Edit: meoluoihamngu
Bạch Tự Di cắn răng đấu tranh suy nghĩ nhìn Mục Giai Âm vẫn đang yên lặng làm bánh bên cạnh.
Mục Ngọc Trác rất thích Mục Giai Âm, nếu như bà đoạt công việc của Mục Giai Âm, Mục Ngọc Trác nhất định sẽ oán hận bà. Đứa bé kia lòng tự ái rất mạnh, không chừng nó thà quay về để những người kia tiếp tục xem thường, cũng không muốn ở chỗ này sống vẻ vang.
Huống hồ, cô lại là người có ơn với bà, Bạch Tự Di suy nghĩ liền lắc đầu nói, “Cảm ơn ngài đã cất nhắc, dù sao tôi chỉ giúp đỡ cháu gái tìm việc làm, tôi không thể giành cơ hội công việc của cháu gái.” ddlqd
Lăng Khải Hoa có chút không vui, cứng rắn hỏi, “Không hối hận chứ?”
Lăng Khải Hoa mặt lạnh đi ra khỏi cửa.
Trước khi ra cửa đã trao đổi ánh mắt hài lòng với Mục Giai Âm, người phụ nữ này có thể tín nhiệm.
Mục Giai Âm vẫn ở chỗ cũ làm bánh, Bạch Tự Di đứng ở trong bóng tối, ánh mắt phức tạp. Thật sự không hối hận sao? Bà thật ra cũng không biết, nhưng là, Mục Giai Âm có ơn với bà, bà không thể phụ ân tình của Mục Giai Âm.
Hơn nữa, bà cũng đã nghĩ thông suốt rồi, bà không gì là không làm được, quét dọn này nọ bà rất lành nghề, khổ cực một chút, nhưng bà vẫn có thể nuôi sống Mục Ngọc Trác. So với ở nông thôn, bà chỉ có thể xin ăn người khác tốt hơn nhiều.
Một lát sau, Mục Giai Âm làm xong bánh, liền mang bánh đến gặp Lăng Khải Hoa.
Lăng Khải Hoa cực kỳ hài lòng, nhận luôn Mục Giai Âm. Lăng Khải Hoa nói: “Em đến phòng nhân sự báo cáo đi.”
Thư kí của Lăng Khải Hoa đưa Mục Giai Âm đến phòng nhân sự.
Quản lý phòng nhân sự là tâm phúc của Lăng Khải Hoa, hắn biết Mục Giai Âm là át chủ bài của Lăng Khải Hoa, lá bài này không dễ dàng cho ai biết. Vì vậy, thân phận Mục Giai Âm tạm thời giữ bí mật.
“Như vậy đi.” Quản lý nhân sự vuốt vuốt trán nói, “Dù sao cô cũng sẽ không xuống lầu dưới, cô làm trợ lý cho tổng giám đốc trước, như thế nào?”
Thân phận của vị tiểu thư Mục này rất khó an bài.
“Được.” Mục Giai Âm không có dị nghị.
Quản lý nhân sự lại nhìn danh sách một chút rồi nói, “Nhưng mà tuy cô làm trợ lý của tổng giám đốc, nhưng vị trí thực tập sinh lại đang trống.”
Quản lý nhân sự mặt không chút thay đổi ngẩng đầu nhìn Tự Di nói, “Bạch tiểu thư có hứng thú làm thực tập sinh không? Theo quy định, thực tập sinh công ty chúng tôi ba tháng lương có thể chuyển lên làm nhân viên chính thức, thực tập sinh tiền lương mỗi tháng ba nghìn, cơm công ty cung cấp, trợ cấp nơi ở.”
“Tôi sao?” Bạch Tự Di không thể tin được, bà có cảm giác giống như từ địa ngục bay lên thiên đường.
Cho dù bà không hiểu lắm, rõ ràng Mục Giai Âm làm bánh, tại sao lại làm trợ lý của tổng giám đốc. Diễn đàn Lê Quý Đôn
“Bác gái, mau đồng ý đi.” Mục Giai Âm khuyên nhủ.
Bạch Tự Di vội vàng tỉnh mộng gật đầu thật mạnh, hình như sợ chậm một chút, vị trí này sẽ bay mất.
Khóe miệng Mục Giai Âm lộ ra nụ cười hồ ly.
Nếu như Bạch Tự Di ở lại thành phố A, bác cả cũng sẽ không quấy rầy Bạch Tự Di. Như vậy bi kịch kiếp trước có thể tránh khỏi.
Không có Quyền Thiệu Viêm, Mục Giai Âm cố gắng với công việc, mỗi ngày đi sớm về muộn, ngay cả Bạch Tự Di cũng không nhìn nổi, cũng chỉ có mỗi ông chủ lớn Lăng Khải Hoa cả ngày vui tươi hớn hở, cười giống như ông thần tài.
Bảy ngày, đã sang ngày thứ bảy, Quyền Thiệu Viêm vẫn như cũ không có nói chuyện quay về.
Hại ngày hôm nay cô đợi Quyền Thiệu Viêm cả một ngày, không quay về nhà cũng không biết gửi tin nhắn, rõ ràng Quyền Thiệu Viêm căn bản không để cô ở trong lòng!
Mười giờ tối, Mục Giai Âm đang cầm điện thoại di động buồn bã ngồi hơn ba giờ.
Không trả lời điện thoại… Không gửi tin nhắn về. Quyền Thiệu Viêm không phải là đang mơ mơ màng màng say rượu với cô nào chứ, khốn kiếp! Mục Giai Âm nhìn một bàn cơm buổi chiều cô về nhà sớm làm xong cho Quyền Thiệu Viêm, không khỏi cảm thấy ủy khuất.
Đi đâu cũng không báo cho cô một tiếng bình an, không về nhà đúng hạn còn không biết nhắn tin báo cho cô.
Coi như anh lười gửi, cho học viên báo lại rất khó khăn sao?
Tên kia căn bản là… không có đem cô để ở trong lòng. Kết luận này làm cho tâm tình Mục Giai Âm càng ngày càng tệ, không đợi nữa, Quyền Thiệu Viêm tự mình tự sinh tự diệt đi.
Mục Giai Âm suy nghĩ, liền nổi giận đùng đùng quay về phòng ngủ của mình.
