“Đã tìm được chưa?”
“ Hoàng thượng thứ tội,vẫn chưa.Nàng ta đã mất tích,thần đã cho người tìm kiếm nhiều ngày,nhưng vẫn chưa có tin tức.Có khả năng nàng ta đã chết.”
“Sống phải thấy người,chết phải thấy xác.Ta muốn nàng ta phải trả giá.”
“Thần đã hiểu.”
Phương Quân Di gật đầu,ánh mắt chợt lộ sát khí.Bạch Liên Hương sẽ phải trả giá cho những gì đã làm với Thiên Nhi và Cầm Nhi.
“Về người kia…”
“Hoàn hảo,hắn vẫn không hay biết gì.”
“Tốt.”
Đáy mắt Phương Quân Di xẹt qua một tia giản xảo cùng đắc ý.Cứ để cho hắn nghĩ nàng đã rơi xuống sơn cốc đi.Miễn cho đêm dài lắm mộng.
“Cầm Nhi hiện giờ sao rồi?”
“Ân,Dạ Phong Hàn đã đoạt được Thánh Xích Long Huyết Linh Châu.Hẳn là công chúa sẽ sớm trở về.Hoàng thượng xin đừng quá lo lắng.”
Phương Quân Di gật đầu.Hắn thực ra không quá lo lắng.Y thuật của Hồng Nhan cung,hắn có thể hoàn toàn tin tưởng.Khả năng của Dạ Phong Hàn,chính hắn cũng đã từng lãnh giáo,tuyệt đối không phải tầm thường.Nhưng nàng hẳn là rất lo đi.Biết Cầm Nhi sắp trở về,chắc nàng sẽ mừng lắm…
*****************
“Tiểu thư !!!”
Tần Nhi vọt vào phòng,biểu tình vô cùng kinh hoảng.
“Tiểu thư,tiểu thư,mau,mau…”
Thiên Thiên ngồi chồm hỗm trên giường,quay lưng về phía nàng,không buồn liếc mắt hỏi:
“Tần Nhi,cái gì mà vội vàng ầm ĩ vậy?”
“Tiểu thư,ai da,tiểu thư,mau lên,giờ không phải lúc ngồi đếm ngân phiếu nha…”
Tần Nhi lắc đầu bất lực.Tiểu thư nhà nàng quả là vô cùng quái đản mà.Thú vui của tiểu thư là hàng ngày ôm hộp châu báu đếm tới đếm lui.
Lúc đầu Tần Nhi cảm thấy vô cùng thương tâm,tiểu thư chẳng lẽ không tin tưởng nàng sao,tại sao ngày nào cũng phải bỏ ngân phiếu ra đếm.
Về sau biết được sở thích của tiểu thư,nàng chỉ có thể lắc đầu,vừa bực vừa buồn cười,mặc tiểu thư muốn làm gì thì làm…
“Ai da,tiểu thư,mau,bốn vị phi tần sắp giá lâm,mau chuẩn bị…”
Phi tần? Giá lâm ? Phi tần của hoàng đế thì nên tới chỗ hoàng đế,không phải sao? Tự nhiên mò tới chỗ nàng làm gì chứ?
Thiên Thiên nhíu mày,phất phất tay:
“Tới làm gì chứ,không tiếp!”
Không tiếp ??? Tần Nhi trợn mắt nhìn tiểu thư của mình.Này nói không tiếp cũng được sao?
“Tiểu thư,không đùa đâu,mau chuẩn bị kẻo không kịp.”
Tần Nhi miệng nói,tay làm,một tay cầm lược,một tay kéo Thiên Thiên lại chải tóc,cài trâm.Xong xuôi không nói hai lời lập tức kéo nàng đi.
“A,Tần Nhi,buông ra,ta chưa đếm xong,còn một xấp nữa thôi.Ai da,ta quên mất,đếm tới bao nhiêu rồi,trời ơi…”
********************
Thiên Thiên phùng mang trợn má để Tần Nhi kéo ra ngoài.Nha đầu này,bình thường nàng và Ngọc Nhi đối với nàng ta đều cư xử ngang hàng,thế nên giờ mới thành ra vô pháp vô thiên thế này.Làm sao lại phải vội vội vàng vàng đi nghênh đón đám nữ nhân kia chứ.Dù là chủ tịch nước,không được mời cũng không thể vào nhà người khác a,xâm nhập bất hợp pháp.
