Tiểu Thư Yêu Tiền

Chương 20: Chương 20





Thiên Thiên và Âu Dương Ngọc kéo nhau đi khắp các cửa tiệm,hàng rong.Đối với hai nàng,cái gì cũng thật thú vị,mới mẻ.
Đường phố tuy không rộng,nhưng không khí thập phần thoải mái.Không ôtô xe máy,không có tiếng còi xe,khói bụi.Cổ đại không khí thật trong lành.Hai nàng không khỏi cảm khái.
Dọc đường cả hai tha hồ vui đùa.Có người dạo phố cùng tất nhiên là vui,hơn nữa lại ở cổ đại này,mọi thứ thật lạ lẫm,hai nàng đều tò mò,thích thú vô cùng,hàng quán nào cũng ghé vào.
Mứt quả ngào đường,kẹo hồ lô,quế viên,bánh rán…đủ thứ ăn vặt.Lại còn mặt nạ đủ màu sắc,hình dạng,tượng đất nhỏ nhắn,dễ thương,diều giấy sặc sỡ,con quay,tú cầu …Hai nàng tựa như hai đứa nhỏ,thứ nào cũng hay,thứ nào cũng thích.
Trước khi đi Thiên Thiên đã đổi một số bạc vụn ở quầy,thế nên tha hồ mua sắm,chẳng mấy chốc trên tay hai nàng đã cầm cả đống đồ linh tinh.
Lê la khắp các cửa tiệm lẫn gánh hàng rong,tới khi hai nàng giật mình lại thì nhận ra một chuyện vô cùng quan trọng.
Lạc đường a.Hai nàng tuyệt đối không biết đường,giờ đi lung tung,lại càng mờ mịt.

Cả hai vừa đi vừa hỏi thăm đường,thì ra đã ở cách Túy Tiên Lầu rất xa.Tuy vậy mục đích của hai nàng chính là trốn đi chơi,với chuyện này cũng không quan hệ gì,tránh xa đám thị vệ lại càng thập phần thoải mái.
Phương Quân Di sắc mặt xám xịt ngồi trên ghế.Hắn đích thân đưa hai nàng xuất cung,vậy mà hai nàng dám đánh thuốc mê hắn cùng ba tên thị vệ rồi bỏ trốn.Thật to gan mà.
“Lãnh Phong,Thượng Quan Kỳ,các ngươi nhanh chóng tìm hai người đó về đây.Bắt về bằng mọi cách.”
“Vâng,công tử.”
Chớp mắt một cái đã không thấy hai thân ảnh kia đâu.Dương Thiên Hạo nhìn vị Hoàng công tử kia đang mím môi tức giận,không khỏi lo lắng thay cho hai nàng.
Trong lúc đó Thiên Thiên và Âu Dương Ngọc đang đối mặt với vấn đề khác.
Lưu manh thời nào cũng có,ở đây cũng không ngoại lệ.Hai tiểu thư xinh đẹp lơ ngơ đi lại,lại không có a hoàn hay gia đinh đi theo,thật là miếng mồi ngon cho bọn chúng.
“Các ngươi muốn gì ?”
Thiên Thiên liếc mắt nhìn đám người trước mặt.Năm tên,cũng không có gì đáng ngại.Xem ra chúng cũng không phải là cao thủ gì.Nàng cũng hơi yên tâm.
Từ khi tới đây nàng có chút suy sụp về võ nghệ của mình.So với Dương Thiên Hạo và Hoàng Di đều không đáng nói tới.Võ công của người xưa thật vô cùng cao nha.
Âu Dương Ngọc có chút sợ hãi đứng sau lưng nàng,bộ dạng rất giống tiểu thư khuê các.Ngụy trang thật khéo.Nhưng Thiên Thiên dám khẳng định nàng ta đang cười thầm.Võ nghệ của Âu Dương Ngọc tuyệt đối không thua kém nàng.
“Hai nàng thật đúng là mỹ nhân a,theo chúng ta đi,ta hứa sẽ đối xử tử tế với hai nàng.”
“Tiểu nương tử,lại đây với ta.”

…..
Một tên trong số chúng tiến lại gần Thiên Thiên giơ tay ra định chạm vào người nàng.Thiên Thiên nhíu mày,nắm chặt tay,quyền cước chưa kịp tung ra đã thấy hắn ngã bay về phía sau.
Một thân ảnh nhẹ nhàng xuất hiện đứng chắn giữa hai nàng và đám lưu manh.
Bạch y công tử đứng đó,tà áo bay phần phật,thật vô cùng tiêu sái a .Thiên Thiên và Âu Dương Ngọc mắt sớm đã long lanh,dáng vẻ liễu yếu đào tơ vô cùng.Bạch y công tử quay người hướng về hai nàng ân cần hỏi thăm :
“Nhị vị cô nương không sao chứ ?”
Âu Dương Ngọc chớp chớp mắt,lắc đầu,đôi vai bé nhỏ khẽ run lên.Thiên Thiên trợn mắt nhìn nàng Diễn viên thiên tài xem ra cũng chỉ đến thế là cùng.Chỉ thấy Âu Dương Ngọc thảng thốt :
“Công tử,cẩn thận.”
Thiên Thiên cảm thấy mắt hoa lên,bóng bạch y loang loáng, năm tên kia đã nằm bẹp dí dưới đất.Tốc độ thật quá nhanh.So với nàng hẳn phải gấp mấy lần.Võ nghệ của nàng ở nơi này thật chẳng khác nào trò trẻ con.Thiên Thiên không khỏi buồn bực trong lòng.

Vị bạch y công tử không đếm xỉa gì tới bọn người kia nữa,quay lại ôn nhu trấn an hai nàng :
“Đã không sao rồi,nhị vị cô nương không cần hoảng sợ.”
Âu Dương Ngọc hơi run rẩy :
“Đa tạ công tử đã cứu mạng,tiểu nữ vô cùng biết ơn.”
Nhìn bộ dạng của nàng,Thiên Thiên suýt chết ngất.Ngọc nhi,có cần thiết phải tới mức đó không?
Lại liếc nhìn vị công tử kia đánh giá một chút,vị công tử này rất mực tuấn tú,gương mặt đẹp như ngọc,lại có vẻ khí khái hiên ngang,thật giống với hình tượng giang hồ hiệp khách mà các nàng vẫn tưởng tượng.
Thiên Thiên không khỏi lắc đầu trước suy nghĩ của mình.Rất đáng,vô cùng xứng đáng.Đại soái a…