Còn chưa vào phòng ngủ, Mục Giai Âm lại đi ra, đem bàn cơm toàn bộ đổ vào thùng rác, chính chủ không trở lại, bọn nó cũng không cần thiết.
Làm xong hết thảy, Mục Giai Âm vỗ tay một cái, đi vào phòng ngủ của mình. Kết quả, vẫn như cũ khó ngủ.
Bởi vì chủ nhật không cần đi làm, cho nên Mục Giai Âm nằm trên giường đến gần mười hai giờ. Chẳng qua là, ý định của Mục Giai Âm đều đặt trên điện thoại di động, điện thoại di động vẫn không có động tĩnh.
Có điện thoại! Ánh mắt Mục Giai Âm sáng lên, hưng phấn cầm điện thoại, đem điện thoại cầm vào tay, mới phát hiện đó là điện thoại của ông nội, khuôn mặt nhỏ nhắn của Mục Giai Âm buồn bã.
Ông nội gọi cô đến tiệc mừng thọ của ông Đường, Mục Giai Âm đứng trước gương khoa tay múa chân chọn quần áo, nhưng trong lòng đang lo lắng nhỡ đâu buổi tối Quyền Thiệu Viêm quay về thì làm sao?
Anh trở lại thì mắc mớ gì đến cô, Mục Giai Âm liếc mắt nhìn gương mặt lo lắng của mình trong gương. Quyền Thiệu Viêm không có cô thì sống không cần lo lắng ấy chứ, cô quan tâm cái gì chứ. Quyền Thiệu Viêm nhắn tin cũng không thèm nhắn cho cô.
Mục Giai Âm mặc quần áo tử tế liền rời đi.
Mục Giai Âm mặc lễ phục dạ hội rất bảo thủ.
Sau lưng chỉ lộ đến thắt lưng mà thôi, các bộ phận phía trước một chút cũng không lộ, chẳng qua thiết kế hoàn hảo, đem đường cong Mục Giai Âm lộ rõ.
Mặt Mục Giai Âm gần đây có chút nhọn, nhưng mà lượng cơm của cô không thay đổi, thậm chí còn nhiều hơn so với trước kia, về phần tại sao lại gầy, chính Mục Giai Âm cũng không biết.
Mục Uẩn Ngạo vừa nhìn thấy Mục Giai Âm chân mày liền nhăn lại, “Gần đây cháu ăn cơm không được ngon sao? Tại sao lại gầy như vậy chứ?”
Mục Giai Thu ở bên cạnh gật đầu nói, “Giai Âm, bây giờ em không phải là một người, không nên tùy hứng.”
Mục Giai Âm sờ sờ vành tai, lúng túng nói, “Có ăn cơm thật ngon, chắc là dinh dưỡng bị đứa bé hút hết rồi, cho nên cháu mới gầy.”
Cũng chỉ có giải thích như vậy là hợp lý.
Mục Uẩn Ngạo không đồng ý, “Ông thấy cháu nhất định ăn không ngon, ông phải bảo Quyền Thiệu Viêm một tiếng. Không thể bỏ mặc cháu, nên ăn và phải ăn gì.”
… Quyền Thiệu Viêm bây giờ căn bản không đếm xỉa gì đến cô.
Mục Giai Âm không nói tiếp, chỉ chuyển đề tài.
Chẳng lẽ cãi nhau sao? Nghe Quyền Thiệu Viêm gần đây đi làm nhiệm vụ, trong mắt Mục Giai Thu lóe lên vui vẻ, tâm tình đột nhiên tốt hơn nhiều. Sớm biết như thế, không bằng để cho Mục Giai Âm gặp Quyền Thiệu Viêm sớm một chút, không chừng Quyền Thiệu Viêm sẽ chán ghét Mục Giai Âm.
Bây giờ Mục Giai Thu cảm thấy kế hoạch năm ấy có chút thất sách.
Đợi Mục Giai Thu đi, Mục Uẩn Ngạo mới lôi kéo Mục Giai Âm ân cần hỏi thăm, “Có phải không quen đi làm không? Nếu bây giờ không quen, thì đừng đi, ở nhà cũng được.”
“Cháu quen rồi, ông nội người không biết gần đây giá trị công ty tăng cao sao?” Mục Giai Âm cười an ủi, “Thân thể cháu không có chuyện gì, hôm qua cháu mới đi bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói thai nhi bây giờ rất tốt.”
“Vậy thì được.” Trong lòng Mục Uẩn Ngạo rốt cuộc buông xuống, “Nhưng mà, Giai Âm cháu cũng đừng mọi chuyện đều nghe Lăng Khải Hoa, đứa bé kia làm việc cũng không cần mạng, cháu ngàn vạn lần đừng học nó.”
Cô phát hiện, mỗi ngày cô nghiêm túc với công việc như vậy, Lăng Khải Hoa còn không có hài lòng, thật là quá đáng!
Mục Uẩn Ngạo cười nói với Mục Giai Âm một lát, bạn bè của ông đã gọi qua đó. Mục Giai Âm đang tìm trong đám người bóng hình quen thuộc, đột nhiên có người chắn trước mặt cô.
Mục Giai Âm hơi lùi về phía sau, cùng người nọ kéo dài khoảng cách, trong mắt thoáng qua chán ghét không chút nào che giấu.
“Giai Âm,” Tả Trí Viễn cẩn thận nói, “Có phải em đang tức giận mấy ngày trước chuyện anh và Giai Nhan phải không?”
“Anh cứ nói đi?” Mục Giai Âm hỏi ngược lại.
“Không phải là anh tự nguyện, anh bị người ta hạ thuốc, nhưng ông em dùng chuyện này ép anh kết hôn với Giai Nhan.” Tả Trí Viễn ngẩng đầu nhìn Mục Giai Âm nói, “Giai Âm, người anh muốn kết hôn là em, em đi nói với ông nội giúp anh, anh không muốn kết hôn với Mục Giai Nhan.”
Muốn cô chọc giận ông nội sao? Cô thật vất vả quan hệ tốt hơn với ông nội.
Mục Giai Âm cười khẽ một tiếng, “Tả Trí Viễn, anh với Giai Nhan làm chuyện đó, không nghĩ đến phụ trách sao?”
Cô rất mong đợi, Mục Giai Nhan gả vào nhà họ Tả và so chiêu với cha mẹ cực phẩm của Tả Trí Viễn.
