Tiểu Thư Trọng Sinh - Tổng Tài Sủng Vợ Xin Kiềm Chế

Chương 38: Bắt Ép Xin Lỗi - Lật Mặt






10/ 08/ 3049
Phòng khách Lạc Gia
" Cạch..."
- Không biết hôm nay Tống Nhị Thiếu và các vị Thiếu gia\, Tiểu thư đến đây là có việc gì? Còn con bé Tâm Nhi nhà chúng tôi\, nó...
Cha của Lạc Ngưng Tâm nhân cơ hội người hầu bưng trà lên liền hỏi, còn cố tình không nói hết câu, ánh ắt đầy nịnh bợ nhìn Tống Tử Ngôn.
Biết rằng Gia chủ Lạc Gia đang nhìn mình nhưng Tống Tử Ngôn chẳng thèm để ý đến, tay cầm ly trà trước mặt đưa cho cô, giọng như thể không quan tâm đến mà nói với ông ta:
- Hôm nay đến đây không phải ý định của tôi\, vị hôn thê của tôi muốn đến\, tôi chỉ đi cùng thôi.

CÓ gì ông cứ nói với cô ấy\, tôi sẽ không can thiệp vào chuyện của hai người.

Lời của Tống Tử Ngôn nói khi nãy quả thực không phải nói dối.

Lạc Gia này, nếu không phải vì cô muốn đích thân xử lý thì anh cũng chẳng cần tốn công sức đến đây làm gì, chỉ cần một cuộc điện thoại là Lạc Gia đã có thể tan thành mây khói rồi.

Lý do duy nhất khiến Tống Tử Ngôn đến đây, chung quy cũng chỉ có một mình cô mà thôi.
Nhìn cách đối xử dịu dàng của Tống Tử Ngôn đối với cô, cha của Lạc Ngưng Tâm cũng phải lưỡng lự, giọng nói có phần dè chừng, cẩn mật:
- Vậy vị Tiểu thư này\, cô là có gì muốn có từ Lạc Gia chúng tôi sao?
Uống một ngụm trà nhỏ rồi đặt lại ly xuống bàn, cô liếc xuống đám ngươi Lạc Ngưng Tâm đang bị ép quỳ dưới đất rồi quay lại nhìn vào móng tay của mình, giọng không biểu cảm:
- Lạc Gia không có thứ mà tôi cần.
Trước câu trả lời của cô, cha của Lạc Ngưng Tâm có chút bối rối, quay sang nhìn Tống Tử Ngôn xem sắc mặt hoặc cũng có thể là cầu xin sự giúp đỡ nhưng khi nhận ra Tống Tử Ngôn đang chỉ chăm chú nhìn vào chiếc Ipad để xử lý công việc, ông ta liền bỏ cuộc.

Xuống giọng một chút, ông ta hỏi tiếp:
- Vậy con bé Tâm Nhi\, nó rốt cuộc là đã làm gì sai? Sao lại trói nó lại?
Không cần cô phải lên tiếng, Nhĩ Tiểu Mẫn đã thay cô trả lời, giọng bực bội:
- Ông nói xem người dám đả thương Tống Nhị Thiếu Phu nhân nên có kết cục như thế nào?
Trong chốc lát, cha của Lạc Ngưng Tâm dường như rơi vào trạng thái hốt hoảng nhưng ông ta không hổ danh Gia chủ Lạc Gia, chỉ vài phút sau đã đổi sắc mặt, đột nhiên đi tới chỗ Lạc Ngưng Tâm, tát cô ta một cái thật mạnh, tiện tay giựt luôn miếng băng dính đang bịt miệng cô ta lại ra.
" Chát...!"

" Roẹt...!"
Tiếng tát vang lên khắp căn phòng, to đến nỗi cô cho dù không phải là người bị đánh nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự đau đớn mà cái tát đó gây ra.

Quả nhiên vì cứu con gái, cha của Lạc Ngưng Tâm cái gì cũng có thể làm, trình độ diễn kịch cũng quá tốt nhưng đáng tiếc, không thể qua mắt bất kỳ ai trong căn phòng này, cho dù là cô, Tống Tử Ngôn, Nhĩ Tiểu Mẫn, Tịch Dư Thần hay kể cả là Edna.
Lớn giọng tỏ vẻ như đang tức giận, cha của Lạc Ngưng Tâm hét lớn với cô ta:
- Nghịch nữ\, ai cho mày cái gan dám động đến Tống nhị Thiếu Phu nhân hả? Còn không mau quỳ xuống dập đầu xin lỗi\, nhanh lên.
Ban đầu, Lạc Ngưng Tâm tỏ vẻ rất không cam chịu nhưng trước cái nhìn như thể nói rằng: " Nếu không quỳ xuống xin lỗi thì người chết chính là con." của cha mình, cô ta đành phải lết đến, cúi đầu xuống, nhỏ giọng xin lỗi:
- Tống...!Tống Nhị Thiếu Phu nhân\, ban...!ban nãy là do tôi mạo phạm\, xin Tiểu thư tha lỗi\, không chấp nhặt với kẻ ngu ngốc như tôi.
Trước cái sự giả tạo của Lạc Gia này, cô chỉ cười khẽ một cái, diễn xùng đám người đó, giả bộ hoảng hốt:
- Ôi trời\, sao Lạc Tiểu thư lại quỳ xuống làm gì? Mau đứng lên.
Cúi đầu xuống, cô đưa tay làm như muốn đỡ Lạc Ngưng Tâm dậy.


Tuy không tin tưởng nhưng Lạc Ngưng Tâm vẫn cứ nắm lấy tay cô, đang định lấy đà đứng dậy thì không ngờ cô lại buông tay, đẩy mạnh cô ta một cái.
" Rầm...!"
" Choang...!"
Bị cô đẩy một cái, Lạc Ngưng Tâm ngã mạnh ra đằng sau, va vào bàn, khiến ly trà của cô ở trên bàn rơi xuống đất, vỡ tan.
- Cô làm gì vậy? Tâm Nhi đã xin lỗi rồi\, hơn nữa còn chưa làm gì gây hại đến cô\, sao cô lại dám đẩy con bé?
Thấy Lạc Ngưng Tâm bị đẩy xuống, cha cô ta có vẻ không kìm chế nổi nữa, mặt mày cau có mà hét lớn lên với cô khiến Tống Tử Ngôn cau mày khẽ một cái, ánh mắt liếc lên phía ông ta nhưng ánh mắt lại rất kín đáo, ông ta còn không thể nhận ra rằng anh đang nhìn.
Dường như đã đi trúng trọng tâm của cuộc nói chuyện, cha của Lạc Ngưng Tâm vừa nói xong, cô liền cười khẽ, giọng lạnh hẳn đi:
- Vậy anh trai của tôi chưa từng làm gì Lạc Gia các người\, sao các người dám phái sát thủ đến giết anh ấy?