Thiên Thiên uể oải bước ra,bên ngoài một đám nữ nhân đã ngồi chờ sẵn làm nàng giật mình.Cái gì thế này? Không phải nói bốn vị phi tần thôi sao? Mắt nàng hoa hay sao mà thấy tới cả chục người?
Thiên Thiên dụi dụi mắt,ngây người đứng yên.Này nàng nên xưng hô như thế nào đây? Thần thiếp? Nàng không phải phi tần của hoàng đế ngựa giống nha. Nô tỳ? Nàng đâu phải cung nữ? Tiện nữ ? Phi ! Sao nàng lại phải hạ mình như thế chứ.Thiên Thiên nàng đây dù thế nào cũng là thiên kim tiểu thư kia mà.
Còn đang ngơ ngẩn tìm cách xưng hô,một giọng nói lạnh lùng chợt vang lên,đánh thức nàng:
“ Thật không có phép tắc,gặp các vị nương nương cũng không hành lễ.”
Thiên Thiên liếc mắt nhìn,chỉ thấy nữ nhân vừa nói dung mạo khá xinh đẹp,nhưng nhìn qua cũng biết là loại nữ tử đỏng đảnh kiêu kỳ.Nàng hơi nhún chân,nhàn nhạt mở miệng:
“ Thiên Thiên thỉnh an các vị nương nương.”
“Dương tiểu thư là không hiểu lễ nghi,hay là cố ý khi dễ chúng ta?”
Thiên Thiên nhìn lại nữ tử đang nói,nàng ta ngồi ở hàng ghế trên đầu,gương mặt rất xinh đẹp,y phục màu thủy lam quý giá,trang sức cũng rất sang trọng,hẳn là một trong tứ phi có địa vị cao trong cung.Bên cạnh nàng ta,ba vị phi tần khác cũng đang trừng trừng nhìn nàng.
Thiên Thiên hơi bực mình,này là tình huống gì chứ?Đám phi tần này muốn thị uy với nàng? Nhưng nàng có làm gì đâu chứ.Nàng trước giờ không danh không phận vẫn ở Vạn Điệp cung này,mà nơi này cũng đâu có ai lui tới,vì sao đám người này lại tới đây làm phiền nàng?
Thiên Thiên nhìn thẳng phi tần kia lạnh lùng nói:
“Không biết Thiên Thiên vô phép chỗ nào? Thỉnh nương nương chỉ giáo.”
“Chẳng lẽ ngươi không biết đối với chúng ta phải hành lễ?”
Hành lễ? Quỳ xuống? Không có cửa đâu.Nàng cúi người chào đã là lịch sự lắm rồi.
“Vì sao ta phải quỳ?”
“Ngươi…”
Thiên Thiên nhíu mày,thong thả nói tiếp:
“Ta không phải phi tần,cũng chẳng phải cung nữ,đối với các vị sao lại phải quỳ xuống?”
Nữ nhân kia giận tím mặt quát:
“Thật là không có phép tắc.Để bản cung dạy dỗ ngươi.Người đâu,vả miệng.”
Tần Nhi ở bên cạnh lo lắng nhìn Thiên Thiên.Mắt thấy mama kia sắp động thủ đánh nàng,vội đem chính mình chắn trước Thiên Thiên,không ngớt dập đầu:
“Nương nương,xin tha cho tiểu thư,xin đánh nô tỳ,để nô tỳ chịu phạt thay tiểu thư.”
Thiên Thiên trừng mắt nhìn Tần Nhi,quát lên:
“Tần Nhi,đứng lên.”
“Hảo,vả miệng cả hai cho ta.”
Nữ tử tiếp tục ra lệnh,mama kia tiến lên,nhắm Tần Nhi vẫn quỳ dưới đất không ngớt dập đầu tát mạnh một cái.
Thiên Thiên phẫn nộ nhanh như cắt túm lấy cánh tay to béo của mama kia bẻ quặt về phía sau.Nàng có đai đen karatedo,so với đám người giang hồ tuy không là gì,nhưng đối phó đám nữ nhân này chỉ là chuyện nhỏ.Hơn nữa giờ đang tức giận,ra tay không hề lưu tình.khiến mama kia đau chảy nước mắt,không ngớt kêu la oai oái.
“Các ngươi đang làm gì ???”
