “Tiểu Nhạc xảy ra chuyện gì?”
Thường Hoan hồ nghi nhìn hắn một hồi lâu, chần chờ thoáng cái mới bình thản
nói: “Chập tối Nhạc nhi sau khi từ cửa hàng rời đi, đến nay còn chưa về đến
nhà. Vương gia, có thật là không phải ngươi mang Nhạc nhi đi không?”
La Khiêm lạnh lùng liếc nhìn hắn, đối với chất vấn cùng đại bất kính của Thường
Hoan, đương nhiên là hắn không vui, chỉ là nế mặt nhũ mẫu, hắn mới không so đo.
“Bổn vương hôm nay không thấy nàng!” La Khiêm hất ống tay áo lên, ngồi trở lại
trên xe ngựa.
Thường Hoan có chút không tin, còn muốn tiến lên, lại bị Vọng Nguyệt ngăn lại.
“Thường Hoan, hôm nay Vương gia xác thực chưa từng thấy qua Thường cô nương,
ngươi không được làm càn!” Hắn khẩn trương thúc giục Thường Hoan rời khỏi xe
ngựa, dù sao với tính tình gia ai cũng không đoán được chính xác, nếu chọc giận
ngài, nhất định không chỉ có Thường Hoan chịu tội, không thể nói trước cũng sẽ
vạ lây cho những người nô tài bọn họ.
“Hừ! Bổn vương thật muốn nhìn xem là ai làm khiến bổn vương bị oan. Vũ Binh,
ngươi hoả tốc hồi phủ mang theo nhân mã đuổi theo điều tra xem Thường Nhạc ở
nơi nào, lệnh cho ngươi trước khi trời sang phải mang Thường Nhạc đến!” La
Khiêm ngồi trong xe ngựa, “Bá” một tiếng, mặt quạt che đi khuôn mặt tuấn mỹ.
“Thuộc hạ tuân mệnh!” Vũ thị vệ lĩnh mệnh, lập tức đi trước hồi phủ điều động
người.
“Thường Hoan, ngươi vu oan bổn vương, đợi bổn vương tìm ra chân tướng, nhất
định ngươi phải trả giá thật nhiều!” Một đôi mắt đẹp lạnh như băng chặt chẽ
nhìn thẳng vào Thường Hoan trong khoảnh khắc, tức giận biến mất. “Hồi phủ!”
Vọng Nguyệt vội vàng đem rèm vải buông xuống, xe ngựa tiếp tục đi về phía
trước, lưu lại Thường Hoan trong đêm tối trên đường phố, mênh mông nhưng không
biết nên đi về nơi đâu tìm Thường Nhạc nơi nào.
Ngoại trừ Lục vương gia, hắn thật không nghĩ ra còn ai vào đây mang Nhạc nhi đi.
***
Phượng minh hiên độc nhất vô nhị chế tác ***
Bình minh phía đông mọc lên, phố lớn ngõ nhỏ sớm đã rộn ràng nhộn nhịp sôi nổi.
Buổi tối hôm qua, kinh thành một phen xôn xao, nguyên lai là nhân mã phủ Huệ
Thân Vương tìm tung tích nữ nhi của Thường gia.
Kinh thành trên dưới, người nào cũng biết, thân vương tuấn mỹ nhất là Huệ Thân
Vương đặc biệt quan tâm nữ nhi Thường gia có khuyết điểm kia, cho nên trong đêm
qua phố phường một phen xôn xao, thật cũng không có gì lạ.
So với làm cho người không thể tưởng tượng chính là, đến tột cùng là ai mang đi
nữ nhi có màu da đen dị thường, màu môi tím, màu tóc nhạt nhẽo, bề ngoài thê
thảm làm cho người khác không đành lòng?
Tuy nói Thường Nhạc tâm địa thiện lương, cá tính dịu dàng, vẻ mặt luôn tươi
cười, cởi mở thân thiết, còn được thần ban cho tiếng nói ngọt ngào, bất quá
cũng thật sự không có người bởi vậy cảm thấy hứng thú với nàng, mạo hiểm đắc
tội Huệ Thân Vương nguy hiểm đem nàng mang đi, kết luận như thế, cái này tuyệt
không phải là một người bình thường gây nên.
