Chu Hoành Viễn cau mày, nghe lời ngồi xuống bên cạnh Trình Dục.
Trình Dục cúi đầu, suy nghĩ cả một ngày nhưng vẫn không biết nên mở miệng với Chu Hoành Viễn như thế nào, anh hít sâu vài hơi, cổ vũ cậu, "Hoành Viễn, ở lớp con có bạn nào đang yêu đương không?"
Chu Hoành Viễn nghe Trình Dục hỏi như vậy, nhất thời có hơi bối rối, cậu nghĩ tới nghĩ lui thì thấy bản thân không hề yêu sớm, vì thế mới thật thà trả lời, "Dạ có..."
Trình Dục gật gật đầu, hơi nhíu mày, hai tay đan vào nhau, im lặng một lát mới thấp giọng nói, "Vậy còn con thì sao? Con ở trường có thích ai không?"
Chu Hoành Viễn sửng sốt một chút, sau đó chăm chú nhìn chú mình, đáp, "Dạ không, không có."
Đôi mày Trình Dục nhíu chặt hơn, anh vươn tay day day huyệt Tình Minh[1] của mình, giọng nói lộ vẻ mệt mỏi và bất lực cùng cực, "Con nói thật với chú..."
[1] Huyệt Tình Minh nằm ở vị trí gần mắt, cách đầu trong của góc mắt khoảng 0,1 đốt giữa của ngón tay trỏ.
Trong lòng Chu Hoành Viễn rối bời muốn chết, cứ quen thói mà túm lấy tay Trình Dục một chút, thế nhưng lại bị Trình dục né tránh theo bản năng, "Chú ơi, ở trường con không có thích ai hết." Có đôi lúc, Chu Hoành Viễn rất muốn nói với Trình Dục rằng, ở nhà mới có người con thích. Có điều, cậu sẽ không bao giờ dám nói câu này cho Trình Dục nghe.
Trình Dục cũng từng là một đứa trẻ mười mấy tuổi, tự cho là mình rất am hiểu suy nghĩ của mấy cậu nhóc choai choai này, sắc mặt anh nặng nề hẳn lên, có vẻ hơi nghiêm túc, thế mà khi lọt vào trong mắt Chu Hoành Viễn, vẻ khắc khe vốn nên có lại tan biến không còn gì. Thật ra, cho dù Trình Dục có nói cái gì hay làm cái gì, rất khó để Chu Hoành Viễn có thể nhìn chú mình mà liên tưởng tới hai chữ "nghiêm khắc" được. Trình Dục dịu dàng và lương thiện, là người nhân từ và khoan dung. Nếu phải so sánh, Chu Hoành Viễn sẽ đặt anh trên bàn cân cùng với gió xuân thoảng qua, hay với dòng suối róc rách, chứ cậu chưa bao giờ chứng kiến vẻ bén nhọn của anh, cũng như chưa từng nghe được bất cứ lời trách cứ khắt khe nào.
Sắc mặt của Trình Dục không ổn lắm, mặt mày anh trắng bệch, đôi mày nhíu thật chặt, tựa như đang đè nén nỗi thống khổ gì đó, trên trán và chóp mũi còn rịn một lớp mồ hôi, khiến Chu Hoành Viễn vừa hoang mang vừa lo lắng. Một lúc lâu Trình Dục không nói gì, lúc mở miệng lần nữa, lời nói lại càng mơ hồ, "Ở tuổi của con, việc chờ mong có một tình yêu là chuyện rất bình thường, cũng không có gì lạ khi trong đầu tụi con luôn tò mò về vấn đề này. Có điều con vẫn nên có chừng mực..." Dù cho Trình Dục đã làm chú Chu Hoành Viễn được bốn năm trời, nhưng suy cho cùng anh vẫn chỉ là một người trẻ tuổi mới hơn hai mươi, cách Chu Hoành Viễn chỉ có mười năm cuộc đời. Nếu như nuôi một đứa nhỏ mười tuổi chỉ thấy nó phiền, vậy thì nuôi một đứa nhỏ đang trong giai đoạn nổi loạn, thì đến cả thể xác lẫn tinh thần đều sẽ rã rời, không chỉ phải lo cho cơm ăn áo mặc cho nó, mà còn phải để tâm đến việc học hành, quan trọng hơn hết là phải dành thời gian chú ý đến sức khỏe tinh thần của đứa nhỏ, nào là động viên, khuyến khích nó, đồng thời cũng phải bảo ban nó, bảo vệ nó, và giúp nó trau dồi.