Một giọng nói trầm trầm có uy vang lên.Thiên Thiên liếc mắt nhìn thấy Phương Quân Di,vẻ mặt vẫn không có gì thay đổi,bàn tay vẫn túm chặt cánh tay to béo kia.
Đám phi tần giật mình, nhìn thấy người vừa lên tiếng nhất tề quỳ cả xuống:
“Thần thiếp thỉnh an hoàng thượng.”
Thiên Thiên tròn mắt nhìn ra ngoài,chỉ thấy Phương Quân Di một mình đứng đó,trường bào tím nhạt nhẹ nhàng bay,gương mặt tuấn mỹ mà lạnh lùng liếc mắt nhìn đám phi tần rồi thẳng tắp nhìn nàng,ánh mắt có chút do dự nhưng cũng đầy vẻ ngạo nghễ…
Hoàng thượng? Nàng có nghe nhầm không? Hắn là hoàng đế???
Thiên Thiên kinh ngạc,quên cả thu tay lại,cứ như vậy vừa túm mama kia vừa trừng trừng nhìn Phương Quân Di,hồi lâu sau mới mở miệng:
“ Hoàng Di? Ngươi chính là hoàng đế?”
“Vô lễ,tên của hoàng thượng ngươi có thể gọi ra sao?”
Thiên Thiên trừng mắt nhìn vị phi tần kia lạnh lùng:
“ Tên không để gọi thì để làm gì? Hắn còn chưa nói,ngươi đã có ý kiến làm gì?”
Phương Quân Di không trả lời câu hỏi của nàng,khẽ nhíu mày:
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Phi tần áo lam kia vội vàng lên tiếng giải thích:
“Hoàng thượng,chúng thần thiếp chỉ muốn khuyên bảo Dương tiểu thư một chút,không ngờ nàng ta lại ra tay đánh người,hoàng thượng,người xem,Lý mama bị nàng ta đánh muốn gãy tay rồi.”
Phi,Thiên Thiên khinh bỉ bĩu miệng.Đúng là đám hồ ly tinh.Lý mama này cũng chưa tới mức phải nhập viện, bản cô nương ra tay thế này còn nhẹ chán.
Phương Quân Di nhìn Thiên Thiên,lại nhìn Lý mama,hơi nhăn mày.Hắn quay lại lạnh lùng nhìn đám phi tần kia:
“Tất cả lui đi.”
Đám phi tần kia không cam lòng nhưng cũng đành vâng lời,lũ lượt thi thễ.
“Thần thiếp xin lui.”
Nhìn đám phi tần đã lui hết,Thiên Thiên đến trước mặt Phương Quân Di trào phúng hỏi:
“Hoàng thượng,chẳng hay người định xử tội ta thế nào?”
Phương Quân Di nhìn nàng nhẹ giọng:
“Ta không phải cố ý giấu nàng.”
“Phải,ngài đâu có cố ý” Ngươi chỉ cố tình giấu thôi.Nàng quả thật là ngu mà.Trước giờ vẫn nghĩ hắn là thị vệ giống như Dương Thiên Hạo,lại hoàn toàn không để ý những sự khác biệt của hắn so với những thị vệ khác.
“Thiên Nhi…”
“Đừng gọi ta là Thiên Nhi.” Thiên Thiên nhanh chóng ngắt lời hắn.
Phương Quân Di hơi sững người,nhẹ thở dài.Không khí xung quanh nhanh chóng rơi vào trầm lặng.Hồi lâu sau,Phương Quân Di nhìn nàng nhẹ nhàng nói:
“Sao lại ra tay đánh người?”
Thiên Thiên nhìn chằm chằm hắn,khóe miệng hơi nhếch lên:
“Làm sao thế? Ngươi thấy ta sai?”
“Ta không phải có ý đó…”
“Vậy thì thế nào? Ngươi muốn ta để yên cho họ vả miệng?”
Phương Quân Di nhíu mày,đảo mắt nhìn đến Tần Nhi,thấy trên mặt nàng vẫn in dấu bàn tay đỏ rực,ánh mắt hắn đột nhiên trở nên lạnh lẽo.
Hắn quay lại nhìn Thiên Thiên,vẻ lạnh lẽo vừa rồi biến mất,thay vào đó là sự ôn nhu vô hạn:
“Thiên Nhi,ta chỉ là lo nàng làm mình bị thương.”