Một đêm trôi qua, nhân mã phủ Huệ Thân Vương gần như lục tung cả kinh thành,
cũng không tìm ra được tung tích của Thường Nhạc. Đáng thương cho Thường Nhạc,
hôm nay chỉ sợ lành ít dữ nhiều.
Nghe nói Huệ Thân Vương sáng sớm rời giường biết được còn chưa tìm được người,
sắc mặt dị thường khó coi, khuôn mặt tuấn mỹ lạnh như băng.
La Khiêm đang muốn phái người đi ra ngoài tìm thì Vọng Nguyệt đột nhiên từ bên
ngoài chạy vào.
“Gia, Thường cô nương đã về nhà!” Hắn lảo đảo chạy vào đại sảnh, ngã lại bò dậy,
vui mừng la lớn.
Sáng sớm không gặp người, hiện tại mới xuất hiện. La Khiêm nhìn thấy hắn,
nhìn hắn thở hổn hển, đỏ bừng cả khuôn mặt, hắn hí mắt hỏi: “Ngươi đi Thường
gia rồi?”
Vọng Nguyệt sững sờ, sắc mặt lúng túng, vội vội vàng vàng nói: “Dạ, tiểu nhân
vì bảo vệ sự trong sạch cho Vương gia, đặc biệt đi chờ tin tức! Tiểu nhân thấy
tận mắt Thường cô nương sáng sớm về nhà, chứng thật Thường cô nương thực sự
không phải là gia đem giấu đi. Tiểu nhân đã đem Thường Hoan quở mắng một trận,
hơn nữa muốn hắn một đường ba quỳ chín gõ đến nơi đây hướng gia ngài thỉnh tội
——”
“Nàng đã đi đâu?” La Khiêm không kiên nhẫn cắt ngang lời hắn nói.
“Hồi gia tiểu nhân không biết.” Trong giờ phút quan trọng, lời của hắn ngược
lại ít.
Chỉ nghe thấy “Bá” một tiếng, một bả bạch phiến (cây quạt) che đi khuôn mặt tuấn mỹ lạnh như băng, chỉ lộ ra một
ánh mặt giận dỗi.
Chỉ là thanh âm mở quạt, khiến thần kinh toàn thân Vọng Nguyệt căng thẳng. Hắn
biết rõ tính khí chủ tử, không đợi chủ tử mở miệng, hắn vội vàng nói thêm: “Khởi
bẩm gia, Thường cô nương vẻ mặt đờ đẫn, ngồi ở đồng ruộng, sáng sớm là Thường
Hoan phát hiện mang về nhà, Thường cô nương nói nàng hoàn toàn không nhớ rõ đã
xảy ra chuyện gì.”
Một cây quạt “Pằng” rơi xuống đất!
Vọng Nguyệt không dám ngẩng đầu lên, nhanh chóng tiến lên, giúp chủ tử nhặt cây
quạt lên, cúi đầu hai tay dâng.
Qua thật lâu, cây quạt mới từ trong tay hắn bị lấy đi. Hắn cúi đầu, lui về vị
trí cũ.
“Nàng cho là thật không nhớ rõ?” Thanh âm chủ tử, so với hắn nghĩ, càng vững
vàng hơn, nhưng cũng thấy được lòng ngài đau như cắt.
“Gia, theo thuộc hạ quan sát, Thường cô nương hẳn là có ẩn tình khác, nàng
không muốn làm cho người nhà lo lắng, mới nói nàng không nhớ rõ.”
La Khiêm nghe vậy, một ngọn lửa giận nổi lên, cầm lấy chén trà trên bàn ném tới!
Vọng Nguyệt không dám né tránh, chén trà nóng bắn tung tóe lên người hắn, chén
trà hướng bên cạnh hắn bay qua, vỡ trên đất, hắn ngay cả nháy mắt cũng không
dám nháy.
La Khiêm đứng dậy rời đại sảnh đi.
Vọng Nguyệt chậm rãi ngẩng đầu, đã thấy chủ tử đi tới hậu viện, hoàn toàn không
có ý đi đến Thường gia thăm viếng.
Hắn nhìn bóng lưng chủ tử, trong mắt tràn ngập cảm xúc phức tạp.
***
Phượng minh hiên độc nhất vô nhị chế tác ***
Trong một ngõ hẻm hẻo lánh, có một cửa hiệu đồ cổ.