“Giai Âm, anh yêu em.” Tả Trí Viễn phản ứng cực nhanh, “Vì em, anh bằng lòng làm người đàn ông phụ bạc, không chịu trách nhiệm với Mục Giai Nhan.” Tả Trí Viễn tình thâm nói, như đinh chém sắt.
Quả nhiên là người thiên hạ vô địch không biết xấu hổ.
Mục Giai Âm thất bại hoàn toàn, thở nhẹ một hơi, Mục Giai Âm mới nói, “Làm chuyện này, Tả Trí Viễn anh còn mong đợi tôi giúp anh sao? Lúc trước không phải là tôi đã nói với Mục Giai Nhan rồi sao? Cô ta không có nói với anh sao?”
Khóe miệng Mục Giai Âm cười nhạt, “Ông nội tôi phải gả Giai Nhan, cũng cho nó chọn một nhà tốt, chỉ cần đem thanh danh của anh làm hại, Giai Nhan không phải là sẽ gả cho anh sao?”
Hắn chính là không muốn như vậy, mới đến tìm Mục Giai Âm! Tả Trí Viễn nhíu mày, hắn cảm thấy bây giờ Mục Giai Âm không thể thuyết phục được, còn không bằng trước đây chứ?
Tả Trí Viễn còn muốn nói với Mục Giai Âm, Đổng Lê Triệu đột nhiên chen vào, “Quấy rầy một chút,” Đổng Lê Triều cười cười với Tả Trí Viễn, một tay nắm lấy tay Mục Giai Âm rời đi nói, “Mượn Mục tiểu thư dùng một chút.”
Đổng Lê Triều chẳng qua chỉ nắm tay giả, y cũng không dám nắm tay Mục Giai Âm, lửa giận của lão đại y không gánh nổi. Nhưng mà, vóc dáng Mục Giai Âm đúng là không tệ, hơn nữa chỉ cần sau lưng Mục Giai Âm cũng đã đủ xinh đẹp, không nói đường cong tuyệt đẹp, da thịt lại vô cùng mịn màng. Lão đại thật là tinh mắt, tìm được báu vật như vậy.
So sánh một chút, Giai Nhan còn kém nhiều.
“Đổng Lê Triều, tôi đề nghị cậu nên thu ánh mắt lại.” Mục Giai Âm nhàn nhạt nói, “Nếu tôi hiểu lầm, không cẩn thận nói với Quyền Thiệu Viêm, nhất định cậu sẽ khổ sở.”
Ánh mắt Đổng Lê Triều lập tức thu lại cần bao nhiêu chính trực thì có bấy nhiêu, “Đại tẩu, chớ nói, đây không phải là yêu thích cái đẹp, mọi người đều có sao? Vả lại, em vừa mới đang suy nghĩ, chị làm cách gì để chỉnh Tả Trí Viễn mà thôi.”
Mục Giai Âm tức giận liếc Đổng Lê Triều một cái, tự mình kiếm cớ này chứ.
Cô không có suy nghĩ phá hỏng chủ ý gì, đơn giản chỉ muốn Tả Trí Viễn và Mục Giai Âm danh tiếng đều mất, sau đó để bọn họ kết hôn, cùng nhau trải qua hôn nhân hạnh phúc mỹ mãn.
“Đại tẩu, các người rốt cuộc muốn để cho em đau khổ đến khi nào chứ?” Lần này Đổng Lê Triều thật sự muốn khóc, “Các người như trời chống đỡ nhà họ Mạc, nghệ sĩ của công ty em bị đả kích mặt mũi bên ngoài không đứng lên được. Chị nói chó này không có địa vị, là lỗi của chủ nhân nha. Hơn nữa, cháu trai nhà họ Mạc cũng mau đạp trên đầu ông nội em rồi.”
Đổng Lê triều không chút hình tượng nhấp một hớp rượu đỏ trong ly, ánh mắt phảng phất tức giận. Nếu không phải Quyền Thiệu Viêm bảo hắn chịu đựng, đám con cháu nhà họ Mạc có thể cười trước mặt y sao? Ông nội Đổng nhất định sẽ chỉnh bọn họ ngay cả cha mẹ cũng không nhận ra.
Khóe miệng Mục Giai Âm giật giật, nói nghệ sĩ công ty mình như vậy không có vấn đề gì sao? Để những lời kia nói cho ảnh đế ảnh hậu nghe, bọn họ bị Đổng Lê Triều so sánh với chó, bọn họ sẽ đánh giá công ty Đổng Lê Triều như thế nào tốt, bọn họ sẽ đi ăn máng khác.
“Cậu đợi một chút, ngay lập tức, đợi mấy ngày đi, chờ công ty các cậu công chiếu phim, chúng ta bắt đầu chèn ép nhà họ Mạc.” Mục Giai Âm cười hì hì an ủi Đổng Lê Triều.
Đổng Lê Triều thấy rõ ràng, không phải là lợi ích của Mục Giai Âm bị hao tổn, mà là bộ dáng hả hê của Mục Giai Âm.
“Chị xác định phim điện ảnh kia có thể gây sóng gió lớn không? Đó cũng không phải là phim làm lại sao.” Đổng Lê Triều không tin nhìn Mục Giai Âm, y cảm thấy Mục Giai Âm rất liều lĩnh. Bộ phim kia, bọn họ căn bản không thể nào tuyên truyền, chẳng qua có ý tưởng làm không lỗ vốn, trong phim ảnh nhân viên cũng toàn bộ dùng người mới. Không lớn lắm, nhưng tát cả đều lộ mặt, căn bản là không có nhiều cảnh diễn lắm.
“Tôi chắc chắn.” Mục Giai Âm khẳng định gật đầu.
Kiếp trước, bộ phim điện ảnh này công chiếu gây sóng gió rất lớn. Nhưng mà khi đó công ty Đổng Lê Triều, giống như không có chuẩn bị sẵn sàng, không có năng lực tuyên truyền, chà đạp một bộ phim điện ảnh rất tốt.
Hơn nữa, người nhà họ Mạc còn lợi dùng sơ hở. Nhà họ Mạc nhân cơ hội so sánh bộ phim điện ảnh, nhưng mà mặc kệ là tuyên truyền, hình ảnh, và kịch bản đều tốt hơn rất nhiều so với công ty Đổng Lê Triều, chiếm đoạt phòng bán vé của công ty Đổng Lê Triều.