Ở phương diện làm cha mẹ, đây là lần đầu tiên của Trình Dục. Tất cả mọi thứ đều do anh tự mò mẫm mà ra. Chuyện gia đình của anh phức tạp là vậy, nhưng lại chỉ tâm sự được với hai đến ba người là cùng, không ai khuyên bảo anh, cũng không ai vươn tay ra giúp đỡ được. Thứ anh có thể trao cho Chu Hoành Viễn chỉ có một tấm chân tình, dùng tất cả sự chân thành để đối đãi với cậu.
Trong hành trình nuôi con này, phần lớn thời gian của anh đều trôi qua trong mờ mịt, mỗi khi vấn đề xuất hiện thì mới lo lắng đi giải quyết. Đến khi anh phát hiện ra tư tưởng Chu Hoành Viễn có vấn đề, thậm chí có khuynh hướng yêu sớm, thì lại hoàn toàn bất lực, không thể xử lý.
So với vai trò là phụ huynh của một đứa nhỏ 16 tuổi, anh vẫn còn quá trẻ.
Tuy nhiên, suy nghĩ của Trình Dục về chuyện này có phần đơn giản quá. Điều anh không hề hay biết đó là, người Chu Hoành Viễn thích không phải là một bạn nữ hay bạn nam nào đó trong trường, và hành động hôn môi chú mình vào đêm bão giông hôm ấy không hề xuất phát từ việc cậu tò mò về tình yêu lứa đôi. Người Chu Hoành Viễn thích chính là anh, một người đang sống sờ sờ ở đây.
Trình Dục không biết nên nói với Chu Hoành Viễn như thế nào. Thứ nhất là vì tuổi tác của hai người không chênh lệch bao nhiêu, bản thân anh lại còn là một người chú nửa đường nhảy xổng ra, từ ban đầu đã chẳng có nổi uy nghiêm của phụ huynh kiểu cũ rồi. Thứ hai là bởi vì Chu Hoành Viễn luôn luôn nghe lời, rất đỡ lo, không chỉ siêng năng học hành mà còn rất quan tâm đến anh. Huống chi, tính tình của Trình Dục ôn hòa đó giờ, bảo anh phải xé toạc mọi chuyện ra hay là điên loạn dí đánh đôi uyên ương này, anh thật sự không làm được. Cho nên Trình Dục cũng chỉ hời hợt liệt kê lợi hại của việc yêu sớm, nhưng Chu Hoành Viễn ngồi ở bên cạnh đã như rơi vào vực sâu buốt lạnh.