Cửa hiệu này là do Ngũ Vương Gia mở, người trông coi cửa hiệu là nhị ca Thường
Hoan của nàng.
Trong tiệm cũng không bán đồ cổ, Ngũ gia chỉ là chuyên thu mua kỳ thạch mỹ ngọc (ngọc thạch quý
hiếm)
Nàng không giống nhị ca, hắn lớn lên mi thanh mục tú, còn có tri thức cùng với
một đôi mắt sắc sảo tinh tường, trong thành rất nhiều cô nương đối với hắn
khuynh tâm (ái
mộ), bà mối mỗi ngày đến thăm muốn làm mai
cho hắn. Đáng tiếc nhị ca trời sinh là người si mê đồ cổ, hắn yêu thích Ngọc
Thạch hơn mỹ nhân, đến nay chưa từng vì ai động tâm.
Bất quá nhị ca cực yêu thương nàng- người muội muội trời sinh có khuyết điểm
này, thường vì nàng đắc tội với Lục Vương Gia; có lẽ cũng là vì nàng, qua tuổi
song thập (hai mươi), vẫn không có dự tính cưới vợ.
Cho nên, nàng mỗi ngày đều đem cơm tới cho nhị ca.
“Tiểu Nhạc.”
Cho nhị ca dùng bữa trưa xong, nàng mới đi ra khỏi đầu ngõ, chợt nghe thấy
thanh âm quen thuộc.
Thường Nhạc ngẩng đầu, trông thấy cây quạt trắng như nửa vầng trăng tiếp là đôi
mắt đẹp thâm thuý.
“Lục gia.” Nàng không dám phi lễ, trở về sẽ bị nương trách cứ. Lại nhìn hắn,
giống như có chỗ không hợp, lắc đầu nhìn nhìn mọi nơi, mới phát hiện hắn không
có ngồi kiệu, cũng không có ngồi xe ngựa, mà ngay cả Vọng Nguyệt cùng Vũ thị vệ
như hình với bóng với hắn cũng không trông thấy bóng người. “Lục gia, một mình
ngài?”
“Bổn vương một mình không được sao?”
Nàng có ý quan tâm, lại bị hắn dùng khẩu khí ngạo mạn châm chọc trả lời. Thường
Nhạc nhẹ nhàng cắn môi, tị trọng tựu khinh (tránh nặng tìm nhẹ)nói:
“Vương gia thiên kim quý thể (thân thể cao quý), chỉ sợ cố tình ra ngoài một mình, thái phi và nương ta sẽ lo lắng.”
Trong lòng nàng suy nghĩ, hắn tính khí cáu kỉnh, quý khí hoàng tộc nặng, chỉ sợ
người nhìn hắn nhiều, cũng sẽ chọc giận hắn, nếu như gặp phải một người không
biết thân phận hắn, lại không thức thời, chắc chắn chịu thiệt; đụng với người
qua đường không dám trêu chọc hắn, chính là người qua đường vô tội.
Hắn quý vi (địa
vị) Lục Vương Gia, hắn vẫn đều mang
theo tùy tùng và thị vệ, ra ngoài liền ngồi kiệu hoặc ngồi xe ngựa, ngăn cách
với mọi người, không sinh sự.
La Khiêm lạnh lùng khẽ hừ, không nói gì, liếc mắt nhìn nàng cầm phạn hạp(hộp đựng cơm), nói:
“Bổn vương muốn thăm nhũ mẫu, ngươi dẫn đường.”
Hắn nói xong, đi ở đằng trước, cũng không để ý tới nàng có đuổi kịp hay không.
Thường Nhạc nhìn bóng lưng hắn, trực giác mách mình là “Người qua đường” chọc
tai bay vạ gió kia. Đương nhiên nàng sẽ không nghe lọt từ “Dẫn đường” mà hắn
nói đến, cho là thật đi đến đằng trước dẫn đường cho hắn. Hắn biết rõ đi như
thế nào, ý tứ chính là muốn nàng đi theo cùng thôi.
Thường Nhạc cúi đầu, đi theo phía sau hắn, trong tầm mắt thủy chung có thân ảnh
màu đỏ của hắn. Hai người đi trong một con hẻm nhỏ vắng vẻ yên tĩnh, chợt có
người qua đường đi qua, đối với hai người họ cũng không dám nhìn nhiều, không
phải vội vàng đi qua, chính là quay đầu đi đường vòng.