Không biết Mục Giai Âm tại sao lại tự tin như thế, trước đây cô chưa tiếp xúc qua phim điện ảnh nha.
“Có phụ nữ đến tìm cậu kìa,” Mục Giai Âm trừng mắt nhìn phía sau Đổng Lê Triều.
Vẻ mặt ranh mãnh mang theo nhàn nhạt khinh thường. “Nói thật, đề nghị cậu đổi bạn gái đi, cô ta ấy, vóc người thì xinh đẹp, nhưng chỉ giống Hoa Hồ Điệp, toàn bộ đàn ông đều chạm qua.”
Mục Giai Âm nói xong ngẩng đầu tiếc hận nhìn đầu Đổng Lê Triều. Trên đỉnh đầu Đổng Lê Triều đã mang một cái nón xanh thật lớn.
Sắc mặt Đổng Lê Triều từ hồng sang xanh rồi lại chuyển sang đen, tương đối đặc sắc.
Được, y đã đắc tội đại tẩu lúc nào chứ.
Đổng Lê Triều nhìn vẻ mặt không tốt của Mục Giai Âm, “Nếu chị không phải là vợ của Quyền Thiệu Viêm, hiện tại Lão Tử đã động thủ đánh người.”
Mấy ngày nay Đổng Lê Triều bị nhà họ Mạc làm cho tức giân đã đủ thảm rồi, Mục Giai Âm không ngại thêm một cây đuốc, “Thật đáng tiếc, hết lần này đến lần khác tôi lại chính là vợ của Quyền Thiệu Viêm.”
Lúc này Hoa Hồ Điệp mới đến chỗ Đổng Lê Triều, nhìn một chút tức giân vẫn phảng phất bốc khói trên đầu Đổng Lê Triều nói, “Đổng thiếu, anh bị chọc tức sao?”
Vừa nói Hoa Hồ Điệp liếc liếc nhìn Mục Giai Âm.
Hoa Hồ Điệp bị khó thở một lát, về dung mạo và phong thái mà nói, cô ta thật sự không thể châm chọc Mục Giai Âm. Mục Giai Âm lớn lên vừa xinh đẹp lại thoải mái, không phải mỗi người đều có thể làm cho người ta có cảm giác như vậy.
Loại phụ nữ này nhất định ỷ vào mình xinh đẹp trẻ tuổi liền không hiểu chuyện, phải biết thức thời mới phải. Chỉ có phụ nữ như cô ta, mới có thể để cho đàn ông đợi lâu dài, “Em gái nhỏ, còn không mau xin lỗi Đổng thiếu, Đổng thiếu đại nhân đại lượng, sẽ không so đo với em.”
Hoa Hồ Điệp biết, người phụ nữ giống như Mục Giai Âm, nhất định cao ngạo sẽ không nói xin lỗi Đổng Lê Triều. Chỉ tiếc, không ngờ sẽ bị tiêu diệt, tính cách Đổng Lê Triều không tốt lắm. Đem người phụ nữ xinh đẹp của mình so với người lạ, chính là nghe tương đối thoải mái.
“Cô muốn tôi nói xin lỗi sao?” Mục Giai Âm nhìn Đổng Lê Triều, ngây thơ hỏi. Bộ dáng kia giống như là Đổng Lê Triều muốn cô làm cái gì, cô trăm phần trăm sẽ thuận theo.
Hoa Hồ Điệp giật mình, người phụ nữ này giống như… không giống với tưởng tượng.
Đổng Lê Triều cắn răng, nổi giận đùng đùng xoay người rời đi, “Không muốn.”
Ngay cả người bị chọc giận cũng không dám muốn, Đổng Lê Triều cảm thấy nghẹn.
Hoa Hồ Điệp do dự hồi lâu, mới tính toán rời đi.
“Cô là ai?” Mục Giai Âm đột nhiên mở miệng hỏi.
“Có ý gì?” Hoa Hồ Điệp dừng lại một lúc lâu, mới cười híp mắt nói, “Tôi đương nhiên là người của Đổng thiếu rồi.”
“A, là tôi suy nghĩ nhiều rồi.” Mục Giai Âm gật đầu một cái.
Hoa Hồ Điệp lại do dự muốn đi.
“Thay tôi hỏi thăm sức khỏe Ngô Ngôn Tín được không?” Mục Giai Âm lại nói, giọng nói không lớn không nhỏ, vừa đúng để cô và Hoa Hồ Điệp nghe được.
Hoa Hồ Điệp hoàn toàn không nhúc nhích, xoay người lại, ánh mắt bởi vì dùng sức trợn to mà nhìn thấy không ít lòng trắng mắt.
“Tôi ở bên cạnh Ngô Oánh Oánh gặp qua cô, vốn chỉ thuận miệng hỏi qua mà thôi, không nghĩ đến cô liền thừa nhận.” Lúc ấy Ngô Oánh Oánh xuống lầu lớn tiếng khoe khoang, người phụ nữ này chính là người phụ họa theo, khi đó, cô chỉ cảm thấy người phụ nữ này trang điểm quá đậm, cho nên tùy ý liếc mắt một cái mà thôi.
“Cô muốn làm gì?” Hoa Hồ Điệp lui về phía sau từng bước, cảnh giác nói, “Tôi không phải là gián điệp, tôi chỉ cảm thấy đi theo Đổng thiếu có tiền đồ hơn mà thôi.” Hoa Hồ Điệp vội vàng nói, cô ta vốn dùng nhà họ Ngô làm bàn đạp đến gần Đổng Lê Triều.
Nếu bị người phụ nữ nói mấy câu trước mặt Đổng Lê Triều, mưu kế của cô ta không phải đều hỏng hết sao?
Hoa Hồ Điệp thật là tinh mắt. Mục Giai Âm biết Hoa Hồ Điệp không nói dối, nếu không Đổng Lê Triều sẽ không cho cô ta làm bạn gái.
“Nhưng mà, tôi cho rằng cô là gián điệp thì làm sao?” Mục Giai Âm đi lên phía trước thay Hoa Hồ Điệp sửa lại váy, giọng nói thật thấp, “Tính cách của tôi so với Đổng Lê Triều tốt hơn, nghĩ xong thì nói cho Đổng Lê Triều.”
