Tiểu Thư Và Gia Phó - Tô Nhục Khúc Kì

Chương 3: Đổi vàng ở tiệm vàng (1)




Trên đường phố, nắng buổi sáng như lửa, phu xe đen nhẻm gầy gò cổ đầy mồ hôi, nhưng lại rất chịu khó, đạp xe ba bánh từ các trấn lên huyện thành, chạy rất nhanh lại ổn định. 

Gió nóng thổi vào mặt càng mạnh hơn, mang lại chút mát mẻ hiếm hoi trong cái nóng mùa hè. 

Đào Tương ngồi trên xe, cảm thấy chiếc mũ rộng vành bị gió thổi suýt rơi, vội vàng đưa một tay giữ chặt vành mũ, sợ bị gió cuốn mất. 

Ánh nắng chói chang chiếu xuống những khớp ngón tay trắng trẻo như hành tươi của cô, càng làm nổi bật những đầu ngón tay được cắt tỉa trơn nhẵn, ánh lên vài phần xinh đẹp. 

Phía Nam có nhiều sông và cầu cao, trên đường từ nhà trọ đến công sứ quán có rất nhiều cầu nước cao thấp, dưới mỗi cây cầu đều có bến tàu và những chiếc thuyền lớn nhỏ khác nhau neo đậu. 

Trên những chiếc thuyền đó, những người lao động cởi trần đang mướt mồ hôi, ra vào vận chuyển hàng hóa trong khoang thuyền. 

Là một trong những bến tàu quan trọng kết nối thương mại hai bờ, bình thường Nam Ninh rất phát triển đường thủy, tiếp nhận vô số tàu thuyền, vì vậy mặc dù không sầm uất như các đô thị nội địa, nhưng cũng rất nhộn nhịp và bận rộn.

Gần đến huyện thành, phu xe ba bánh đang lên cây cầu dốc cuối cùng thì đã vô cùng kiệt sức, tiếng thở hổn hển nặng nề như đang kéo rương, tốc độ xe rõ ràng chậm lại nhiều. 

Nhưng rất nhanh, xe lại thoáng nhanh hơn một chút, hóa ra là có một đứa trẻ ở phía sau đang cố gắng giúp đẩy xe. 

Trên cầu có không ít những đứa trẻ nghèo khổ, chúng dựa vào việc giúp đẩy xe để kiếm chút tiền sinh sống. 

Đào Tương hiểu quy tắc bên trong, nhìn thấy xe ba bánh sắp đến đỉnh cầu, cô thả tay ra khỏi vành mũ, cúi đầu mở túi xách, thò tay vào sờ tìm tiền lẻ. 

Ngoài số tiền giấy dày cộm được giấu trong túi ngầm, trong túi còn có một cái bao tiền lẻ khác. 

Bên trong đầy ắp đồng xu và tiền mệnh giá nhỏ, đều là tiền thừa từ trước, cô không kiên nhẫn đếm từng đồng, mà chỉ chất đống lại một chỗ, khi cần thì lấy ra dùng. 

Có lẽ do bao tiền lẻ không thường xuyên được sửa sang, Đào Tương sờ mãi mới tìm ra được một đồng xu, đủ để mua hai cái bánh nướng. 

Đứa trẻ ăn xin đi theo bên cạnh chờ đợi tiền thưởng, thấy vậy ánh mắt không khỏi sáng lên, vội vàng đưa hai tay ra làm bộ xin tiền. 

Khi Đào Tương đang định đưa tiền cho chúng, không ngờ gió trên cầu đột nhiên mạnh lên, thổi bay chiếc mũ rộng vành trên đầu cô, ngay cả chiếc kẹp tóc cũng bị văng theo. 

“Dừng xe!” Đào Tương kinh hô một tiếng, theo bản năng yêu cầu phu xe dừng lại, muốn xuống xe để nhặt mũ. 

Đứa trẻ nhận được tiền nhạy bén, muốn từ chỗ Đào Tương hào phóng này nhận thêm một phần tiền thưởng, liền vội vàng chạy theo chiếc mũ bị rơi. 

Đáng tiếc là hai bên cầu cao là lan can bằng đồng sắt đục lỗ, không có gì khác để che chắn, chiếc mũ của cô cứ thế bị gió thổi rơi xuống bến tàu bên dưới cầu. 