“Ngươi mất tích đêm đó, xảy ra chuyện gì?”
Thường Nhạc ngẩng đầu, nhìn thân ảnh thon dài của hắn, một mái tóc dài đen bóng
dưới ánh mặt trời choàng tại sau lưng, chói đến lóa mắt, làm cho người ta yêu
thích và ngưỡng mộ.
“... Ta đã quên.” Thanh âm mềm nhẹ mà tràn ngập sự thiếu tự tin, đầu nàng cúi
xuống thấp hơn, tầm mắt dừng trên làn váy màu lam thêu hoa của mình.
La Khiêm dừng chân, xoay người lại, nàng không để ý liền va vào trong lòng ngực
hắn.
“... Thực xin lỗi, Lục gia.” Rơi vào tầm mắt là một thân bào phục lửa đỏ của
hắn. Một bả bán nguyệt bạch phiến (một cây quạt trắng tựa như nửa
vầng trăng) ngăn trở “Không có mắt” của
nàng, màu trắng của mặt quạt và khuôn mặt thâm đen của nàng vừa vặn chạm vào,
đem nàng đẩy ra.
“Tiểu Nhạc, ngươi không nên nói dối. Nếu không chịu thành thật trả lời, bổn
vương liền trị tội Thường Hoan vì trách oan bổn vương!”
Mặt quạt rời đi trên mặt nàng, nàng ngẩng đầu, thấy bóng lưng hắn càng lúc càng
xa, nàng không dám do dự, liền bước nhỏ theo sau.
“Tính nhẫn nại của bổn vương có hạn, còn không mau nói!” La Khiêm như là sau
lưng mọc thêm con mắt, khi nàng đuổi kịp giờ quát nạt nói.
Cho tới nay, ở trước mặt hắn, nói dối và qua loa đều là không dùng được, hắn
luôn có thể nhìn thấu nàng, đem hết các loại thủ đoạn bức bách nàng, cho nên
với hắn không nên lừa gạt, thành thật trực tiếp đối với hắn mà nói, không nên
trêu chọc tính tình của hắn, tránh cho cùng hắn xung đột, miễn cho chính mình
chịu tội.
Tuy lúc này nàng rất muốn giấu diếm xuống, nhưng Lục gia hỉ nộ vô thường, hắn
thật muốn trị việc nhị ca đắc tội, nàng cả đời lương tâm đều bất an.
“Hoàng hôn ngày đó, một vị xa lạ gọi ta lại, hắn tự xưng là đại phu, nhận ủy
thác của người khác đến xem bệnh cho ta.” Không dám chần chờ, nàng đem sự tình
ngày hôm đó nói ra, “Hắn nói da của ta cùng máu có chỗ thiếu hụt, có thể còn
sống đến nay là kỳ tích, nếu không sớm trị liệu, sợ sẽ đoản mệnh ——”
Hắn đột nhiên quay đầu lại, nàng thiếu chút nữa đâm vào hắn, may mà lúc này đi
chậm rãi, nàng kịp thời dừng bước.
Nàng ngẩng đầu, thấy ánh mắt thâm thúy của hắn nhìn nàng, thật lâu chưa dời.
Hắn rất ít khi nhìn thẳng vào nàng, khiên nàng không hiểu sao tim đập rộn lên.
“Giang hồ thuật sĩ, ăn nói lung tung, hắn là muốn lừa tiền lừa bạc! Ngươi tin
rồi?” La Khiêm khinh miệt hừ lạnh.
Thường Nhạc lắc đầu, “Ta không có tin. Hắn nói Nhạc nhi khi còn bé từng dùng
thuốc bổ quý hiếm kéo dài mệnh, mới có thể sống, điểm ấy thì có sai lầm.”
Nàng cũng không phát hiện một đôi mắt thâm thúy bên dưới mặt quạt chuyển chìm,
khí sắc có hơi biến hóa, chỉ nghe hắn hỏi: “Về sau?”
“Ta nghe thấy hắn nói nhận ủy thác của người, hết lòng vì người mà làm, về sau
ta đã bị đánh hôn mê, không biết xảy ra chuyện gì, tỉnh lại đã là sáng sớm hôm
nay...” Tay của nàng xoa tại trên ngực, khẩu khí có hơi chần chừ.