Cho đến khi Mục Giai Âm đi thật xa, Hoa Hồ Điệp mới nghĩ đến, cô ta giống như đã coi thường lai lịch của Mục Giai Âm.
Có thể để cho Đổng Lê Triều không dám tức giận với phụ nữ, lai lịch có thể nhỏ sao? Nhưng mà thay cô ta làm việc? Làm cái gì chứ? Hoa Hồ Điệp do dự, nhưng tốt hơn bên cạnh Đổng Lê Triều. Đổng Lê Triều mặc dù ra tay hào phóng, nhưng không phải là đối với tất cả phụ nữ, Đổng Lê Triều lại không có ngốc.
Hơn nữa, mỗi ngày đều có những người xinh đẹp bên cạnh Đổng Lê Triều, cô ta cũng tốn không ít tiền. Nếu như nghe Mục Giai Âm cũng không sai chứ?
Mục Giai Âm đã sớm đi xa, ông nội vừa gọi cô.
Bồi trưởng bối, Mục Giai Âm không thể không uống nhiều mấy chén, phòng rửa tay cô cũng vào thường xuyên.
Chẳng qua là, mới từ trong phòng rửa tay ra ngoài, Mục Giai Âm lại bị người ta tóm đến phòng rửa tay vừa nãy. Nơi này luôn không có người đi ngang qua, nhưng nếu bị người bắt gặp trong tư thế bất nhã như vậy ở chỗ này, cũng làm cho Mục Giai Âm nổi lên tức giận nhỏ.
“Giai Âm, nhớ anh không?” Đầu Quyền Thiệu Viêm đặt vào vai Mục Giai Âm, tham lam ngửi mùi hương trên người cô.
“Anh vào yến tiệc bằng cách nào? Mau dậy đi, bị người ta thấy thì làm sao?” Vừa nghe đến giọng nói của Quyền Thiệu Viêm, lửa giận của Mục Giai Âm phát tán hơn phân nửa, nhưng mà nhìn đám người cách đó không xa, trái tim Mục Giai Âm đập nhanh.
“Quan tâm bọn họ làm cái gì?” Quyền Thiệu Viêm cách cô quá gần, hơi thở ấm áp phun vào cổ Mục Giai Âm, trong lòng Mục Giai Âm đột nhiên cảm thấy ngưa ngứa.
“Mau tránh ra, trên người anh toàn mùi mồ hôi, khó ngửi chết đi được.” Mục Giai Âm ghét bỏ đẩy Quyền Thiệu Viêm một cái, da mặt người này rất dày.
“Ghét bỏ chồng em sao?” Chân mày Quyền Thiệu Viêm khẽ nhíu, im lặng không lên tiếng hôn môi Mục Giai Âm, “Nói mau, có nhớ anh không?”
“Không nhớ.” Mục Giai Âm tránh phải tránh trái, tay không tự chủ vòng lên thắt lưng Quyền Thiệu Viêm.
Đại khái là chưa kịp xử lý râu ria, ria mép Quyền Thiệu Viêm rất cứng, một cái lại một cái, đâm vào làm Mục Giai Âm hơi ngứa.
Mục Giai Âm không nhịn được vui vẻ, cười khanh khách hai tiếng, mới ý thức được đây là nơi nào, vội vàng đè nén nói, “Mau buông em ra, để người khác nhìn thấy không tốt.”
“Nói em nhớ anh, anh sẽ thả em ra.” Quyền Thiệu Viêm vừa nói, cũng không cho Mục Giai Âm khe hở công thành đoạt đất hôn môi anh đào.
Ban đầu Mục Giai Âm còn đẩy sau đó biến thành nghênh hợp.
Mà hai người cũng không có chú ý đến, một bên khúc quanh, trong mắt Mục Giai Thu bốc lửa khi nhìn một màn này, ly thủy tinh trong tay cô ta suýt chút nữa bể tan tành.
Cứ nghĩ rằng Mục Giai Âm cãi nhau với Quyền Thiệu Viêm, tâm tình Mục Giai Thu nháy mắt rơi vào vực sâu, thì ra hai người ngay trong bữa tiếc quang minh chính đại tiểu biệt thắng tân hôn.
Mục Giai Thu lạnh lùng cười một tiếng liền đi ra ngoài.
“Ông nội, cháu đúng là hồ đồ, phòng rửa tay rốt cuộc là ở chỗ nào chứ?” Giọng nói của Mục Giai Thu mang theo một chút oán trách, “Người hầu chỉ vị trí không đúng ạ?”
“Trực tiếp tìm người dẫn đường đi.” Giọng nói Mục Uẩn Ngạo mang theo oán trách.
Khách tìm nhà vệ sinh xảy ra chuyện thì làm sao?
“Ông nội,” Mục Giai Âm vội vàng đẩy Quyền Thiệu Viêm, cả người khẩn trương lòng bàn tay cũng ra mồ hôi, “Quyền Thiệu Viêm, ông nội đến, làm sao bây giờ?”
“Cái gì làm sao bây giờ? Chúng ta tiếp tục.” Quyền Thiệu Viêm xem thường.
Mục Giai Âm vội vàng đẩy Quyền Thiệu Viêm ra, “Không được, nhỡ đâu người khác đến thì làm sao? Người khác sẽ nói gì chúng ta chứ?”
Ban ngày ban mặt giở trò sao? Hoặc là trong bữa tiệc của ông nội Đường, làm ông chán ghét thì làm sao? Phải biết thế hệ trước ghét nhất thế hệ sau như thế.
“Bên kia giống như có tiếng gì đó?” Mục Giai Thu chỉ chỉ sau tường nói, “Chúng ta đi hỏi người kia một chút đi.”
Muốn đến đây a! Mục Giai Âm tuyệt vọng, oán giận trừng mắt nhìn Quyền Thiệu Viêm. Đều tại người này!
“Giai Âm, nói em nhớ anh, anh liền rời đi.” Quyền Thiệu Viêm không đồng ý buông tha, vẫn như cũ ôm Mục Giai Âm trong ngực.
Xong chưa! Mục Giai Âm tức giận, “Nhớ, em nhớ anh, được chưa?”
