Đúng như những gì diễn ra kiếp trước 3 tháng
sau nạn châu chấu xảy ra, mùa màng trong một đêm đột nhiên trở nên mất trắng,
lương thực của mùa trước cũng không còn lai là bao nhiêu, người dân đói khổ ở
khắp nơi. Thương buôn không chịu bán lương thực ra, khiến giá lương thực bị đẩy
lên cao gấp 10, 20 lần so với trước đây, nạn cướp bóc bắt đầu tràn lan kinh
thành chưa bao giờ loạn đến thế. Dưới chân Thiên tử tuy rằng không đến nỗi nào
nhưng người dân đói khổ ở nhiều nơi cũng đỗ về đây chỉ tiếc kinh thành chưa đủ
loạn! Tiệm lương thực Diệp gia vẫn tiếp tục kinh doanh, giá gạo chỉ nâng lên
cao gấp 5 lần chẳng mấy chóc trở thành tiệm gạo đông đúc nhất kinh thành dù địa
thế vô cùng kém.
“Xem bộ tiểu thư làm ăn rất khấm khá!” – Thất hoàng tử Kỳ Lạc đứng phía trên
tường phủ ôn tồn nói, khi thấy Nhan Diệp Doanh đang ngồi tính toán lại sổ sách.
“Thất Hoàng tử!” – Ngước đầu khi nghe giọng nói tuy ở rất xa nhưng cô cũng có
thể cảm nhận thấy rõ được cảm giác lạnh lẽo truyền đến. Đã quá quen với sự xuất
hiện của Kỳ Lạc một cách đường đột trên tường phủ như vậy nên Diệp Doanh không
còn bất ngờ nữa.
“Có vẻ như tiểu thư đang đợi ta đến thì phải!” – Vừa đáp xuống đất, người ung
dung khoan thai bước vào phòng, nhìn bình trà nóng trên bàn mặt lộ rõ ý cười, y
tự giác ngồi xuống rồi rót trà nhâm nhi như bản thân mình là chủ nhân nơi này.
Diệp Doanh có khẽ nhíu mày nhưng cũng không nói lời nào.
“Hôm nay người đến đây có việc gì?” – Đóng sổ sách trước mặt lại Diệp Doanh
hiếu kỳ nhìn Kỳ Lạc.
“Ta đến đây để đòi nợ!” – Thất Hoàng tử Lãnh Kỳ Lạc chậm rãi nói ra từng tiếng
một.
“Ta vẫn chưa gôm đủ 100 vạn lượng bạc đưa cho Ngài được!” – Diệp Doanh khẽ cúi
đầu nói, nàng đã tính toán rất kỹ hiện tại đã đủ tiền trã nhưng không thể trả
phải dùng bạc này để làm chuyện khác!
“Không ta đến đòi món nợ ân tình!” – Thất hoàng tử Kỳ Lạc điềm đạm nói, đặt
tách trà trên tay xuống, nhàn nhạt nhìn Diệp Doanh.
“Nợ ân tình?” – Diệp Doanh vô cùng ngạc nhiên trước câu nói của Kỳ Lạc, nàng
nhớ lại lần trước khi đưa về y nói nàng mắc nợ, thì ra là món nợ ân tình này.
“Đúng! Sắp đến chính là ngày tuyển thái tử phi cho Đông Cung! Ta xin tiểu thư
một chuyện!” – Kỳ Lạc nói ra ánh mắt vẫn không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào của y
nhìn xoay vào Diệp Doanh.
“Chuyện gi?” – Diệp Doanh nhíu mày trong lòng đánh trống ngực hồi hôp.
“Đừng tham dự!” – Lãnh Kỳ Lạc ôn tồn đáp, giọng nói trầm thấp nhưng đủ uy nghi.
“Dù ngài không nói ta cũng sẽ chẳng tham gia!” – Diệp Doanh ngớ người trước lời
đề nghị thẳng thắng đến như vậy nhưng nhanh chóng cười nói.
“Vì sao? Nếu tham gia tiểu thư có nhiều khả năng được chọn sau này có thể sẽ
trở thành mẫu nghi thiên hạ!” – Kỳ Lạc có chút ngạc nhiên trước câu trã lời của
Diệp Doanh.
“Vì sao ngài lại muốn ta không ứng tuyển!” – Diệp Doanh nghe câu nói đó chợt
cảm thấy trong lòng vô cùng chua xót, đúng vậy đó chính là con đường đi của
kiếp trước nàng đã trãi qua. Nhanh chóng lấy lại cân bằng cho bản thân Diệp
Doanh hướng sang chuyện khác, nàng không muốn Lãnh Kỳ Lạc nhận ra được suy nghĩ
của bản thân mình.
“Vì tiểu thư cần trả nợ cho ta!” – Kỳ Lạc cười cười nụ cười như chuồng chuồng
đáp nước đặt tách trà trên tay xuống đứng lên – “Xin phép cáo từ!” – Nói đoạn
Kỳ Lạc nhất người bay lên tường phủ rồi biến mất nhanh như một cơn gió để lại
Diệp Doanh ngồi đó mang theo một bụng nghi vấn.