Nơi đó toàn là những người lao động nghèo khổ, ai cũng đầy rẫy sự tàn tạ và cằn cõi, trông như những đống bùn từ đất bùn lắng. 

Khi thấy chiếc mũ phụ nữ tinh xảo và thơm ngát rơi từ trên trời xuống, lập tức có người lao vào tranh giành, những công nhân ở xa không thể lấy được, không khỏi dừng công việc lại, ngẩng mặt nhìn lên cầu. 

Trong khi Đào Tương đã xuống xe, nắm chặt túi xách đứng bên cầu nhìn xuống, không còn chiếc mũ rộng vành che chắn, khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp của cô hoàn toàn lộ ra, dù không trang điểm, vẫn trắng trẻo như ngọc trai vừa mới mở vỏ, sắc đẹp chút không tì vết.

Chiếc mũ rộng vành trải qua nhiều lần tranh giành, cuối cùng đã bị một người đàn ông trẻ tuổi nhanh tay giật lấy được. 

Đào Tương đứng một lúc, thấy mũ của mình bị người khác nhặt đi, cũng không có ý định tốn sức để đòi lại, cô dùng khăn che nửa mặt, không nhìn kỹ những công nhân khổ cực thô kệch đang đổ mồ hôi, quay người lên xe tiếp tục đến công sứ quán. 

Coi như đã mất mũ, Đào Tương không phát hiện ra, ngay dưới chỗ cô đứng, có một người đàn ông dáng người cao ráo đội một chiếc mũ cũ, đang lẳng lặng nhìn cô. 

Phía bên kia, người đàn ông vừa giật được chiếc mũ đang lật qua lật lại xem xét, vui vẻ định tặng cho em gái mình. 

Thời buổi này pháp tệ* bị mất giá, giá cả hàng hóa cao ngất, nên nếp sống không được tốt lắm, anh ta cũng đội một chiếc mũ rách, không ngẩng đầu lên nhìn chủ nhân chiếc mũ trên cầu, nghiễm nhiên đã quyết tâm muốn giữ lại cho riêng mình. 

*pháp tệ: tiền giấy của chính phủ Quốc Dân Đảng phát hành.

Từ Cốc lau mồ hôi ở cằm, lại ngửi ngửi chiếc mũ phụ nữ trong tay, đẩy đẩy người đứng bên cạnh là Cố Sơn, với giọng điệu có phần kiêu ngạo: “Anh Sơn, anh nhìn chiếc mũ này như mới vậy, lại thơm phức, đưa cho em gái mang sẽ rất hợp!” 

Anh ta đưa chiếc mũ vốn thuộc về Đào Tương cho Cố Sơn, rồi nói với vẻ lén lút: “Để em chuyển những thùng hàng còn lại, anh nhanh giúp em mang lên thuyền cho em gái, em ấy chắc chắn sẽ thích…” 

Từ Cốc nói chuyện có vẻ hết sức quen thuộc với Cố Sơn, người vẫn luôn trầm mặc ít lời, thực nói đến thì hai bên có mối quan hệ không tầm thường. 

Hai anh em nhà họ Từ từ nhỏ đã sống nương tựa vào nhau, cả hai có một chiếc thuyền cũ thường dùng để vận chuyển hàng hóa từ nơi này đến nơi khác, làm chút buôn bán nhỏ. 

Còn Cố Sơn lẻ loi một mình, mới gia nhập với bọn họ trước đó một năm, khi đó vết sẹo trên mặt do bị bỏng rất đáng sợ, khuôn mặt anh tuấn không còn, quanh người còn tỏa ra một khí chất độc lập và mạnh mẽ, khiến ai nhìn vào cũng phải run sợ trong lòng.

Ban đầu hai bên không quen biết, nhưng Cố Sơn nhờ có một thân giỏi võ, khi ngồi thuyền đã giúp đỡ dạy đỗ cho chủ hàng cố tình muốn quỵt nợ của hai anh em nhà họ Từ một bài học. 

Anh có ơn với hai anh em, sau vài lần mời gọi, đã ở lại trên thuyền, đi khắp nơi từ nam đến bắc mãi cho đến bây giờ.