“Anh cũng nhớ em.” Quyền Thiệu Viêm lúc này mới hôn tai Mục Giai Âm nói, “Anh ở quán rượu bên ngoài đợi em, mau chóng ra đấy.”
Nói xong, Quyền Thiệu Viêm thật nhanh từ mái nhà rời đi.
Mục Giai Âm lúc này mới phát hiện đầu mình trống rỗng, nhưng mà, một màn kia lại hiện lên. Không lẽ, Quyền Thiệu Viêm thường ra vào nơi này như vậy sao?
Mục Giai Âm sửa sang lại quần áo mới nói. “Ông nội, chị, hai người đang tìm phòng rửa tay sao?”
“Giai Âm, cháu đứng ở góc nhỏ này làm gì?” Thấy Mục Giai Âm ra ngoài, Mục Uẩn Ngạo kỳ quái nói.
Mặt Mục Giai Âm hơi đỏ lên, “Cháu thấy có chút không thoải mái, cho nên đến chỗ này hóng mát một chút…”
Trời ạ, ngàn vạn lần đừng để ông nội hỏi cô hóng mát tại sao lại không lên sân thượng.
“Ông nội, mọi người tìm phòng rửa tay sao?”
Mục Uẩn Ngạo đi về phía sau vài bước, nhìn khúc quanh nói, “Tìm được nhà vệ sinh nữ, nhưng không tìm được nhà vệ sinh nam.”
“Nhà vệ sinh nam ở bên đó.” Mục Giai Âm chỉ đối diện xa xa.
Mục Uẩn Ngạo thở dài nói, “Tìm lâu như vậy, hóa ra là tìm nhầm chỗ.”
“Giai Âm em biết thì đi theo ông nội đi, chị cũng muốn rửa tay.” Mục Giai Thu chỉ phòng rửa tay nói với Mục Giai Âm.
Mục Giai Âm gật đầu một cái, liền dẫn Mục Uẩn Ngạo đi rửa tay.
Bóng lưng Mục Giai Thu ung dung đi vào phòng rửa tay, trong lòng Mục Giai Âm lại hoài nghi, chị hai đến đúng lúc như vậy, hơn nữa, chị hai thường tham gia yến hội. Quán rượu này thường là nơi cử hành yến hội ở thành phố A, chị ấy không dùng thường xuyên, nhưng quán rượu này chị ấyđều biết mọi ngóc ngách.
Chị hai tại sao lại nhầm chứ? Chẳng lẽ là vì chị hai thường ở thành phố B hơn sao?
Mà nếu chị hai có mục đích, chị hai quấy rầy cô và Quyền Thiệu Viêm làm cái gì chứ?
Cho dù cô và Quyền Thiệu Viêm bị phát hiện, người khác cũng chỉ khiển trách một câu không phân biệt trường hợp. Cô và Quyền Thiệu Viêm đã kết hôn rồi nhá!
Càng nghĩ càng nhức đầu, cô nghĩ đi nghĩ lại, sau đó Mục Giai Âm lắc đầu một cái, quên đi, không nghĩ nữa.
Mục Giai Âm đỡ Mục Uẩn Ngạo đến phòng rửa tay đối diện.
Đợi Mục Uẩn Ngạo vào phòng rửa tay, Mục Giai Âm mới nghĩ đến cô cần phải nói trước cho ông nội một tiếng cô muốn rời đi!
Bây giờ chỉ có thể đợi ông nội đi ra, Mục Giai Âm chu môi ngồi trên ghế dài.
Không đúng a, trước khi Quyền Thiệu Viêm quay về đều không gọi điện thoại và gửi tin nhắn. Tại sao vừa rồi cô không nhớ ra để chất vấn Quyền Thiệu Viêm chuyện này chứ? Quyền Thiệu Viêm ở bên ngoài chờ cô sao? Chờ xem! Cô sẽ để anh đợi bảy ngày luôn.
Nghĩ xong, Mục Giai Âm vui vẻ ngồi trên ghế, không nhanh không chậm uống cốc nước chanh trên tay.
“Tiểu thư muốn uống một ly nữa không?” Người hầu bên cạnh thấy ly không của Mục Giai Âm hỏi.
“Được.” Mục Giai Âm gật đầu, từ trong tay người hầu nhận lấy ly nước chanh.
Đang muốn uống, bên kia đột nhiên có bạn gọi Mục Giai Âm đi qua. Mục Giai Âm không thể làm gì khác hơn là bưng nước chanh đi qua.
Mà ở trong góc Mục Giai Thu khẩn trương nắm chặt quả đấm.
“Chị em các ngươi đúng là tình thâm.” Thành Liễu Huyên đứng bên cạnh Mục Giai Thu giễu cợt nói, “Nếu tôi nói cho Mục Giai Âm biết chị hai mà cô ấy yêu mến lại hạ độc cô ấy, cô đoán cô ấy sẽ nghĩ sao?”
Mục Giai Thu nghiêng đầu liếc nhìn Thành Liễu Huyên, “Hạ độc cái gì? Tôi có chút thừa nhận ghen tỵ ông nội có chút bất công, cho nên cho vào ly của nó một ít hạt tiêu mà thôi, nói là độc cũng quá đi.”
“Hạt tiêu có thể màu trắng sao?” Thành Liễu Huyên không tin.
Mục Giai Thu khinh thường liếc nhìn Thành Liễu Huyên, không nói gì.
Sắc mặt Thành Liễu Huyên khó coi, ánh mắt híp lại nói, “Nhưng mà hạt tiêu chưa chắc đã không sao, phát hiện ở trong đó là độc, chính là thạch tín.”
Mục Giai Thu nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Thành Liễu Huyên, “Cảm ơn cô đã giúp tôi làm việc, nhân tiện, tôi có phải nên đưa cô vào ngục giam lại không?”
Vừa nói, Mục Giai Thu vừa mang theo nụ cười đắc ý đi về phía bên cạnh.
Thành Liễu Huyên lúc này mới ý thức được, hỏng bét, cô ta có khả năng giá họa, bị chó cắn rồi.
Thành Liễu Huyên nhìn bên trong tân khách đang chào hỏi Cơ U Vũ vội vàng chạy đến.
Mục Giai Thu nhẹ nhàng nhấp ly rượu, Thành Liễu Huyên coi như là thông minh, còn biết cách tìm cứu binh, không cần cô ra mặt. Lúc cô ta nhìn thấy Mục Giai Âm cầm ly lên, cô ta cũng đã hối hận.