La Khiêm thấy thế, khuôn mặt biến sắc, trong mắt bốc lửa giận, ngực nhanh chóng
phập phồng, cây quạt cứng rắn bị bẻ gãy trong tay hắn!
“Thiên hạ rộng lớn, lại có cuồng đồ như thế!”
Nàng kinh ngạc trừng mắt nhìn cây quạt kia bị bẻ gãy, ngẩng đầu lên trông thấy
khuôn mặt tuấn tú. Gương mặt này luôn giấu ở dưới quạt, nàng cơ hồ chỉ thấy
được một đôi mắt thâm thúy u lãnh mà anh tuấn của hắn, rất ít khi trông thấy
mặt của hắn.
Nhị ca Thường Hoan mi thanh mục tú, cũng coi là nhân vật tuấn dật, chính là
người trước mắt này, một đôi mày rậm mắt to, mũi thẳng mà rất cao ngạo, môi đỏ
thắm như mỹ nhân, hình dáng đường nét gọn gàng sạch sẽ, làn da trắng nõn so với
nữ tử còn tinh tế tỉ mỉ hơn, bên ngoài phong thần tuấn mỹ, nhất cử nhật động
đều làm người khác chú ý, chỉ là bẩm sinh, nhị ca nàng so với khí chất cao quý
kia không bằng... Lòng của nàng bất giác không kiềm được ——
“Không được phép nhìn!” Cảm giác được nàng đang nhìn hắn, sắc mặt La Khiêm thay
đổi, vươn tay che khuất ánh mắt của nàng, lớn tiếng giận dữ mắng mỏ.
Thường Nhạc sợ tới mức ánh mắt rũ xuống, lui ra một bước, không dám nhìn nữa.
La Khiêm cầm thật chặt nấm đấm, đặt tại bên người, nhìn thấy bộ dáng nàng
nghe theo có phần sợ hãi, trong lồng ngực buồn bực một cổ tức giận khó tiêu.
“Ác đồ đã làm gì với ngươi? Hôm sau ngươi tỉnh lại.... Có gì khác thường
không?” Hắn nhìn sơ qua, thanh âm có dấu vết nghiến răng, tâm tình càng phức
tạp.
Thường Nhạc cúi thấp đầu, vẻ mặt nóng nóng, căn bản không nhận thấy sự khác
thường của hắn. Khi hắn chất vấn, nàng khẩn trương bất an, thành thực đáp lời:
“Một ít bạc vụn trên người Nhạc nhi cũng còn, ta cảm thấy hắn không phải ác đồ,
quả nhiên là đại phu, bởi vì.... Hắn ở lồng ngực của ta dán một ít thuốc bổ, còn
nhét vào bên hông ta một cái đơn thuốc, trên đơn viết rõ muốn ta dùng đến khi
khỏi hẳn.”
La Khiêm thật sâu nhìn vào ánh mắt nàng, trong ánh mắt phức tạp khó phân biệt.
Biết nàng không lừa gạt, cũng đã không bị ăn hiếp, mới miễn cưỡng đè xuống lửa
giận.
“Đem đơn thuốc cho ta.” Hắn vươn tay.
Thường Nhạc nhìn qua cánh tay thon dài trắng nõn của hắn, lắc đầu nói, “Ta
không có mang theo.”
“Lát nữa đưa cho ta.” La Khiêm thả tay xuống, hỏi tới: “Bộ dáng người này như
thế nào, có cho biết họ tên, lai lịch không?”
Thường Nhạc suy nghĩ một chút, bỗng chốc đầu rũ xuống thấp hơn, thanh âm tinh
tế nói “Là một nam tử trẻ tuổi, tướng mạo tuấn tú, so với Lục gia thấp hơn một
chút, thoạt nhìn nghiêm túc lại vừa thần bí. Hắn không chịu nói là chịu sự nhờ
vả của ai, cũng không có lưu lại danh tính.”
La Khiêm nheo mắt lại. Người này đến tột cùng là ai, là ai gọi tới vì nàng khám
và chữa bệnh, vì sao giấu đầu thụt đuôi, không chịu lộ diện? Là địch hay là
bạn? Có mục đích gì?
Hắn liếc mắt một cái qua vẻ mặt có chút xấu hổ của nàng, ngực mãnh liệt có tảng
đá lớn va chạm, cắn chặt răng —— nha đầu kia che chở hắn!