Tiểu Thư Trọng Sinh - Tổng Tài Sủng Vợ Xin Kiềm Chế

Chương 25: Hôn Ước






09/ 08/ 3049
- Tiểu Thư Vy\, vậy em có nhớ anh không vậy?
Giọng nói kia vang lên, cô không cần mất bao nhiêu thời gian, chỉ 2 giây là đủ để cô nhận ra người nói là Dạ Duật Khả - anh ba của cô, người luôn cùng với Dạ Thư Diệp bảo vệ cô.

Trong mắt cô, Dạ Duật Khả luôn là một người vui tính, ấm áp xen với đôi phần tinh nghịch nhưng không cần nói ra cô cũng biết đó chỉ là đối với cô và người nhà còn đối với kẻ địch thì ngược lại, sự lạnh lùng và tàn nhẫn của Dạ Duật Khả chính là con dao giết chết bọn họ.

Dù vậy thì trong chiến đấu, cái mà đối thủ của Dạ Duật Khả sợ hãi nhất không phải là vẻ mặt lạnh lùng của Dạ Duật Khả mà là nụ cười của anh.

Một khi Dạ Duật Khả đã cười thì ắt hẳn hôm ấy sẽ xảy ra một trận mưa máu gió tanh, tất cả những người từng thấy Dạ Duật Khả cười khi chiến đấu hoàn toàn không có ai còn sống sót, vì vậy nụ cười của Thái tử gia Kinh Lôi đã trở thành một sự ám ảnh trong thế giới ngầm.
Nhanh tay lau nước mắt còn đọng trên mi, cô quay lại vẻ mặt ban đầu, nhìn lên Dạ Duật Khả đang đi từ trên lầu 2 xuống, cười khẽ:
- Anh ba à\, em đương nhiên là nhớ anh rồi.


Không nhớ anh thì em nên nhớ ai đây?
Là một người đáng sợ là vậy nhưng đối mặt với cô, Dạ Duật Khả lại y hệt như một người anh trai bình thường, không có gì đáng sợ mà ngược lại có vài phần đáng yêu.

Thấy nụ cười có phần nham hiểm của cô, Dạ Duật Khả cười gượng gạo:
- Tiểu Thư Vy\, mỗi lần em nói như vậy là anh sợ lắm đấy.
Nhìn biểu cảm của Dạ Duật Khả, cô biết ngay rằng anh lại làm hỏng hay nghịch ngơm cái gì đó của cô rồi nên mới chột dạ như vậy.

Đứng dạy và đi về phía cầu thang, cô đứng ở dưới cầu thang, khẽ cười mà hỏi:
- Anh có phải lại nghịch hỏng cái gì của em rồi không?
Dạ Duật Khả đi xuống, lúc đi qua cô thì không dám nhìn, chạy một mạch thật nhanh:
- Anh...!anh chỉ là lúc nãy vào phòng em định mượn cái sạc pin của em\, nào ngờ đụng trúng cái đồng hồ cát mà em thích nhất\, làm vỡ mất rồi.

Cái đó\, lát nữa em có làm gì thì nhẹ tay thôi\, anh đang bị thương.
Đang vui vì được gặp lại hai người anh của mình nhưng vừa nghe Dạ Duật Khả nói mình bị thương thì sắc mặt liền trở nên đáng sợ, tối sầm xuống.

Tường cô đang tức giận vì việc món đồ yêu thích bị hỏng, Dạ Duật Khả vội vàng đến gần, dỗ dành cô:
- Anh thật sự không cố ý mà.

Tiểu Thư Vy\, nếu em thích cái đồng hồ cát đó thế thì anh mua lại một cái khác cho em\, em đừng giận mà.
Ngẩng đầu nhìn thẳng Dạ Duật Khả, ánh mắt và vẻ mặt lạnh lùng đến phát rét của cô khiến mọi người ở đó đều lạnh sống lưng.

Lần đầu tiên nhìn thấy cô có biểu cảm như vậy, những người ở đó vừa ngạc nhiên, vừa có một chút lo sợ.


Mắt đối mắt với Dạ Duật Khả, cô giọng vô cùng trầm:
- Anh bị thương ở đâu? Là ai làm?
Nhìn vào mắt của cô, Dạ Duật Khả trong chốc lát bối rối, theo phản xạ mà trả lời:
- Ở...!ở vai\, là Lạc Gia.
Trả lời xong, Dạ Duật Khả mới nhận ra sự kỳ lạ, tròn mắt mà hỏi:
- Tiểu Thư Vy\, em không giận à? Cái đồng hồ cát đó...
- Chỉ là một cái đồng hồ cát\, làm sao sánh được với an nguy của anh chứ? Lạc Gia dạo này có vẻ cũng không an phận\, xem ra cũng cần xử lý rồi.
Lắc đầu một cái, cô đáp lại câu hỏi của Dạ Duật Khả.

Đi về phía ghế sofa, cô ra hiệu cho Dạ Duật Khả về ghế ngồi còn ra hiệu cho Tống Tử Ngôn đi đến.

Đi về đứng song song với cô, Tống Tử Ngôn trước tiên lịch sự chào:
- Bá phụ\, bá mẫu\, lâu ngày không gặp\, mọi người vẫn khỏe chứ ạ.
Thấy Tống Tử Ngôn, Dạ Thiên Lăng và Lệ Vi Huyên không mấy ngạc nhiên vì họ đã quen nhau trước khi cô và anh quen nhau rồi.

Cười nhẹ một cái, Dạ Thiên Lăng ra hiệu cho Tống Tử Ngôn ngồi xuống:

- Cảm ơn cháu\, bọn ta vẫn khỏe.

Thấy hai đứa như thế này\, chắc là đã có ý định kết hôn rồi phải không.
Thực chất thì không kể đến việc nhìn thấy Tống Tử Ngôn ôm cô, chỉ nói đến tình cảm vốn đã có của hai người cô và Tống Tử Ngôn, thêm vào việc xảy ra gần đây họ đều có thể đoán ra được mỗi quan hệ giữa hai người rồi.

Trong khi câu nói thẳng thắn của Dạ Thiên Lăng làm Tống Tử Ngôn vui vẻ thì lại khiến cô đỏ mặt, chạy vội về chỗ ngồi.
Nghe xong câu nói của Dạ Thiên Lăng, Tống Tử Ngôn cười khẽ:
- Vâng\, bọn cháu dự định đính hôn trước\, đợi đến năm Vy Vy 24 tuổi bọn cháu mới kết hôn.

Cháu có thể đảm bảo sẽ để Vy Vy có một đời bình an vui vẻ\, không bao giờ thua kém bất kỳ ai nên hôn ước này\, mong bá phụ và bá mẫu đồng ý ạ.
- Ôi trời\, nói vậy là vẫn chưa ai nói cho hai đứa rằng hai đứa có hôn ước ngay từ nhỏ rồi à?