Cô ta hạ thạch tín vào ly của Mục Giai Âm.
Nếu ban đầu Mục Giai Âm đàng hoàng đào hôn, cùng tiểu Lục lên giường, theo thiết kế cuộc sống của cô ta, cô ta cũng sẽ không như vậy. Tại sao khi nhìn thấy Mục Giai Âm và Quyền Thiệu Viêm ở chung một chỗ cô ta liền nhịn không được xúc động chứ?
Rõ ràng thiếu chút nữa, thiếu chút nữa cô ta có thể thay Mục Giai Âm gả cho Quyền Thiệu Viêm.
Nếu Mục Giai Âm đào hôn, Quyền Thiệu Viêm sẽ chuyển hướng sang cô ta sao? Ngón tay Mục Giai Thu hơi cong, cô ta đoán, cô ta sẽ nhận được tất cả mọi thứ của Mục Giai Âm.
Nếu như không có Mục Giai Âm là tốt, ánh mắt Mục Giai Thu sắc lạnh nhìn Mục Giai Âm đang yếu ớt cười bên kia, rõ ràng là ngấm ngầm, hư hư thật thật, lại mang theo trí mạng kịch độc. Nếu như ban đầu chưa có Mục Giai Âm, thì tốt biết bao.
Thành Liễu Huyên chạy đến bên cạnh Cơ U Vũ, không kịp đợi khách bên cạnh Cơ U Vũ rời đi, Thành Liễu Huyên khẩn trương kéo tay áo Cơ U Vũ nói, “Cơ U Vũ, tôi có việc gấp.”
Cơ U Vũ cười với người xung quanh gật đầu nói, “Đợi một lát.”
“Thế nào?” Mặt Cơ U Vũ nhăn lại, anh nhớ người trước mặt này là tình nhân của em trai. Hơn nữa, bởi vì Thành Liễu Huyên lớn lên xuất chúng, vẫn là được em trai yêu thích.
“Anh phải giúp tôi,” Thành Liễu Huyên chỉ Mục Giai Âm xa xa, lo lắng nói, “Bên trong ly của cô ấy có thạch tín.”
“Cái gì?” Cơ U Vũ kinh ngạc, nhìn vẻ mặt của Thành Liễu Huyên biết là Thành Liễu Huyên làm.
“Anh giúp tôi.” Thành Liễu Huyên cứng rắn nói, “Anh biết em trai anh cưng chiều tôi nhất, nếu tôi xảy ra chuyện, anh ấy nhất định sẽ không bỏ qua cho anh.”
Mắt Cơ U Vũ nhăn lại.
Thành Liễu Huyên giống như đem cưng chiều trở thành yêu.
Cơ U Tú sẽ yêu ai đó sao? Tên kia chính là người điên, ngay cả chính mình nó còn không yêu. Nó cưng chiều Thành Liễu Huyên, chỉ vì dáng dấp Thành Liễu Huyên xinh đẹp mà thôi.
“Tôi biết.” Lời nói Cơ U Vũ lạnh nhạt.
Dù sao kia cũng là cô gái vô tội, không thể để mặc cô ấy bị hại như thế.
Thành Liễu Huyên thở phào nhẹ nhõm, Cơ U Vũ chỉ là con rối của Cơ U Tứ mà thôi, chỉ cần mang Cơ U Tứ ra, Cơ U Vũ nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời.
Cơ U Vũ nhiều nhất cũng chỉ là người nắm quyền bên ngoài nhà họ Cơ mà thôi, sau lưng mọi người đều biết chân chính làm chủ nhà họ Cơ, chỉ có Cơ U Tứ. Mà cô ta chính là người phụ nữ Cơ U Tứ thích nhất, về phần Mục Giai Thu gì đó, không có sức lực để tranh giành với cô ta đâu.
Mục Giai Âm cùng bạn bè nói chuyện, đang định uống một hớp trái cây tay đột nhiên run lên, cái ly trực tiếp rơi xuống đất, tiếng thủy tinh vỡ mọi người ai cũng nghe thấy.
Mục Giai Âm cảm thấy lúng túng, giương mắt nhìn người đàn ông xinh đẹp, đang áy náy, Mục Giai Âm chỉ cảm thấy lồng ngực khó chịu cũng không có chỗ phát tiết.
“Thật xin lỗi, mới vừa rồi tôi không cẩn thận động vào cô.” Cơ U Vũ vội vàng áy náy nói, “Tiểu thư, cô có bị thương ở đâu không?”
Nói thật, cô đoán mình có thể bị thương, trên chân cô cảm thấy có một trận đau nhói.
Chẳng qua nơi này ánh đèn quá tối, Mục Giai Âm không thể nào nhìn thấy.
Bạn gái bên cạnh Mục Giai Âm vội vàng giải vây nói, “Cơ U Vũ anh cũng không cẩn thận rồi, Giai Âm đang mang thai đấy.”
Đang mang thai sao? Không phải là con của Cơ U Tứ đấy chứ? Cơ U Vũ có chút ngẩn ngơ.
Cho dù tình nhân của Cơ U Tứ nhiều, nhưng từ trước đến nay Cơ U Tứ rất bảo thủ, nhiều năm như vậy, cũng chưa nghe thấy người phụ nữ của nó có đứa bé.
Cảm thấy Cơ U Vũ ngây người, những bạn gái khác lại nói, “Nếu Giai Âm bị thương, Quyền thiếu sẽ đau lòng chết. Cơ U Vũ, anh đã gây chuyện rồi.”
Thành phố A người nào không biết Quyền Thiệu Viêm và Cơ U Tứ bất hòa.
Cơ U Vũ và Cơ U Tứ lại là anh em sinh đôi, liên lụy Cơ U Vũ và Quyền Thiệu Viêm quan hệ bất hòa.
Không phải là của em trai, Cơ U Vũ phản ứng kịp. Trong nháy mắt nhớ lại trước đây không lâu có tin tức trấn động thành phố A, vị hôn thê của Quyền Thiệu Viêm trước mặt mọi người đào hôn, anh nhớ lúc ấy Cơ U Tứ cười ngay cả nước mắt cũng chảy ra.