Chu Hoành Viễn run rẩy rất khẽ, lời nói của Trình Dục vang vọng ngay cậu, ban đầu chỉ mơ hồ hồ hồ, nhưng cuối cùng lại trở thành chuỗi âm thanh sắc nhọn. Sự vật trước mắt cũng trở nên hư ảo, mọi thứ đều bị bao trùm bởi một vầng sáng trắng xóa. Cậu cảm thấy nhục nhã, Trình Dục khoan dung bao nhiêu, thứ tha bao nhiêu, nhẹ nhàng nâng lên và từ tốn buông xuống bao nhiêu, thì sự vô liêm sỉ, bỉ ổi, dơ bẩn và xấu xa của cậu lại nổi bật hơn bấy nhiêu. Từ trước tới giờ đều là cậu cố tình, không hề có một chút tự chủ nào, chỉ tuỳ ý để mặc cho con quỷ trong lòng tàn sát bừa bãi. Chính cậu đã hết lần này tới lần khác lợi dụng sự mềm lòng và thương tiếc của Trình Dục, chỉ để trốn vào cái ôm của Trình Dục. Chính cậu đã ỷ lại vào tính thiện lương của Trình Dục, rõ ràng đã biết hết mọi chuyện, nhưng lại giả vờ như chưa từng có gì xảy ra. Chính cậu đã cố ý tỏ ra yếu thế khi hai người mới gặp nhau, khiến người ta mắc câu, từ bỏ tiền đồ của chính mình để rồi trói buộc một đời với cậu. Thế mà nhục nhã hơn là, rõ ràng Trình Dục vẫn còn tỉnh, rõ ràng Trình Dục biết cậu hôn môi anh, thế nhưng anh lại chỉ coi đó là do tính tò mò hay thăm dò của bọn con nít.
Nhưng mà cậu yêu Trình Dục đến vậy, đến mức đêm ngày suy nghĩ, trằn trọc không thôi. Vậy mà tất cả thứ này Trình Dục lại không nhìn thấy, cũng không nghe được, cho dù có nhìn thấy, nghe được, hay cảm nhận được, thì anh cũng sẽ không bao giờ để ở trong lòng. Chu Hoành Viễn hơi cười tự giễu, sau đó nghe Trình Dục ngồi bên cạnh gọi cậu, "Hoành Viễn, con có nghe thấy không? Cấp 3 là thời điểm quan trọng nhất, con đừng bao giờ để mình lơi lỏng..."
Chu Hoành Viễn không đáp lời, chỉ gật gật đầu, sau đó tiếp tục chìm sâu vào suy nghĩ của chính mình. Hôm đó, Trình Dục nói cái gì Chu Hoành Viễn cũng không nhớ rõ nữa, nhưng chỉ một câu nói cuối cùng kia không lúc nào ngừng vang vọng bên tai Chu Hoành Viễn, "Con phải cố gắng tranh đua mới được, mới không uổng công chú... Không uổng công chú đã vì con trả giá những thứ này."
Chu Hoành Viễn hơi giật mình, cả người run lên nhè nhẹ, cậu cúi đầu thật thấp, giấu đi ngũ quan vặn vẹo của mình. Trình Dục hầu như chưa bao giờ nhắc tới những gì anh đã phải trả giá, nhưng dù Trình Dục không đề cập tới, thì Chu Hoành Viễn vẫn cứ canh cánh trong lòng, huống chi, cho tới bây giờ thứ Trình Dục muốn cũng chẳng phải là cậu báo đáp anh, anh chỉ cần cậu cố gắng tranh đua mà thôi.
Chu Hoành Viễn càng lúc càng không ngẩng đầu lên được, có lẽ là vì cúi đầu quá lâu khiến đốt sống cổ gánh nhiều áp lực, hoặc có lẽ vì không khí lúc chạng vạng quá loãng, tim phổi như bị thắt lại, cậu dùng sức hít thở, nhưng oxy lại mắc kẹt trong khí quản, qua một lúc lâu vẫn thấy không hề dễ chịu.
Trình Dục thấy cậu không nói gì, đột nhiên cảm thấy nhàm chán, cuối cùng, anh chỉ cười cười, vươn tay vuốt tóc Chu Hoành Viễn, tựa như vô số lần trước đó, một cái vuốt đầy nhẹ nhàng và tiếc thương. Nó rất tuyệt, nhưng tiếc là không phải điều Chu Hoành Viễn muốn.
Khoảnh khắc này, Chu Hoành Viễn mới hiểu ra, thì ra quan hệ giữa hai bọn họ ngay từ lúc bắt đầu đã sai vị trí rồi.
@antiquefe (wattpad)
Hết chương 50.