Tiểu Thư Và Gia Phó - Tô Nhục Khúc Kì

Chương 42: Đồng tiền mất giá / Bạo loạn và chạy trốn / Cuộc sống trên thuyền (7)




Đào Tương cũng biết Cố Sơn đã cố gắng cung cấp mọi thứ cho cô, cô chăm chú ăn những món ăn mà Cố Sơn mang đến, thân thể vẫn còn hơi mỏi mệt, nhưng cô không nói ra, trong lòng nghĩ rằng chỉ cần vượt qua giai đoạn này, ra ngoài được thì sẽ tốt hơn.

Đáng tiếc, Cố Sơn thì không lạc quan được như cô, vừa ăn cá sông nhiều xương và cháo loãng, vừa quan sát xung quanh và bầu trời.

Xa xa, ánh sáng hoàng hôn vẫn còn lờ mờ, chiếu sáng những đám mây cao vút như những mảnh bông vải bị xé rách.

Hiện tượng này là dấu hiệu của mưa, thường có nghĩa là sẽ có cơn mưa to.

Cố Sơn quan sát hướng đi của đám mây một lúc, sau khi ăn tối, anh đã dùng vải dày dựng lên hai tấm rèm ở hai bên thuyền.

Đào Tương cảm thấy mới lạ, trước đó hai người đều ngủ ngoài trời, chưa từng dùng gì để che chắn khoang thuyền, tất nhiên xung quanh cũng không có ai, không cần lo lắng bị nhìn thấy.

Nhưng tối nay thì khác, Cố Sơn lại làm rèm che.

Đào Tương tò mò nghĩ một lúc, đột nhiên nhớ ra điều gì, mặt cô lập tức đỏ bừng.

Gương mặt vẫn trắng nõn của cô như được tô son phấn màu hồng, e thẹn cúi đầu, không dám nhìn anh.

Cố Sơn hoàn toàn không nhận ra, anh bẻ gãy vài cành cây to bằng cánh tay bên bờ, ném xuống bờ sông và đốt lên, đống lửa bùng cháy trở thành nguồn sáng duy nhất, có thể xua đuổi đám rắn chuột côn trùng không biết đường.

Anh trở lại bên cạnh Đào Tương, nhẹ nhàng bế cô lên thuyền.

Trong đêm tối, hoạt động giải trí ít ỏi, trên thuyền càng đơn điệu, hai người đã quen với việc ăn tối xong thì đi ngủ.

Có ánh lửa từ trên bờ, Cố Sơn không thắp đèn dầu nữa, anh tự nhiên không thấy Đào Tương sau khi nằm trong khoang thuyền, tầm mắt vẫn mong chơ nhìn chằm chằm về phía anh.

Cố Sơn chỉnh sửa lại tấm bạt hai bên bị rối vì có người vào, để chúng có thể che chắn tối đa cho khoang thuyền.

Đào Tương chờ ở bên cạnh, nhìn anh bận rộn bên này bên kia, mãi mới quay lại nằm xuống.

Thuyền ô bồng nói nhỏ không nhỏ, có thể chứa nhiều đồ nặng như vậy, còn có thể chở hai người, nhưng chỗ nghỉ ngơi thì lại rất chật hẹp.

Tổng thể con thuyền dài và hẹp, Đào Tương và Cố Sơn nằm dưới mui thuyền, chỉ có thể nằm nghiêng, không cho phép bọn họ nằm thẳng.

Cố Sơn bảo vệ Đào Tương, mỗi khi đêm đến, sau khi ở bên cô cho đến khi cô ngủ say, anh sẽ nhường chỗ ra đầu thuyền gác đếm, đến gần sáng mới chợp mắt một chút để tích lũy sức lực.