Thì ra là người phụ nữ này sao? Nhìn rất là thông minh.
Cảm giác vẻ mặt Mục Giai Âm không được tốt, Cơ U Vũ vội vàng nói, “Mục tiểu thư, cô bị thương sao? Tôi dẫn cô đi bệnh viện.”
“Không sao.” Mục Giai Âm khoát tay nói, “Chỉ là vết thương nhỏ mà thôi, không đáng ngại.”
Mục Giai Âm chỉ có thể tự nhận là mình xui xẻo, cô sinh ra xung khắc với yến hội sao?
“Nếu không, tôi đỡ cô ngồi nghỉ được chứ?” Cơ U Vũ áy náy, vội vàng nói.
“Không sao, tôi tự mình có thể đi được.” Mục Giai Âm thấy thái độ Cơ U Vũ rất tốt, tức giận cũng biến mất.
Thấy Mục Giai Âm không để cho anh ta đỡ, Cơ U Vũ có chút không yên lòng đi qua, sau đó sai người hầu mang nước hoa quả đưa cho Mục Giai Âm. Anh ta cũng không dám để cho Mục Giai Âm uống nước chanh.
Đến chỗ sáng, Mục Giai Âm mới nhìn thấy ở chỗ mắt cá chân có vết thương dài hai cm, chắc là do thủy tinh vỡ cứa vào, vết thương không sâu, trong chốc lát đã không còn chảy máu. Chỉ còn mơ hồ đau nhói.
Cơ U Vũ cũng nhìn thấy, chỉ là anh nhìn chân Mục Giai Âm trắng nõn xinh đẹp. Trái tim Cơ U Vũ đập thật nhanh, ánh mắt chuyển sang chỗ khác.
Động tác rõ ràng như vậy, Mục Giai Âm cũng nhìn thấy. Anh ta xấu hổ sao? Trong lòng Mục Giai Âm suy đoán, không phải chứ? Đầu năm nay, có người thanh khiết như vậy sao? Chỉ chớp mắt, Mục Giai Âm đỗi với người trước mặt dâng lên hảo cảm.
Cơ U Vũ lớn lên rất dễ dàng làm người khác sinh ra hảo cảm.
Ngũ quan xinh xắn, xinh đẹp giống như tiên nhân rơi xuống nhân gian. Khó có được chính là khí chất trên người Cơ U Vũ thanh thuần như tờ giấy trắng, người bên cạnh không đành lòng dùng những màu sắc khác làm bẩn màu trắng tinh khiết đó.
Trong trí nhớ của Mục Giai Âm cũng có một bé trai dáng dấp giống như Cơ U Vũ, “Chúng ta không phải vừa mới gặp phải không?”
Mục Giai Âm hơi kích động hỏi.
Thấy Cơ U Vũ mờ mịt, Mục Giai Âm lại nói, “Khi còn bé, tôi nhớ lần cuối cùng gặp mặt anh, có người muốn bắt cóc chúng ta, kết quả là anh mang đám người đó dời đi, sau đó như thế nào? Anh không nhớ sao?”
“Mục tiểu thư nhận nhầm người rồi.” Cơ U Vũ khẽ cười, “Tôi không có bất kỳ ấn tượng nào.”
Mục Giai Âm hơi ngượng ngùng, làm sao mình có thể nhận nhầm người chứ? Không thể có người nào dáng dấp đẹp như Cơ U Vũ, huống hồ ấn tượng của cô về Cơ U Vũ và bé trai đó có khí chất giống nhau y đúc.
Sẽ không phải là Cơ U Vũ quên cô rồi chứ, Mục Giai Âm suy nghĩ một lát cảm thấy rất đúng, nhìn bộ dáng Cơ U Vũ như vậy, khả năng lần bắt cóc đó cũng chỉ là hiểu lầm, đối với anh ta không có tổn thương gì. Hại cô vẫn nhớ nhiều năm như vậy, năm đó còn kéo ba mẹ đi trên đường tìm anh ta. Hôm nay, cô cuối cùng có thể yên tâm rồi.
Thật ra thì, về sau cô suy nghĩ lại, cũng cảm thấy người đó không phải là bắt cóc.
Có ai lại mặc tây trang đi giày da bắt cóc chứ? Hơn nữa, cô nhớ năm đó những người đuổi theo bọn họ, giống như vì anh ta mà chạy đi.
“Nhìn dáng vẻ của anh, anh sống có tốt không?” Mục Giai Âm hơi tò mò hỏi, cô đối với thiếu niên này ấn tượng cũng không tệ. Đáng tiếc ngay cả tên của người ta cũng không biết, năm đó cô vẫn gọi là anh ta.
Cơ U Vũ cười cười, không biết nên trả lời thế nào. Anh ta khẳng định Mục Giai Âm nhận nhầm người, cho nên nói như vậy. Anh chưa từng bị bắt cóc, với lại không có ấn tượng với Mục Giai Âm, thật sự không biết nên trả lời thế nào.
“Ô, tán gẫu rất vui nha, mới bắt đầu đã hỏi như vậy rồi.” Đổng Lê Triều châm chọc nói, “Chuyện bí mật cá nhân cũng hỏi, bước kế tiếp có phải muốn đi vào nhà người khác ngồi một lát không?”
Mặt Mục Giai Âm đỏ lên, mới vừa rồi chẳng qua cô chỉ tò mò nên hỏi, bây giờ nghĩ lại vấn đề kia quả thật rất riêng tư. Không thích hợp với người xa lạ mới quen, đầu Mục Giai Âm quay sang nhìn Đổng Lê Triều, “Cậu muốn lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.”
“Đổng thiếu quá lời rồi.” Giọng nói Cơ U Vũ vẫn ấm áp như cũ, trong giọng nói ẩn chứa chỉ trích. Anh có thể cảm giác được lời Mục Giai Âm nói không có mục đích gì.
“Được rồi, gia tôi đây là hảo tâm bị chó cắn.” Đổng Lê Triều quơ quơ quả đấm về phía Cơ U Vũ nói, “Đại tẩu, chị cũng đừng trách em không nhắc nhở chị, đừng làm cho lão Đại chờ quá lâu.”
…Trời ạ, gặp Cơ U Vũ liền quên Quyền Thiệu Viêm.
Quyền Thiệu Viêm không đợi được nữa rồi.