11/ 08/ 3049
Vẻ mặt như thể bình thường lắm, không có chuyện gì xảy ra, Cố Tư Thiên rời khỏi dãy nhà của khoa Luật mà quay về khoa của hắn.
Vừa mới đi đến cầu thang nơi khuất người, không ai lui tới, hắn ta liền bộc phát sự phẫn nộ của mình ra.
“ Rầm… “
- Con đ*** này\, lại dám công khai sỉ nhục tao như thế\, đ** m* nó muốn chết à?”
Đấm tay thật mạnh vào tường, Cố Tư Thiên nghiến chặt răng mà chửi thề nhưng không may cho hắn, Xích Quang Duy đi từ trên tầng xuống cùng lúc với hắn đã nghe và nhìn thấy toàn bộ những việc, câu nói mà hắn đã nói.
Giọng trầm, Xích Quang Duy với vẻ mặt đầy lạnh lẽo đi đến gần Cố Tư Thiên:
- Cố Tư Thiên\, anh vừa nói gì?”
Nghe giọng nói vang lên từ sau lưng, Cố Tư Thiên sợ hãi giật nảy mình mà quay qua đằng sau, lắp bắp:
- Xích… Xích Quang Duy? Cậu… sao cậu ở đây?”
Ánh nhìn như thể muốn giết người, Xích Quang Duy đến đứng ngay trước mặt Cố Tư Thiên:
- Sao? Anh không ngờ đến? Tôi ở đây thì có làm sao chứ\, đâu có ai cấm.
Ngược lại là anh\, anh vừa nói cái gì?”
Ánh mắt khẽ run, Cố Tư Thiên không dám nhìn Xích Quang Duy mà cố gắng bao biện:
- Tôi… tôi có nói gì sao?”
Biết rằng Xích Quang Duy chính là một trong số những người bạn thân nhất của cô nên Cố Tư Thiên mới không dám để lộ điều gì.
Hơn nữa, thân phận Thiếu gia Xích Gia của Xích Quang Duy quả thực cao hơn thân phận Thiếu gia Cố Gia của Cố Tư Thiên nên hắn ta mới không dám đắc tội.
Tuy rằng Cố Tư Thiên đã chối đây đẩy rồi nhưng vẫn không thể lừa được Xích Quang Duy.
Dù sao điều đã mắt thấy tai nghe rồi thì làm sao có thể sai được chứ.
Đến gần Cố Tư Thiên, Xích Quang Duy khóe môi khẽ nhếch lên, ánh mắt lộ ra vài tia sát khí:
- Tôi cảnh cáo anh\, tốt nhất là đừng động đến Thư Vy\, nếu không đừng trách tôi ác độc.
Còn nữa\, anh cẩn thận ngôn từ của mình đi\, tai mách vách rừng\, đừng cho rằng không ai nghe thấy anh nói cái gì.
Nói xong, Xích Quang Duy đi lướt qua Cố Tư Thiên, trong nháy mắt chạm mắt với hắn ta.
" Tên Cố Tư Thiên này vậy mà dám nói Thư Vy như vậy.
Nếu không phải cô ấy cản không cho mình động đến thì tên này cũng chuẩn bị chết đi là vừa rồi.”
Lướt qua Cố Tư Thiên đang run run, Xích Quang Duy nghĩ thầm trong đầu.
Thực ra ban nãy Xích Quang Duy cũng có mặt vào lúc mà Cố Tư Thiên đến và đã bị cô phát hiện.
Sau khi rời đi cô có nhắn tin nhờ Xích Quang Duy trông chừng Cố Tư Thiên, giám sát hành động sau đó của hắn ta nhưng cũng có căn dặn Xích Quang Duy không được đánh người mà cùng lắm là đe dọa thôi.
Quả thật, tính cách của Xích Quang Duy cô nắm rõ ràng quá rồi.
Nếu hôm nay không phải cô ngăn cản thì sau khi nghe Cố Tư Thiên mắng cô như vậy, Xích Quang Duy có khi đã cho hắn ta lên uống trà với Diêm vương hoặc nhẹ hơn là bay mất vài cái răng, đánh cho ba mẹ không nhận được rồi ấy chứ.
“ Cạch….”
“ Này, cậu quả thật không định xử lý Cố Tư Thiên đi à? Tôi vừa nghe hắn ta mắng cậu đấy.”
Vừa đi về dãy nhà của khoa Mỹ thuật, Xích Quang Duy vừa bấm điện thoại nhắn tin cho cô.
Không được 1 phút, tin nhắn phản hồi của cô đã lại hiện lên:
“ Cậu thấy tôi sẽ tha cho hắn ta như vậy sao? Không đời nào.
Mà cậu nói xem, hắn ta vừa chửi tôi như thế nào?”
Nhìn dòng tin nhắn và hồi tưởng lại mấy câu chửi thề mà Cố Tư Thiên vừa mới nói ra, Xích Quang Duy liền thở dài:
“ Hắn chửi thề, nội dung chủ yếu là chửi cậu thôi còn chi tiết thì cậu không cần biết.
Biết làm gì cho bẩn tai, bẩn mắt, bẩn não ra đấy.”
Nhìn dòng tin nhắn hiện lên trên màn hình điện thoại, cô đại khái cũng hiểu được Cố Tư Thiên đã chửi thề như thế nào mà lại khiến Xích Quang Duy nói như vậy.
“ À mà hôm nọ tôi có gặp cô gái được gọi là Tam thần nữ mới sắc phong rồi.”
Chợt nhớ ra gì đó, Xích Quang Duy lại gửi thêm một tin nhắn nữa cho cô.
Khẽ cười trước dòng tin nhắn của Xích Quang Duy, cô bật cười mà trêu đùa:
“ Sao thế? Cậu vừa ý cô ta rồi à?"
“ Cậu điên à, vừa cái đầu cậu ý.
Cô ta tên trên bảng xếp hạng là Lương Uyển Nhi không?"
Nhìn nội dung dòng tin nhắn, cô không đùa nữa mà nhanh tay nhắn lại:
“ Phải, có chuyện gì sao?
Vừa nhận được tin nhắn của cô, Xích Quang Duy đã hồi âm lại ngay:
“ Lương Uyển Nhi chính là Phương Linh Nhi."
Dòng tin nhắn trước mắt khiến cô ngạc nhiên tới nỗi làm rơi cả điện thoại, may mắn rằng Tống Tử Ngôn đừng bên cạnh đã nhanh tay đỡ được nếu không điện thoại rơi từ lầu 2 xuống hồ không hỏng thì cũng không tìm được.
Giọng trầm tỏ vẻ lo lắng, Tống Tử Ngôn khẽ cúi đầu mà hỏi cô:
- Bảo bối\, sao vậy?
Âm điệu nhẹ nhàng tựa nước của Tống Tử Ngôn vang lên đã kéo cô quay về thực tại.
Lắc đầu khẽ, cô cười cười đáp lại:
- Không có gì\, anh không cần lo lắng.
Nhận lấy điện thoại từ Tống Tử Ngôn, cô nhanh tay hỏi lại:
“ Cô ta là Phương Linh Nhi? Sao có thể?"
“ Tôi đã điều tra rồi.
Cô ta mời đến một chuyên gia chế tạo mặt nạ, dịch dung thay đổi khuôn mặt, đổi cả tên họ luôn."