Trong khi Đào Tương đang ở giai đoạn đầu thai kỳ rất cần ngủ, có thể ngủ thẳng đến sáng, hoàn toàn không nhận ra Cố Sơn đã rời đi giữa đêm, chỉ nghĩ rằng anh dậy sớm, khi cô tỉnh dậy, đối phương đã nấu sẵn bữa sáng.

Cố Sơn nằm xuống ôm Đào Tương vào lòng, thấy cô mở đôi mắt hạnh to tròn ngập nửa, một vẻ mặt tràn đầy sức sống, không khỏi tò mò hỏi: “Sao còn chưa ngủ?”

Đào Tương thấy anh biết rõ còn cố hỏi, mặt cô lại đỏ bừng, dụi dụi vào ngực anh: “Anh nói xem?”

“Có chuyện gì vậy?” Cố Sơn ngạc nhiên, đưa tay sờ má cô, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên để nhìn kỹ.

Đào Tương không vui ngước mắt nhìn anh, cắn cắn đôi môi mềm, quyết định chủ động tiến lại hôn nhẹ vào khóe môi Cố Sơn.

Giọng nói của cô ngọt ngào như đường dính vào răng, dù có cố gắng cũng không thể gỡ ra, ướt át nói: “Ưm, làm sao giờ, em không biết….”

Trước đây luôn là Cố Sơn chủ động, anh như một con sói đói chưa bao giờ được ăn thịt, hoặc giống như một con chó đực đói khát hơn.

Kinh nghiệm của Đào Tương hoàn toàn là do anh truyền dạy, nói ra thì không đáng gì.

Cơ thể cô mềm mại và thơm tho, Cố Sơn bị cô dán vào, cả người nóng ran lên, bàn tay lớn ôm chặt lấy vòng eo của cô.

Đừng nói rằng tiểu thư của anh còn đang mang thai đứa con của anh, không thể làm những hành động thân mật như vậy, mà thuyền thì cũng không phải là nơi tốt, Cố Sơn không nảy sinh ý định động vào Đào Tương.

Ít nhất… ít nhất cũng phải ra khỏi dãy núi này đã.

Tuy nhiên, Đào Tương thực sự rất chủ động, Cố Sơn không thể chống lại sự quyến rũ ngây ngô của cô, ngọn lửa trong lòng anh dần dần bùng lên, cơ thể cũng trở nên cứng ngắc.

“Tiểu thư…” Anh lật người nhẹ nhàng đè Đào Tương xuống khoang thuyền, định khuyên cô kiên nhẫn.

Nhưng lúc này, Đào Tương lại ngập tràn vẻ ngại ngùng, đôi mắt trong veo của cô không chớp nhìn anh, như thể cho phép anh làm bất cứ điều gì.

Đôi mắt đen của Cố Sơn lập tức tối sầm lại, như vực sâu không ánh sáng, anh cúi đầu hôn lấy đôi môi nhỏ xinh của Đào Tương…

Đêm thu tháng 11 lạnh như nước, càng không cần nói đến việc nằm trên sàn thuyền gần kề dòng sông.

Nhưng hai người nằm dựa vào nhau không cảm thấy lạnh, Cố Sơn ôm Đào Tương vào lòng, ở đầu thuyền bên kia có một chiếc khăn treo để lau người cho cả hai.

Đứa trẻ đã được hai tháng, Cố Sơn tự nhiên không dám cùng Đào Tương làm đến cùng, chỉ ôm ấp và an ủi nhau một lúc, rồi cùng nhau ngắm bầu trời đêm.

Đêm nay, trên trời không có một ngôi sao, đêm tối như một tấm màn.

Đào Tương được Cố Sơn dỗ dành từ từ chìm vào giấc ngủ, đống lửa bên bờ cũng dần tắt.

Chính vào lúc này, trên sông xuất hiện vô số gợn sóng, mui thuyền cũng bị đập mạnh phát ra tiếng kêu, cuối cùng cơn mưa mà Cố Sơn chờ đợi suốt một đêm đã đổ xuống như trút nước.