….
Theo tục truyền thì con gái đã đến tuổi cập kê mới có thể ứng tuyển phi tử nên
Nhan Diệp Dung gần như vô vọng. Nhưng không biết ai hiến kế của Nhan Diệp Dung
mà cô đã lập đàn cầu thần thay đổi ngày tháng năm sinh thành ra vừa đạt được
tuổi cập kê, khi hay chuyện này Diệp Doanh đã cười chua chát. Trong kiếp trước
nghe lời khóc lóc của Diệp Dung bảo không nỡ xa nàng, khiến nàng mềm lòng đã
tìm cách cho nàng ta thành phi và đã dẫn cọp vào nhà.
Do tính cách giả dạng nhu mì ôn nhu của Nhan
Diệp Dung mà Thái tử Kỳ Song rất yêu thích nàng ta, còn nói ngay từ xưa đã rất
thích tìm đến phủ chỉ mong gặp Diệp Dung. Diệp Dung không phải con chính thất
nên chỉ có thể làm một di nương mà thôi, đừng nói ngôi vị trắc phi không được
nói chi đến ngôi vị chính phi. Khi đó Nhan Diệp Doanh đã rất giận vì Nhan Diệp
Dung đã vào cung tranh giành với nàng nên đã trở nên xa cách lạnh lùng và có ý
trách mắng sau đó Nhan Diệp Dung đã quỳ gối trước thềm 1 ngày một đêm để xin
lỗi đến nỗi bị bệnh rất nặng, về sau khiến nàng mang tiếng là ỷ mình dòng chính
nữ nên ức hiếp con dòng thứ. Đã vào Đông cung mà còn như vậy đủ biết cuộc sống
đau khổ của Diệp Dung khi còn trong Nhan phủ thế nào.
Nghĩ đến kiếp trước Nhan Diệp Doanh cười nhạt.
…
Đến ngày ứng tuyển Nhan Diệp Doanh đã ngăm mình trong nước lạnh cả buổi sau đó
dùng phấn hoa cây ngưu lan chà lên tay và chân để nổi mẩn đỏ khắp người, báo
bệnh nặng phát bệnh truyền nhiễm nên không thể vào cung ứng tuyển được, xin rút
tên. Vì chuyện này mà Nhan tướng quân vô cùng phật ý giận dữ không thèm đến
thăm Nhan Diệp Doanh dù chỉ một lần.
“Khá khen cho tiểu thư, dùng đến cách này!” – Lãnh Kỳ Lạc đứng bên giường nàng
nói, tiếng nói trầm lạnh khiến Diệp Doanh giật mình vội quay đầu nhìn xem Tình
nhi vẫn say mê ngủ thờ phào nhẹ nhõm. – “Tiểu thư yên tâm trời có sập cô nương
ta cũng vẫn không hay biết! Ta đã điểm huyệt rồi!”
“Nếu không vậy ta e rằng không còn cơ hội ngồi đây nói chuyện với Thất hoàng
tử!” – Diệp Doanh cúi đầu nói. Một bàn tay lạnh như băng đặt lên trán của nàng,
hành động của Kỳ Lạc khiến Diệp Doanh giật mình, toàn thân co cứng lại căn
thẳng.
“Trán còn nóng thế này! Sao tiểu thư tự hành hạ mình như vậy!” – Vừa nói vừa
cằm cánh tay lên xem, những vết đỏ do di ứng cũng đã lăn một phần nhưng vẫn còn
rất nhiều.
“Ấy đừng nhìn ta! Ngài đi đi!” – Chợt nhớ đến những đốm đỏ đang nổi trên người
và mặt mình nên nàng vội chùm mền lên đầu trốn.
“Tiểu thư nghỉ đi! Chuyện bên Diệp gia ta sẽ giúp tiểu thư chăm nôm ít hôm,
chuyện tiểu thư quyết định lấy một kho lương bố thí với danh nghĩa Diệp gia ta
cũng sẽ làm giùm nên đừng suy nghĩ nhiều. Ta để lại 1 người ám vệ trên mái nhà
âm thầm bảo vệ tiểu thư!” – Diệp Doanh trốn trong chăn đến khi không còn nghe
tiếng động bên trên nữa mới từ từ hé chăn ra nhìn thấy đôi mắt đen lấy của Kỳ
Lạc đang nhìn châm châm mình
“Á!” – Nhìn thấy ánh mắt đó Diệp Doanh la lên rồi lại trốn lại trong mền – “Người
đi đi! Làm ơn!’
Sau đó nàng nghe tiếng áo choàng phất lên rồi im lặng kéo dài, hé mền nhìn đúng
là Thất hoàng tử Lãnh Kỳ Lạc đã rời đi, nàng đưa tay rờ lên mặt mình nóng hỏi,
không biết vì sao nàng lại căn thẳng như vậy, trái tim đập loạn xạ như vậy khi
người đó chạm vào mình, tâm trạng vô cùng rồi loạn nhưng trong lòng lại nỗi lên
một cỗ ấm áp đến kỳ lạ!
<dr.meohoang>