12/ 08/ 3049
“ Cộp…”
- Bảo bối\, cứ từ từ thôi\, chúng ta không vội mà.
Sau khi ăn sáng xong, Tống Tử Ngôn và cô mỗi người đều tự về phòng mà thay quần áo.
Vì là con trai, không tốn nhiều thời gian phân vân chọn quần áo nên Tống Tử Ngôn chuẩn bị cũng nhanh hơn, xuống trước đợi cô dưới phòng khách.
Trong khi Tống Tử Ngôn còn thong thả thời gian thì cô lại vội vội vàng vàng.
Vì không muốn để Tống Tử Ngôn phải đợi nên cô chạy từ trên cầu thang xuống, chân còn đang đeo giày cao gót nên khiến anh có chút lo lắng mà vội vàng chạy đến đứng trước cầu thang.
Nhìn lên người con gái xinh đẹp đang hấp tấp mà chạy xuống, Tống Tử Ngôn mới vội vàng mà nói, cốt muốn cô bình tĩnh mà đi từ từ lại một chút.
“ Sượt…”
“ Bộp…”
Quả nhiên không ngoài dự đoán và sự lo lắng của Tống Tử Ngôn, cô vì chạy xuống quá nhanh mà bước hụt, giẫm vào khoảng không mà trượt xuống một cái.
May mắn rằng khi ấy cô còn cách mặt đất có vài bậc cầu thang, hơn nữa Tống Tử Ngôn còn đứng ngay đó, kịp thời đỡ lấy cô nên cô căn bản là không sao.
“ Cốc…”
Ôm cô lên, Tống Tử Ngôn đưa tay gõ vào trán cô một cái, khẽ cau mày, giả bộ quở trách cô nhưng vẫn không nỡ nặng lời:
- Bảo bối\, em sao lại không cẩn thận như vậy? Nếu lỡ anh không ở đây\, em ngã bị thương thì làm sao đây?
Vốn dĩ từ nhỏ cô đã thiên sinh nghịch ngợm, bao nhiêu năm cuộc đời đã không biết có bao nhiêu lần trượt chân suýt ngã, may mắn rằng lẫn nào cũng có Tống Tử Ngôn ở bên mà đỡ lấy cô.
Haizz, con người cô đúng là “ ỷ lại” vào Tống Tử Ngôn đến mức nghiện, riết rồi gan cũng lớn rồi a.
- Không phải có anh đây rồi sao?
Ôm chặt lấy cổ Tống Tử Ngôn, cô thì thầm bên tai anh khiến anh bật cười mà thả cô đứng xuống, lại gõ thêm cái nữa lên trán cô:
- Anh đúng là chiều hư em rồi mà.
Lần sau em phải cẩn thận\, em mà bị thương thì anh sẽ đau đấy.
Mỗi khi ở bên cạnh Tống Tử Ngôn, con người lạnh lùng của cô không biết bay đi đâu mất, chỉ còn lại sự đáng yêu vô bờ bến.
Có lẽ là vì Tống Tử Ngôn là một trong số những người duy nhất cô tin tưởng, khiến cô mở lòng mà thể hiện ra phần cảm xúc chân thật kia.
Gật đầu khẽ, cô ngoan ngoãn mà đáp lại:
- Ừm\, em biết rồi\, lần sau nhất định sẽ cẩn thận.
Vẻ mặt đầy ngoan ngoãn, cô khiến Tống Tử Ngôn phần tức giận đều trôi hết đi, cười nhẹ mà đưa tay lên xoa đầu cô như thói quen:
- Ngoan lắm.
Bảo bối nghe lời nhất.
Rất nhiều thói quen của Tống Tử Ngôn đều được hình thành khi ở bên cạnh cô mà chúng đều rất khó để bỏ, hơn nữa cũng còn có một phần là do Tống Tử Ngôn không muốn bỏ.
Đối với Tống Tử Ngôn thì việc mỗi ngày đều được xoa đầu cô, bao dung che chở cô đã trở thành một cái chấp niệm chôn sâu trong lòng anh rồi, quả thực bỏ không nổi.
- Bảo bối\, chúng ta đi thôi.
Đưa bàn tay về phía cô, Tống Tử Ngôn cười khẽ mà nói, giọng nhẹ nhàng tựa như ánh nắng ban mai ấm áp đến tận sâu trong trái tim của cô vậy.
Cười khẽ một cái đáp lại, cô đặt bàn tay của mình lên tay Tống Tử Ngôn mà gật đầu.
Tuy chẳng nói gì nhưng vẫn đủ khiến cho người khác chỉ cần nhìn vào đã cảm thấy phần yêu thương giữa hai người họ rồi.
Quả thật như một câu chuyện, hai người cô và Tống Tử Ngôn trong mắt vẫn luôn chỉ có một mình đối phương mà thôi, vẫn luôn không đổi.
30 phút sau, chiếc xe đưa cô và Tống Tử Ngôn đi dừng lại trước cổng một công viên giải trí, biển hiệu ghi rõ ràng là “ Công viên giải trí Heaven" ( Thiên đường)
“ Cộp…”
Nắm lấy tay của Tống Tử Ngôn mà bước xuống xe, cô ngước mắt nhìn lên tấm biển mà quay sang nhìn anh, thắc mắc:
- Công viên giải trí Heaven? Đây không phải…
- Phải\, chính là dựa trên ý tưởng của Bảo bối mà xây dựng.
Trước đây không phải Bảo bối nói muốn xây một công viên giải trí sao\, từ năm trước đã bắt đầu thi công rồi.
Còn chưa nói hết câu, Tống Tử Ngôn đã ôm eo cô mà cười khẽ.
Thực chất trước đây, hồi còn nhỏ xíu, cô trong khi đi chơi tại một công viên giải trí cùng với Tống Tử Ngôn đã ngây ngô mà nói muốn xây dựng một công viên giải trí, còn muốn đặt tên là Heaven.
Câu nói mà ngay cả người nói ra như cô cũng đã quên rồi Tống Tử Ngôn vậy mà vẫn tâm tâm niệm niệm giữ trong lòng, âm thầm thực hiện nó.
Con người Tống Tử Ngôn chính là như vậy, anh vẻ ngoài tưởng như chẳng quan tâm gì nhưng thực chất vẫn luôn là người chú ý nhất mà những điều mà tưởng chừng chẳng ai nhớ nổi đó, anh lại là người thực hiện.
- Em trước đây chỉ là nói đùa thôi\, anh vậy mà thật sự thực hiện rồi.
Đưa tay nắm lấy đôi tay ấm áp đặt trên eo mình, cô quay đầu lại nhìn Tống Tử Ngôn mà cười khẽ.
Tựa cằm lên đầu cô, Tống Tử Ngôn giọng ôn nhu mà đáp lại:
- Trước đây Bảo bối nói là muốn xây dựng công viên giải trí có một cái vòng đu quay lớn nhất thế giới\, một cái công viên nước thật to\, muốn xây dựng rất nhiều thứ.
Những điều đó anh đều sai người xây dựng rồi.
Công viên này đến tuần sau mới khai trương\, hôm nay anh và em sẽ là hai người đầu tiên được trải nghiệm.